Amumu, Xác Ướp U Sầu

“Ở một mình còn cô đơn hơn là chết.”

Linh hồn đơn độc và u sầu của Shurima – Amumu – đi khắp thế giới tìm kiếm bạn bè. Bị ếm phép thuật cổ xưa, cậu phải sống một mình mãi mãi, bởi mỗi lần cậu chạm vào ai, cái chết sẽ đến với người đó. Những kẻ từng nhìn thấy miêu tả Amumu như một xác chết biết đi nhỏ bé và quấn đầy băng vải có màu như rêu. Amumu là cảm hứng cho thần thoại, truyện dân gian và truyền thuyết đã kể đi kể lại qua nhiều thế hệ – những thứ ta không thể phân biệt đâu là sự thật đâu là tưởng tượng.

Cư dân lâu đời ở Shurima đều nhất trí về một số điều: gió luôn thổi sang phía đông vào buổi sáng; mang thai vào đêm trăng non là điềm xấu; kho tàng chôn giấu dưới những tảng đá nặng nề nhất. Tuy nhiên, lại không có câu chuyện thống nhất nào về Amumu.

Thường gặp nhất là câu chuyện kể rằng Amumu là thành viên gia tộc vĩ đại đầu tiên từng cai trị Shurima. Họ mắc phải căn bệnh khiến da thịt bị ăn mòn với tốc độ khủng khiếp. Người con út, Amumu, bị cách ly trong phòng và kết bạn với một hầu gái vô tình nghe được tiếng khóc của cậu vẳng qua tường. Cô làm cậu bé cô độc thích thú bằng những tin tức ngắn gọn và những truyện kể về sức mạnh thần bí của bà mình.

Một sáng, cô gái báo tin anh trai duy nhất còn lại của Amumu đã qua đời, giờ cậu là Hoàng đế Shurima. Thương cảm trước cảnh cậu bé phải đón nhận nỗi đau này một mình, cô mở cửa phòng và chạy vào an ủi. Amumu quàng tay quanh người cô, nhưng ngay lúc đó, cậu vội lùi lại khi nhận ra mình đã kết án cô vào cùng số phận thảm khốc của chính gia tộc cậu.

Bà cô gái xuất hiện sau cái chết của người cháu, ếm lên vị hoàng đế trẻ một lời nguyền. Với bà, Amumu chính là hung thủ đã sát hại họ hàng thân thiết. Phép thuật phát huy tác dụng, và Amumu bị kẹt trong giờ phút đau đớn đó như con châu chấu bị mật ong dính chặt vậy.

Câu chuyện thứ hai kể về một vương tử khác, một kẻ nóng nảy, tàn bạo, và kiêu ngạo. Theo những gì trong đó, Amumu lên ngôi Hoàng đế Shurima từ thời trẻ. Tin rằng mình được mặt trời ban phước, hắn buộc thần dân phải thờ phụng như thần thánh.

Amumu săn lùng Mắt Angor huyền thoại, một cổ vật ẩn sâu trong lăng mộ huy hoàng, nghe đồn sẽ ban cuộc sống vĩnh hằng cho những ai nhìn vào nó với trái tim thuần khiết. Hắn tìm kiếm kho báu này nhiều năm, dẫn hàng đoàn nô lệ len lỏi qua những hầm mộ rắc rối, hy sinh họ để phá bẫy nhằm bước tiếp bình an vô sự. Cuối cùng, Amumu đến được cánh cổng vòm bằng vàng khổng lồ, nơi hàng chục thợ đá làm việc ngày đêm để phá vỡ dấu niêm phong của nó.

Khi vị hoàng đế trẻ chạy vội vào để nhìn Mắt Angor, đám nô lệ chớp thời cơ và khóa kín lối vào. Có người nói hắn đã chịu đựng bóng tối bao năm ròng, đến khi sự cô đơn khiến hắn điên loạn và tự xé toạc da mình, kể từ đó hắn buộc phải quấn băng. Cuộc sống của hắn được Con Mắt kéo dài, chỉ để hắn mãi đắm chìm trong tội lỗi quá khứ và bị nguyền rủa phải sống một mình mãi mãi.

