Lịch sử Warcraft – Chương 4: Liên minh và bộ tộc

Phần 1: Cánh cổng tối, sự sụp đổ của Stormwind

Trong khi Kil’jaeden chuẩn bị cho cuộc xâm lược Azeroth của bộ tộc Orc thì Medivh vẫn phải tiếp tục cuộc chiến trong nội tâm chống lại cái ác từ linh hồn bóng tối của Sargeras, vua Llane, vị quốc vương cao quí của vương quốc Stormwind càng trở nên lo lắng và thận trọng hơn trước cái ác đang chiếm lấy linh hồn người bạn thân thiết của mình. Vua Llane chia sẻ nỗi lo lắng này với Anduin Lothar, hậu duệ cuối cùng của dòng máu Arathi cao quí, cánh tay phải đắc lực của nhà vua, và cũng là bạn thân của Medivh. Cả hai người đều không thể tưởng tượng và dự đoán được những điều khủng khiếp sắp đến.

Để thúc đẩy, Sargeras hứa sẽ ban cho Gul’dan những sức mạnh không thể tưởng tượng được nếu hắn chịu lãnh đạo loài Orc tấn công Azeroth. Bằng thân xác của Medivh, Sargeras nói với Gul’dan rằng hắn có thể trở thành một vị thánh sống thực sự nếu như hắn có thể tìm ra hầm mộ dưới biển sâu, nơi Aegwynn chôn vùi thân xác của Sargeras gần 10000 năm trước. Gul’dan đồng ý và quyết định rằng sau khi tấn công và tiêu diệt hoàn toàn con người ở Azeroth, hắn sẽ đi tìm hầm mộ và lãnh phần thưởng của mình. Tin chắc rằng bộ tộc Orc có thể giúp mình thực hiện dã tâm độc ác, Sargeras hối thúc Gul’dan tấn công Azeroth.

Bằng sự kết hợp sức mạnh, Medivh và các lãnh chúa Orc trong Hội Đồng Bóng Tối đã mở được một cánh cổng khổng lồ được gọi là Cánh Cổng Tối. Cánh cổng này nối liền khoảng cách giữa hai thế giới Azeroth và Draenor, và nó rộng đến nỗi cả đoàn quân Orc có thể vượt qua nhanh chóng. Gul’dan cử rất nhiều do thám đi tìm hiểu thế giới mà Bộ tộc chuẩn bị xâm chiếm, tất cả các do thám đều báo rằng thời cơ thuận lợi để tấn công đã tới.

Tin rằng sự thay đổi và âm mưu của Gul’dan sẽ dẫn đến sự huỷ diệt của loài Orc, Dutoran quyết định tách khỏi các lãnh chúa một lần nữa. Vị lãnh chúa, chiến binh dũng cảm này cho rằng việc làm của các lãnh chúa khác đã làm nhơ bẩn tinh thần cao thượng của tộc Orc và cuộc chiến sắp nổ ra sẽ là địa ngục của loài Orc. Gul’dan không thể nào giết chết vị anh hùng nổi tiếng này nên đã tìm cách đày Dutoran và thị tộc Sói Băng tới một nơi rất xa thế giới Azeroth.

Sau khi thị tộc Sói Băng bị đày đi xa, các thị tộc còn lại nhanh chóng kéo tới Azeroth qua cánh cổng tối. Loài Orc nhanh chóng xây dựng các căn cứ chuẩn bị hành động trong vùng Black Morass, một vùng đầm lấy tối tăm ở phía bắc vương quốc Stormwind. Khi quân Orc bắt đầu tràn ra và tấn công, chúng ngay lập tức xung đột với quân đội phòng thủ của Stormwind. Những cuộc xung đột thường kết thúc nhanh nhưng cũng đủ đề cả hai bên nhận thức rõ sức mạnh và điểm yếu của đối thủ. Llane và Lothar không thể nào nắm rõ chính xác số lượng quân Orc nhưng họ hiểu rằng đang phải đối đầu với một lực lượng cực kĩ đông đảo và hung dữ. Sau một vài năm, gần như hoàn toàn quân đội Orc đã tới Azeroth, Gul’dan cho rằng đã đến thời điểm cho một cuộc tấn công chính thức tới thế giới con người. Bộ tộc Orc hùng mạnh tung toàn bộ sức mạnh của mình tấn công vương quốc Stormwind.

