Bóng đêm và vận mệnh: Chương IV

Tường ngôi đền rung lên trước đợt tấn công dữ dội. Sương đen rỉ ra giữa những khe ván và qua những vết rạn trên kính cửa sổ. Khung cửa run rẩy. Móng vuốt của màn sương len qua thớ gỗ. Tiếng gào thét vang vọng như một cơn cuồng phong đập vào mái đền.

“Bên đó!” Miss Fortune hét to khi một đám sinh vật trong sương mù với cặp mắt đỏ rực chui qua một lỗ hổng trên bức tường từng để một dãy tủ trà từ Ionia chuyển đến.

Cô nhảy vào giữa đám hồn ma. Cứ như không mặc gì nhảy xuống một hố băng vậy. Ngay cả những cái chạm nhẹ nhất của đám người chết cũng hút cạn thân nhiệt và sự sống.

Lá bùa bằng san hô bỏng cháy nơi da cô.

Cô chém lưỡi kiếm của mình qua đám sinh vật và cảm nhận nó cắt qua chúng. Đạn của cô có thể vô dụng với đám người chết, nhưng thanh kiếm Demacia làm chúng bị tổn thương. Chúng lùi ra xa, rú rít ầm ĩ.

Người chết cũng biết sợ sao?

Dường như là có, vì chúng bỏ chạy trước lưỡi gươm sáng rực. Cô không để chúng làm thế, cô đâm và chém vào màn sương ở bất kỳ nơi nào nó định ùa vào.

“Thế đấy! Chạy đi!” cô hét to.

Một đứa nhóc la toáng lên và Miss Fortune lao vào màn sương để kéo nó lại. Cô túm lấy đứa trẻ và lăn trở lại nơi an toàn. Những móng vuốt sắc lạnh cào vào lưng cô, và Miss Fortune thở dốc khi cái lạnh tê tái lan tỏa khắp tứ chi.

Cô chém ra sau và nghe thấy tiếng kẻ chết nào đó rú lên.

Một người phụ nữ nấp sau ghế đón lấy đứa trẻ và Miss Fortune để cô ta lùi về chỗ trốn. Cô cố đứng dậy, cảm thấy mệt mỏi lan khắp cơ thể như căn bệnh truyền nhiễm.

Khắp nơi vang lên tiếng súng nổ và sắt thép chém vào nhau, những tiếng hú chết chóc và những tiếng kêu kinh hoàng.

“Sarah!” Rafen hét lên.

Cô quay lại nhìn và thấy thanh chắn bằng gỗ sồi đang nứt dọc ra. Rafen và một tá người nữa cố giữ cửa trước đợt công kích dồn dập, nhưng không ngăn được nó lõm dần vào trong. Những vết rạn xuất hiện và sương len lỏi chui qua. Một người bị nó tóm được và tiếng thét của anh ta ngưng bặt khi anh ta biến mất trong màn sương.

Cánh tay một người khác bị xé toạc khi anh ta cố gắng giúp người kia.

Rafen quay lại và đâm con dao găm qua lỗ hổng.

Bàn tay đầy móng vuốt giật thứ vũ khí vô dụng đó ra khỏi tay anh.

Một thân hình u ám lách mình qua cánh cửa đang từ từ rã nát và quơ tay vào ngực Rafen. Người chỉ huy phó gào lên đau đớn, màu sắc biến hết khỏi mặt anh.

Cô lảo đảo bước tới chỗ anh, cảm thấy sức lực của mình biến đâu mất. Lưỡi kiếm của cô chặt vào cánh tay ma, và sinh vật biến mất trong một tiếng rít. Rafen gục lên người cô, và cả hai ngã lăn ra giữa điện thờ.

Rafen thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt.

“Đừng chết, Rafen!” cô nghẹn ngào.

“Cần nhiều hơn là kẻ chết mới giết được tôi,” ông càu nhàu. “Chỉ là bị mấy thứ chết tiệt đánh trúng thôi mà.”

Có tiếng kính vỡ đâu đó bên trên. Đám sương đen cuộn lại bên trên thành một đống nanh vuốt và những cặp mắt đói khát.

Miss Fortune cố đứng dậy, nhưng cô hoàn toàn kiệt sức. Cô nghiến răng thất vọng. Số người của cô chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, còn những người trốn ở đây thì không phải chiến binh.

Lũ người chết đang tiến vào.

Miss Fortune ngoái lại nhìn Illaoi.

Vị nữ tư tế được người của bà vây quanh, tất cả bọn họ vẫn đang làm cái nghi thức kỳ cục kia. Có vẻ nó sẽ chẳng đạt được gì. Bức tượng vẫn bất động.

Bà ta mong đợi điều gì chứ, nó sẽ sống dậy và đẩy lùi lũ người chết như mấy con người sắt ở Piltover sao?

“Dù bà có đang làm gì thì cũng làm nhanh lên!” cô quát.

Một phần mái đền bung ra và rơi như mưa xuống xung quanh. Một đám linh hồn bay vào trong và lao xuống như một cơn bão. Hồn ma và những thứ không thể hiểu nổi xoay vòng trong cơn lốc chết chóc ụp xuống đầu những người sống.