Khi một loạt trận động đất phá tan nền móng của lăng mộ, vị hoàng đế bị giam cầm bấy lâu thoát ra, tìm kiếm cách đảo ngược nỗi thống khổ hắn đã gây ra trong đời.

Còn một câu chuyện nữa kể về chúa tể Yordle đầu tiên và cuối cùng của Shurima, người tin vào lòng tốt vốn có trong trái tim con người. Để chứng tỏ những người phản đối mình là sai lầm, ông tuyên thệ sống như một kẻ ăn mày đến lúc tìm được bằng hữu chân chính và thuyết phục mọi người tụ hợp lại giúp đỡ cư dân Shurima.

Hàng ngàn người đi ngang qua chàng Yordle khốn khổ nhưng chẳng ai dừng lại chìa tay ra giúp đỡ. Nỗi buồn của Amumu lớn dần đến khi trái tim ông tan vỡ ra và băng hà. Nhưng cái chết không phải tận cùng, nhiều người thề rằng vị vua Yordle vẫn lang thang trên sa mạc, mãi mãi kiếm tìm người có thể phục hồi niềm tin của ông với nhân loại.

Những câu chuyện trên, dù khác biệt, vẫn được kể song song với nhau. Dù lý do có là gì, Amumu đều bị nguyền rủa phải tồn tại trong cảnh cô độc, vĩnh viễn không có bạn bè. Định mệnh buộc cậu mãi mãi kiếm tìm người đồng hành, nhưng lại ban cho người đó cái chết ngay khi cậu chạm vào. Trong những đêm đông khi lửa không bao giờ được phép lụi tàn, đôi khi người ta nghe thấy xác ước u sầu thổn thức giữa sa mạc, tuyệt vọng vì không bao giờ biết đến hơi ấm tình bằng hữu.

Không biết Amumu tìm kiếm gì – chuộc lỗi, họ hàng, hay chỉ là một hành động tử tế nhỏ nhoi – nhưng có một điều chắc như gió tây thổi lúc bình minh: cậu vẫn chưa tìm ra nó.

LÒNG THAM VÀ NƯỚC MẮT

“Các vị thần giận dữ, khiến cả vùng rung chuyển. Mặt đất nứt ra,” già Khaldun kể, khuôn mặt nhăn nheo của ông sáng lên trong ánh lửa. “Một thanh niên mạo hiểm tiến vào trong một khe nứt. Anh tìm ra cánh cổng dẫn đến lăng mộ đã bị chôn vùi từ lâu. Chàng trai phải gánh vác cả gia đình trên vai mình, nên anh không thể cưỡng lại cơ hội này.”

Đám đông, lớn có nhỏ có, tụm lại để nghe câu chuyện rõ hơn. Trông họ đều mệt mỏi – họ đã đi cả ngày trời, và mặt trời Shurima thì không có dấu hiệu gì dịu đi – nhưng truyện kể của Khaldun là một phương thuốc hiếm có. Họ xiết chặt áo choàng quanh vai để chống lại cái lạnh ban đêm và chăm chú nghe.

“Không khí trong lăng mộ lạnh lẽo, đối lập hoàn toàn với cái nóng như thiêu bên ngoài. Chàng trai trẻ thắp đuốc lên, ánh sáng tạo nên những cái bóng nhảy múa trước mặt. Anh thận trọng bước từng bước, đề phòng bẫy rập. Anh nghèo đấy, nhưng đâu có ngốc.

“Bức tường bên trong làm bằng đá vỏ chai trơn mượt và chạm khắc những ký tự cùng hình ảnh cổ xưa. Anh không đọc nổi – anh vốn là người đơn giản – nhưng những hình ảnh thì có thể hiểu được.

“Anh thấy một hoàng tử nhỏ, ngồi vắt chân trên một đĩa mặt trời do một đội người hầu khiêng, nụ cười nở rộng trên gương mặt. Rương châu báu chất đầy phía trước cậu ta, cống phẩm của một đoàn sứ thần phục trang kỳ lạ.