Khi quân đội Stormwind và quân Orc chạm trán dọc vương quốc, sự đối lập trong nội bộ hai bên bắt đầu xuất hiện. Vua Llane tin rằng loài Orc man rợ không thể đủ sức chinh phục Azeroth nên vẫn giữ vị trí của mình ở trung tâm Stormwind. Tuy vậy, Lothar thì tin rằng nên chiến đấu một cách trực tiếp với kẻ thù và ông buộc phải lựa chọn giữa niềm tin của ban thân và lòng trung thành với nhà vua. Quyết định theo niềm tin của mình, Lothar xông thẳng vào pháo đài của Medivh ở Karazhan với sự giúp đỡ của phù thuỷ trẻ tuổi Khadgar. Cuối cùng Lothar và Khadgar đã chế ngự được Medivh, người bảo vệ đã bị ma quỉ chiếm hữu, người mà họ tin rằng là nguồn gốc chính của mọi sự xung đột. Bằng việc giết chết thân xác Medivh, Lothar và pháp sư trẻ tuổi đã vô tình xô linh hồn Sargeras xuống lòng trái đất sâu thẳm. Và kết quả là, linh hồn trong sáng cao thượng của Medivh được giải thoát và có một cuộc hành trình khắp thế giới trong nhiều năm dài.

Mặc dù Medivh đã bị đánh bại nhưng lực lượng bộ tộc Orc vẫn lấn át hơn hẳn quân đội Stormwind. Thế nhưng, khi chiến thắng của loài Orc đã gần kề thì Orgrim Doomhammer, một trong những lãnh chúa vĩ đại nhất của tộc Orc bắt đầu nhận thấy sự suy sụp tồi tệ trong bộ tộc của ông. Người bạn của ông, Dutoran, trở lại từ nơi đày ải và cảnh báo về sự phản bội của Gul’dan. Bằng một cuộc ám sát, Gul’dan đã giết chết được Dutoran và gia đình ông, chỉ còn một đứa con trai còn nhỏ của Dutoran may mắn thoát chết. Đứa trẻ này bị một viên chỉ huy của loài người là Aedelas Blackmoore tìm thấy và đem về làm nô lệ.

Đứa trẻ sau này trở thành vị chúa tể vĩ đại nhất của loài Orc.

Giận giữ trước cái chết của Dutoran, Orgrim Doomhammer quyết tâm tiêu diệt sự suy đồi ma quỷ trong bộ tộc và giành lấy ngôi vị chúa tể của bộ tộc bằng việc giết chết con rối trong tay Gul’dan: Blackhand. Bằng sự lãnh đạo quyết đoán và dứt khoát của ông, quân Orc cuối cùng đã công phá được pháo đài Stormwind, vua Llane đã đánh giá quá thấp sức mạnh của bộ tộc và ông đành bất lực trước sức mạnh của những kẻ xâm lược da xanh. Và cuối cùng ông bị ám sát bởi một trong những sát thủ xuất sắc nhất của Hội Đồng Bóng Tối, Garona, nữ sát thủ mang hai dòng máu Orc và Draener.

Lothar và những chiến binh của mình trở về từ Karazhan, hi vọng sẽ ngăn chặn được sự chết chóc và cứu vương quốc của mình. Nhưng họ đã trở về quá muộn và những gì còn lại là khói lửa và đổ nát. Quân Orc tiếp tục tấn công các vùng đất xung quanh và chiếm lấy thành của mình. Bị buộc phải ẩn trốn, Lothar và những chiến binh Stormwind mang theo lời thề quyết dành lại vương quốc thân yêu.

Phần 2: Liên minh Lordaeron

Sau thất bại ở pháo đài Stormwind, Lothar tập trung lực lượng còn lại của Azeroth và mở một cuộc rút lui lớn xuyên qua biển tới vương quốc phía bắc Lordaeron. Tin rằng nếu không bị ngăn chặn kịp thời, loài Orc sẽ chiến thắng hoàn toàn con người, bẩy vị vua của bẩy vương quốc lớn đã họp mặt và quyết định thành lập một liên minh lớn: Liên Minh Lordaeron. Sau gần ba nghìn năm, một lần nữa con người lại liên kết lại dưới một ngọn cờ chung, chiến đấu vì tự do và hoà bình cho tất cả. Được giao trọng trách là chỉ huy cao nhất của quân đội liên minh, Lothar gấp rút chuẩn bị lực lượng chống lại quân Orc.

Được hỗ trợ bởi những vị tướng của mình, Uther, Người Mang Tới Ánh Sáng (LightBringer), đô đốc Daelin Proudmoore và tướng Turalyon đã thuyết phục thành công các chủng tộc khác ở Lordaeron về mối nguy hiểm sắp tới. Và liên minh nhận được sự giúp đỡ của chủng tộc người lùn Dwarf ở Ironforge và người High Elf ở Quel’Thalas. Tộc High Elf đứng đầu là Anasterian Sunstrider thờ ơ đối với sự xung đột sắp nổ ra, tuy nhiên họ vẫn đồng ý giúp đỡ Lothar, bởi vì ông là hậu duệ cuối cùng của dòng họ Arathi, dòng họ đã giúp đỡ họ trong quá khứ.