Cuối cùng thì cánh cửa cũng không chịu nổi và bật tung vào trong, những phiến gỗ khô lại và mục nát dưới bàn tay của tử thần. Tiếng tù và vang dội khắp ngôi đền, và Miss Fortune phải lấy tay bịt tai lại trước tiếng vọng inh ỏi của nó.

Hecarim đi nước kiệu vào trong đền, nghiền nát những người cố gắng dùng thân mình để giữ cửa. Linh hồn của họ bị hút vào trong thanh đao của Bóng Ma Chiến Tranh, và ngọn lửa lạnh trên lưỡi đao soi rọi điện thờ bằng thứ ánh sáng đáng ghê tởm. Lũ kỵ sĩ tử thần cưỡi ngựa đứng sau lưng hắn, và những linh hồn đã ở sẵn trong điện thờ lùi lại khi nhận ra hào quang khủng khiếp của Hecarim.

“Ta đã nói người chết không được chào đón ở đây,” Illaoi quát.

Miss Fortune ngước lên nhìn vị nữ tư tế đứng sừng sững cạnh cô, to lớn và oai vệ. Ánh sáng nhạt quấn lấy chân bà và lóe lên trên viên đá mà bà cầm trong đôi tay run run. Mạch máu nổi hằn trên cổ, quai hàm bạnh ra và mồ hôi tuôn ra như suối trên mặt bà.

Dù Illaoi đang làm gì, bà cũng phải trả một cái giá rất đắt.

“Linh hồn lũ phàm nhân này là của ta,” Hecarim nói, và Miss Fortune thấy mình run lên trước giọng nói như sắt thép của hắn.

“Không,” Illaoi nói. “Đây là ngôi nhà của Nagakabouros, người chống lại kẻ chết.”

“Người chết sẽ có thứ chúng muốn,” Hecarim nói, chỉ mũi đao vào tim của Illaoi.

Vị nữ tư tế lắc đầu.

“Không phải hôm nay,” bà nói. “Không phải khi ta vẫn đang chuyển động.”

“Ngươi không thể cản ta.”

“Điếc như một kẻ chết,” Illaoi mỉm cười khi vầng hào quang lớn dần đằng sau bà. “Ta không nói ta sẽ cản ngươi.”

Miss Fortune thấy bức tượng xoắn ốc tắm trong ánh sáng chói mắt. Ánh sáng trắng bốc lên từ bề mặt, và bóng đêm rút chạy khi nó lan đến. Cô lấy tay che mắt khi vùng sáng tỏa ra đối chọi với Màn Sương Đen, làm lộ ra những linh hồn ghê tởm bên trong đó. Ánh sáng lôi lũ người chết về phía trước, thanh tẩy thứ ma thuật hắc ám đã nguyền rủa họ thành xác sống từ lâu.

Cô nghĩ mình sẽ nghe thấy tiếng gào thét, nhưng thay vào đó những người chết khóc trong vui sướng khi linh hồn của họ được trả tự do. Ánh sáng trải khắp bốn bức tường vỡ nát của ngôi đền và khi nó chạm vào cô, Miss Fortune rên lên khi cái tê cóng chết chóc trong cơ thể cô bị trục xuất trong một luồng khí nóng và tràn đầy sức sống.

Ánh sáng của Nagakabouros tiến lại gần Hecarim, và Miss Fortune thấy hắn sợ hãi khi nghĩ tới sự chuyển đổi đó tác động đến mình như thế nào.

Còn gì đáng sợ hơn là thà rằng cứ bị nguyền rủa cho rồi?

“Ngươi có thể được tự do, Hecarim,” Illaoi nói, giọng bà căng lên vì sức chịu đựng đã đến giới hạn. “Ngươi có thể tiếp tục sống trong ánh sáng như con người ngươi luôn mơ tới trước khi khổ đau và điên loạn biến đổi ngươi.”

Hecarim gầm lên và quét lưỡi đao vào cổ Illaoi.

Thanh kiếm của Miss Fortune ngăn hắn lại trong một cú va chạm tóe lửa. Cô lắc đầu.

“Biến khỏi thành phố của ta,” cô nói.

Cây đao của Hecarim thu lại chuẩn bị ra đòn tiếp, nhưng trước khi hắn kịp làm thế, ánh sáng đã xuyên được qua tấm màn bóng tối. Hắn hét vang trong đau đớn và lùi xa khỏi luồng sáng cháy bỏng. Hình dáng tên kỵ sĩ bóng đêm mờ dần, như hai bóng nến lập lòe trên cùng một tấm màn.

Miss Fortune liếc qua người kỵ sĩ cao lớn, mặc giáp vàng và bạc. Một người trẻ tuổi, đẹp trai và tự hãnh với đôi mắt đen và một tương lai huy hoàng phía trước.

Chuyện gì đã xảy ra với anh ta?

Hecarim rống lên và phi ra khỏi điện thờ.

Đám kỵ sĩ tử thần và bóng tối chạy theo hắn, một đám những linh hồn gào rít cũng tiếp bước chúng.