Bóng đêm và vận mệnh: Chương I

Không khí quanh Cầu Cảng Trắng thường đầy mùi phân chim và cá chết. Hôm nay nó lại có mùi khét của thịt cháy và gỗ bị thiêu rụi, thứ mùi khiến Miss Fortune liên tưởng tới cái chết của vô số thủ hạ của Gangplank. Tro bụi nhuộm đen bầu trời và khói nồng nặc bay về phía Tây từ những thùng mỡ thủy quái trên Cảng Lò Mổ. Miss Fortune thấy khó chịu trong miệng và nhổ xuống đám ván gỗ cong queo của cầu cảng. Mặt nước bên dưới nổi váng lên với những thứ phân hủy ra từ hàng ngàn xác chết chìm bên dưới từ nhiều năm nay.

“Ngươi và những người khác đã có một đêm bận rộn đấy,” cô nói, hất đầu về phía làn khói đang bốc lên phía vách đá phía Tây.

“Ây, đúng là thế,” Rafen đồng ý. “Quá nhiều thủ hạ của Gangplank chìm xuồng trong hôm nay.”

“Ngươi kiếm được bao nhiêu?” Miss Fortune nói.

“Thêm mười tên Vách Núi,” Rafen nói. “Và bọn Vảy Xương sẽ không làm phiền chúng ta nữa.”

Miss Fortune gật đầu đồng ý và quay sang nhìn cỗ đại bác bằng đồng chạm trổ công phu trên bến cảng.

Jackknife Byrne nằm trong đó; chết bởi phát đạn anh trúng phải trong cái ngày mà mọi thứ thay đổi, cái ngày mà Vũng Tử Thần nổ tung trước con mắt của toàn thể cư dân Bilgewater.

Viên đạn đáng ra sẽ bắn vào cô.

Giờ là lúc Byrne chìm xuống đó cùng những người chết khác và cô phải ở đó để chứng kiến. Khoảng hai trăm người, đàn ông và đàn bà, đến để bày tỏ lòng kính trọng; những phụ tá của cô, thành viên cũ trong băng của Byrne và những người lạ mà cô nghĩ có lẽ là thủy thủ đoàn trước đây hoặc những kẻ tò mò muốn đến để nhìn người đã hạ Gangplank.

Byrne nói anh từng có một con tàu riêng, một chiến hạm hai cột buồm từng là nỗi kinh hoàng trên bờ biển Noxus, nhưng cô cũng chỉ nghe anh kể như vậy. Có thể đúng, có thể sai, nhưng ở Bilgewater, sự thật thường kỳ lạ hơn bất kỳ câu chuyện nào được những người hát rong kể lại.

“Ta thấy ngươi cũng khiến bọn chúng đánh lẫn nhau ngoài Cảng Lò Mổ nữa đấy chứ,” Miss Fortune vừa nói vừa phủi tro bụi dính trên áo. Mái tóc đỏ đổ xuống dưới cái mũ ba sừng và phủ lên vai áo choàng.

“Ừ, không khó để khiến bọn Chó Phố Chuột và Vua Cầu Cảng chống đối nhau,” Rafen nói. “Ven Gallar luôn nhòm ngó đến khu này. Người của Says Travyn lấy nó của ông già hắn chừng mười năm trước.”

“Thật hả?”

“Ai biết chứ?” Rafen nói. “Chẳng quan trọng. Gallar sẽ nói bất kỳ điều gì để giành quyền kiểm soát phần này của cảng. Tôi chỉ giúp hắn chút thôi.”

“Giờ cũng chẳng còn nhiều để mà kiểm soát nữa.”

“Đúng,” Rafen nhe răng cười đồng ý. “Chúng giết nhau chết gần hết rồi. Chưa tính đến việc một trong hai băng đó sẽ sớm gây rắc rối cho chúng ta nữa.”

“Thêm một tuần thế này và sẽ không còn tay chân nào của Gangplank sống sót.”

Rafen nhìn cô lạ lùng và Miss Fortune giả bộ không nhận ra.

“Thôi, cho Byrne yên nghỉ đi,” Miss Fortune nói.

Họ bước đến chỗ khẩu đại bác, sẵn sàng lăn nó xuống biển. Một rừng vật đánh dấu bằng gỗ bập bềnh trên mặt nước, từ những đĩa gỗ đơn giản đến những bức tượng rắn biển cầu kỳ.

“Có ai muốn nói gì không?” Miss Fortune hỏi.

Mọi người im lặng, và cô gật đầu với Rafen, nhưng trước khi họ đưa được khẩu đại bác xuống nước, một giọng nói oang oang vang khắp cầu cảng.

“Ta có lời muốn nói.”

Miss Fortune quay lại và thấy một phụ nữ to lớn mặc bộ váy sặc sỡ đang bước xuống bến cảng hướng về phía họ. Một đội quân xăm trổ đầy mình đi theo sau; mười hai thanh niên cầm giáo, súng lục nòng rộng và chùy cong. Chúng đi nghênh ngang như một đám lưu manh tự phụ, đứng cạnh người phụ nữ như thể chúng sở hữu cả bến cảng này.

“Bảy địa ngục ơi, bà ta làm gì ở đây?”