“Anh lại thấy nhiều hình khắc khác, vẫn là về hoàng tử kia, lần này cậu ta đi giữa thần dân của mình. Họ cúi rạp đầu trước cậu. Ánh mặt trời tỏa ra từ vương miện của vị hoàng tử trẻ.

“Trước mỗi hình ảnh là một bức tượng nhỏ bằng vàng. Mỗi một bức tượng đã đáng giá hơn tất cả những gì anh có thể mơ đến trong mười đời. Chàng trai cầm lấy và cho nó vào túi.

“Anh không định nấn ná lâu. Anh biết những người khác sẽ sớm tìm đến chỗ này. Khi họ làm thế, anh sẽ không muốn có mặt tại đây. Lòng tham khiến cả những con người vĩ đại nhất mờ mắt, và anh biết những người khác sẽ sẵn sàng làm mọi chuyện để cướp lấy bức tượng vàng – và những báu vật khác bên trong. Chàng trai không tham lam. Anh thấy mình không cần đi sâu hơn. Cứ để những kho báu khác giấu trong lăng mộ cho người khác vậy.

“Anh nhìn lên hình ảnh cuối cùng trước khi rời đi. Hoàng tử trẻ đã chết, nằm trong cỗ quan tài. Những người thân cận quanh cậu đang than khóc… nhưng xa xa, dân chúng đang ăn mừng. Cậu ta là minh quân hay bạo chúa? Không cách nào biết được.

“Và đó là lúc anh nghe thấy nó: một âm thanh sởn da gà trong bóng tối.

“Anh nhìn quanh, mắt mở to, giữ chắc cây đuốc trước mặt. Chẳng có gì.

“‘Ai đó?’ anh nói. Chỉ có sự im lặng.

“Chàng trai trẻ lắc đầu. ‘Chỉ là gió thôi, đồ ngốc,’ anh nghĩ. ‘Chỉ là gió thôi.’

“Rồi anh lại nghe thấy nó, lần này rõ ràng hơn. Tiếng khóc của một đứa trẻ giữa bóng tối sâu bên trong lăng mộ.

“Lương tâm thúc giục anh tiến đến chỗ âm thanh phát ra. Nhưng ở đây, trong lăng mộ tối tăm này sao?

“Anh muốn chạy… nhưng lại không làm thế. Tiếng thổn thức đã chạm tới trái tim anh. Nó chứa đầy sự khốn khổ và buồn đau.

“Liệu có thể có một lối vào lăng mộ khác? Một đứa bé đã tìm thấy đường xuống và bị lạc?

“Giơ cao cây đuốc, anh tiến về phía trước. Tiếng khóc vẫn tiếp tục, văng vẳng trong bóng tối.

“Một căn phòng rộng mở ra trước mắt anh, sàn đen và bóng như gương. Những cổ vật bằng vàng và bức tường khảm ngọc nhè nhẹ tỏa sáng bên trong. Thận trọng, anh tiến vào.

“Anh lùi lại ngay khi thấy gót chân mình tạo nên những vòng gợn sóng trên mặt sàn. Nước. Sàn phòng không làm bằng đá vỏ chai – nó phủ đầy nước.

“Anh quỳ xuống vốc một ít lên môi. Ngay lập tức, anh nhổ nó ra. Nước mặn! Ở chỗ nay, giữa lòng Shurima, cách vùng biển gần nhất cả nghìn dặm!

“Anh nghe tiếng khóc của đứa bé lại vang lên, giờ thì gần hơn.

“Giơ đuốc lên, chàng trai thoáng thấy một hình dáng ở rìa của vùng sáng. Hình như đó là đứa trẻ, đang ngồi quay lưng lại chỗ anh.

“Anh từ từ bước vào trong. Nước trên sàn không sâu lắm. Tóc sau gáy anh dựng hết cả lên, và nỗi sợ gào thét trong lồng ngực, nhưng anh vẫn không quay đầu bỏ chạy.

“‘Em bị lạc à?’ anh tiến lại gần hơn và hỏi. ‘Làm sao em vào được đây?’