Bộ tộc Orc giờ đây được lãnh đạo bởi Orgrim Doomhammer. Orgrim thu thập thêm rất nhiều chiến binh thuộc chủng tộc Orge từ thế giới Draenor tới, đồng thời có thêm được sự tham gia của lực lượng chủng tộc Troll. Ba chủng tộc dưới sự cầm đầu của vị lãnh chúa hùng mạnh quyết định mở một cuộc tấn công khổng lồ, tràn qua vương quốc Khaz Modan của tộc người Dwarf và tràn xuống phương Nam, tiến về Lordaeron. Trên đường tấn công, quân Orc dễ dàng tiêu diệt những chốt phòng thủ cũng như các lực lượng phản kháng.

Cuộc chiến giữa liên minh con người, High Elf, Dwarf với liên minh Orc, Orge, Troll vô cùng khốc liệt, được biết đến với cái tên Cuộc Chiến Thứ Hai. Những trận chiến nổ ra khắp các mặt trận, từ những trận chiến trực diện trên đồng bằng, đến những cuộc không chiến dữ dội trên không và những trận hải chiến trên biển giữa các hạm đội khổng lồ.

Bộ tộc Orc chiếm được một báu vật đầy sức mạnh, viên ngọc Linh Hồn Quỷ Dữ (Demon Soul) và đã sử dụng nó để khống chế nữ hoàng rồng đỏ Alextrasza. Đe doạ sẽ phá huỷ những quả trứng rồng quý giá, bộ tộc Orc đã bắt ép Alextrasza đưa những chiến binh rồng đỏ vào tham chiến.

Cuộc chiến xảy ra dữ dội ở Khaz Modan, Lordaeron và cả Azeroth. Bộ tộc Orc đã phá huỷ vùng ngoại vi của Quel’Thalas, đây là một phần trong chiến dịch bắc chinh của chúng. Những thành phố, làng mạc ở Lordaeron bị phá huỷ, chìm ngập trong cảnh chiến tranh. Bất chấp sự vắng mặt của quân tiếp viện trong khi quân địch đang ngày càng lớn mạnh, Lorthar vẫn chiến đấu dũng cảm, và cầm chân được bộ tộc Orc.

Tuy nhiên, trong những ngày cuối của Cuộc Chiến Thứ Hai, khi chiến thắng gần như đã chắc chắn thuộc về quân Orc, một biến cố lớn đã xảy ra giữa nhưng kẻ cầm đầu. Doomhammer đã chuẩn bị cuộc tấn công cuối cùng vào thủ đô của Lordaeron, đây chắc chắn sẽ là cuộc tấn công cuối cùng của Orc đập tan mọi sự kháng cự cuối cùng của loài người. Trong khi đó Gul’dan và những kẻ đồng đảng đã rời bỏ vị trí và lên đường vượt biển. Doomhammer mất đi gần một nửa lực lượng và buộc phải rút lui, bỏ lỡ cơ hội đè bẹp loài người lần cuối cùng và mãi mãi.

Guldan, kẻ khao khát quyền lực, đã lên đường đi tìm lăng mộ của Sargeras. Mong muốn tìm được nguồn sức mạnh vĩnh cửu, Guldan đã đem tộc Orc trở thành nô lệ của Burning Legion.

Được hậu thuẫn bởi tộc Stormreaver và Twilight’s Hammer, Guldan đã thành công trong việc đưa lăng mộ Sargeras lên từ dưới đáy biển sâu. Nhưng bước vào, hắn ta chỉ tìm thấy những con quỷ hung dữ đang chờ đợi.

Thủ lĩnh Doomhammer ngay lập tức đem quân truy giết Gul’dan và bè lũ phản bội. Gul’dan bị chính những con quỷ dữ trong lăng mộ xé xác thành từng mảnh. Mất đi kẻ cầm đầu, nhưng tên phản bội đã chịu trở về quy phục Doomhammer. Tuy nhiên, sau biến cố này, tộc Orc đã bị gần như tan rã, không thể lấy lại sức mạnh như trước.

Lorthar, nhìn thấy sự rạn nứt bên trong tộc Orc, ông đã nắm lấy cơ hội này tập hợp lực lượng đánh một trận đẩy lui quân Orc về phương nam. Quân Orc rơi vào bẫy của loài người tại trận Blackrock Spire. Mặc dù Lorthar đã hi sinh anh dũng trong trận này nhưng cận vệ của ông là Turalyon đã tiếp tục công việc. Turalyon đã đẩy lui được quân Orc khỏi Lordaeron, thậm chí đã phá huỷ cả Cánh Cổng Tối, quân Orc bị mắc kẹt, không còn tiếp viện, không còn đường rút lui, cuối cùng đã chịu khuất phục.