“Illaoi biết Byrne à?”

“Không. Bà ta biết ta,” Miss Fortune nói. “Ta nghe nói bà ta và Gangplank từng có chuyện với nhau, ngươi biết không?”

“Thật à?”

“Vậy lời đồn là đúng.”

“Quý Bà Râu ạ, thảo nào mấy tuần trước người của Okao lại gây khó dễ cho chúng ta đến thế.”

Illaoi mang theo một quả cầu đá nặng nề như mỏ neo của chiếc Syren. Vị nữ tư tế mang theo nó đến bất kỳ nơi nào bà ta tới, và Miss Fortune nghĩ nó là một dạng vật tổ cho tín ngưỡng của người bản xứ. Cái mà những người khác gọi là Quý Bà Râu thì họ gọi bằng một cái tên gần như không thể phát âm nổi.

Illaoi lôi từ đâu ra một quả xoài đã bóc vỏ và cắn một miếng. Bà ta nhai nhóp nhép bằng cái miệng rộng ngoác như nòng pháo.

Cả đời này Miss Fortune chưa bao giờ ước ao một khẩu đại bác sẽ được nạp đạn và châm lửa đến thế.

“Một người dân của Bilgewater xứng đáng được Nagakabouros ban phúc, phải không?”

“Sao lại không nhỉ?” Miss Fortune đáp. “Anh ta đi xuống gặp nữ thần mà.”

“Nagakabouros không sống dưới lòng biển sâu,” Illaoi nói. “Chỉ những kẻ da hồng ngu ngốc mới nghĩ thế. Nagakabouros nằm trong tất cả những gì chúng ta làm để đưa chúng ta đi con đường của chúng ta.”

“Vâng, tôi mới ngu ngốc làm sao,” Miss Fortune nói.

Illaoi nhổ phần xơ của quả xoài xuống nước và vung quả cầu đá ra xung quanh như một viên đạn pháo khổng lồ, giơ nó lên trước mặt Miss Fortune.

“Cô không ngốc, Sarah,” Illaoi bật cười nói. “Nhưng cô thậm chí còn không biết cô là ai, cô đã làm gì.”

“Thật ra thì bà làm gì ở đây, Illaoi? Vì anh ta ư?”

“Ha! Hoàn toàn không,” Illaoi khịt mũi. “Đời ta là dành cho Nagakabouros. Một vị thần hay một con người? Lựa chọn kiểu gì vậy?”

“Chẳng có gì,” Miss Fortune. “Quá đen cho Gangplank.”

Illaoi cười, mồm vẫn đầy những xoài.

“Cô không làm sai,” bà ta chầm chậm gật đầu, “nhưng cô vẫn không chịu nghe tôi. Cô gỡ một con cá chình đao ra khỏi móc câu, cô phải dẫm lên cổ nó và bước đi trước khi nó cắm ngập hàm răng vào cô. Thế là mọi chuyển động của cô sẽ vĩnh viễn mất đi.”

“Thế là thế quái nào?”

“Hãy đến gặp ta khi cô hiểu ra,” Illaoi cầm lấy tay cô. Một lá bùa bằng san hô hồng, với những đường vân tỏa ra từ một điểm trung tâm trông như một con mắt mở trừng trừng, được đặt vào bàn tay cô.

“Giữ lấy đi,” Illaoi nói.

“Cái gì thế?”

“Một dấu hiệu của Nagakabouros để dẫn dắt cô khi cô lạc lối.”

“Thế thật ra nó là cái gì?”

“Chẳng là gì hơn những điều tôi vừa nói.”

Miss Fortune lưỡng lự, nhưng có quá nhiều người ở đây để cô có thể công khai chống lại nữ tư tế của Quý Bà Râu bằng cách từ chối món quà của bà ta. Cô cầm lá bùa và bỏ mũ ra để đeo nó vào trong khi Illaoi ghé về phía trước và thì thầm.

Illaoi cúi xuống thì thầm.

“Tôi không nghĩ là cô ngu ngốc đâu,” Illaoi nói. “Hãy chứng minh là tôi đúng đi.”

“Sao tôi phải quan tâm xem bà nghĩ gì?” Miss Fortune đáp trả.

“Vì một cơn bão đang đến,” Illaoi nói, hất đầu về phía thứ gì đó đằng sau vai Miss Fortune. “Cô biết nó, nên tốt nhất cô nên sẵn sàng chiến đấu.”

Bà ta quay đi và đá khẩu đại bác có chứa Byrne ra khỏi cầu cảng. Nó rơi ùm xuống nước và chìm dần trong một đám bọt bong bóng trước khi cái váng chất phân hủy tái hiện, để lại một vật đánh dấu dập dềnh để chỉ ra ai đang nằm bên dưới.

Vị nữ tư tế của Quý Bà Râu quay về ngôi đền trên miệng vách đá theo con đường bà ta đã đến, và Miss Fortune trầm ngâm nhìn ra biển.

Một cơn bão đang nhen nhóm trong lòng đại dương sâu thẩm, nhưng đó có phải nơi Illaoi đã nhìn không.

Bà ta đã nhìn về phía Quần Đảo Bóng Đêm.