“Đứa trẻ không quay lại… nhưng nó lên tiếng.

“‘Em… em không nhớ,’ nó đáp. Giọng nói tràn qua người chàng trai, vang vọng giữa nhưng bức tường. Một phương ngữ cổ. Những câu chữ thật kỳ lạ… nhưng vẫn có thể hiểu được. ‘Em không nhớ mình là ai nữa.’

“‘Bình tĩnh, nhóc,’ chàng trai bảo. ‘Mọi việc sẽ ổn thôi.’

“Anh tiến lại gần hơn, và khi nhìn rõ đứa trẻ trước mặt, đôi mắt anh mở to.

“Đó là bức tượng thần bằng đá mã não. Tiếng khóc, và cả giọng đứa bé, đều không phát ra từ đây.

“Đúng lúc đó, một bàn tay nhỏ tóm lấy anh.”

Lũ trẻ đang nghe há hốc miệng. Những đứa trẻ khác bật cười, giả bộ can đảm. Già Khaldun mỉm cười, cái răng vàng của ông sáng lên trong ánh lửa. Thế rồi, ông tiếp tục.

“Chàng trai trẻ nhìn xuống. Thi thể bọc trong vải của cậu hoàng tử tí hon đang đứng cạnh anh. Một luồng sáng mờ nhạt và ma quái tỏa ra từ hốc mắt của xác ướp, dù cả khuôn mặt đã bị vải liệm che phủ hoàn toàn. Nó nắm lấy tay chàng trai.

“Anh sẽ làm bạn với em chứ?’ cậu bé hỏi, giọng nói nghèn nghẹt sau lớp vải.

“Chàng trai giật mình lùi lại, giằng ra bàn tay đang níu lấy mình của đứa bé. Anh hoảng sợ nhìn xuống cánh tay; nó đang nhăn nhúm lại, chuyển màu đen và khô quắt đi. Rồi nó bắt đầu lan dần lên đến vai.

“Anh quay đầu bỏ chạy. Trong cơn kích động, anh đánh rơi cây đuốc. Tiếng xì xì vang lên như thể nó rơi vào một hồ nước mắt, và bóng tối buông xuống. Tuy nhiên, anh vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày ở phía trước. Anh chạy về phía đó, loạng choạng trong tuyệt vọng trong lúc cái chết đen kia đang hướng dần đến trái tim.

“Anh nghĩ đứa trẻ đáng sợ kia có thể tóm được mình bất kỳ lúc nào… nhưng không. Sau một khoảng thời gian dài như vô tận, nhưng cũng có thể chỉ là vài lần nhịp tim đập thôi, anh lao khỏi bóng tối, quay lại với cái nóng của sa mạc.

“‘Em xin lỗi,’ một giọng nói u sầu vọng ra từ màn đen đằng sau. ‘Em không cố ý.’

“Lăng mộ của Amumu đã được khai quật như vậy đấy,” già Khaldun nói, “và đứa trẻ chết chóc đó đã tiến vào thế giới này.”

“Nhưng mọi người đều biết nó không có thật!” đứa trẻ lớn nhất kêu lên sau một lát im lặng.

“Amumu có thật!” đứa nhỏ nhất cãi lại. “Cậu ấy lang thang khắp mọi vùng đất để tìm một người bạn!”

“Cậu ấy có thật, nhưng không phải một cậu bé,” một đứa khác nói. “Cậu ấy là Yordle!”

Khaldun phá lên cười, rồi chống gậy đứng lên.

“Ta già rồi, và ngày mai chúng ta còn phải đi xa nữa,” ông nói. “Đến lúc đi ngủ rồi.”

Người nghe tản dần đi, cười đùa và thấp giọng trò chuyện, nhưng một cô bé vẫn đứng đó. Cô nhìn Khaldun không chớp mắt.

“Ông ơi,” cô nói. “Sao ông lại bị mất tay?”

Già Khaldun nhìn xuống tay áo trống rỗng của mình, rồi nở một nụ cười với cô bé.

“Ngủ ngon, cô nhóc,” ông nháy mắt và nói.