Bầy Orc ở lại bị bắt làm tù binh tại pháo đài Nethergarde. Tại đây, nơi đổ nát của Cánh Cổng Tối được canh chừng và đảm bảo rằng sẽ không có cuộc xâm lược nào từ Draenor nữa.

Phần 3: Cuộc tiến công vào Draenor

Khi Cuộc Chiến Thứ Hai đã kết thúc, phe loài người đã cho xây dựng nhiều trại tù binh ở phía nam Lordaeron để bắt giữ những chiến binh Orc hung hãn. Mọi việc dường như trở nên tốt đẹp hơn, hoà bình được lập lại trên mảnh đất của Human.

Trong khi đấy, tại Draenor một đạo quân Orc đã được chuẩn bị cho một cuộc tấn công loài người bất ngờ. Ner’zhul, cựu cố vấn của Gul’dan trở thành kẻ chủ mưu, hắn lôi kéo các Grunt đi theo con đường tham vọng đen tối của hắn. Được sự giúp đỡ của tộc Shadowmoon, tên shaman già Nerzhul bắt đầu cho mở hàng loạt các cánh cổng. Những cánh cổng này sẽ đưa tộc Orc đến một thế giới khác, chưa được biết đến. Để mở những cánh cổng này (Dimension Gate), Nerzhul cần một số báu vật từ Azeroth, miền đất của loài người. Chính vì thế, quyết định cuối cùng của hắn là cho mở lại Cánh Cổng Tối. Những chiến binh Orc hung tợn lại một lần nữa tràn vào đất của loài người.

Lần này, dẫn đầu bởi Grom Hellscream và Kilrogg Deadeye, quân Orc đã gây bất ngờ lớn cho loài người. Chúng tràn qua nhiều vùng và cuối cũng đã thu thập đủ các bảo vật cần thiết.

Vua Terenas của Lordaeron cho rằng tộc Orc một lần nữa muốn xâm lược Lordaeron, ông đã triệu tập Turalyon và đại pháp sư Khadgar thực hiên một kế hoạch tiến quân vào miền đất của Orc.

Turalyon và Khadar đã dốc toàn bộ lực lượng tiến qua cánh cổng tối, tràn vào xứ Draenor đầy chết chóc, tấn công mạnh vào lực lượng của Nerzhul.

Được sự giúp đỡ của rất nhiều chiến binh High Elf và tộc Dwarf nhưng Khadgar vẫn ko thể ngăn cản được công việc của Nerzhul.

Nerzhul đã mở ra nhiều cánh cổng Dimension, mong muốn đưa tộc Orc đến một thế giới khác. Nhưng hắn không hề biết rằng nơi đến chính là vùng đât của quỷ dữ Twisting Nether. Những cánh cổng không chịu nổi ma thuật của miền đất quỷ nên đã bị vỡ tung, gây thảm hoạ cho toàn tộc Orc, đạo quân viễn chinh loài người và cả miền đất Draenor.

Grom Hellscreem và Kilrogg thấy được sự điên rồ của Nerzhul, cả hai đã rời bỏ Draenor, đi ngược về Lordaeron qua Cánh Cổng Tối.

Trong khi đó, Turalyon và Khadgar vẫn dũng cảm chiến đấu. Hai người đã quyết hi sinh tại nơi đây để vĩnh viễn xoá sổ cánh cổng nguy hiểm dẫn Orc vào thế giới loài người. Cánh Cổng Tối đã thực sự bị phá huỷ từ cả hai phía, toàn bộ Draenor chìm trong biển lửa, không một ai sống sót.

Nhiều năm sau, Draenor được gọi là Outland, miền đất chết chóc. Tại đây những cánh cổng Dimension đã được Nerzhul rộng mở chào đón bọn Burning Legion đến nhảy múa. Tuy nhiên chúng không thể vượt qua để đến thế giới loài người được. Đứng đầu là con pilord Magitheridon, cầm đầu bầy Orc Chaos.

Phần 4: Sự ra đời của Lich King

Nerzhul và đồng đảng đã lạc đến cõi Twisting Nether. Và ở đây Kil’jaeden đã đợi sẵn từ lâu. Thất bại trong việc mở các cánh cổng Dimesion và Dark Portal, Nerzhul và đồng bọn bị xé xác thành từng mảnh. Âm mưu xâm lược thế giới của Burning Legion lần thứ hai đã tan tành trong trứng nước.

Mặc dù vậy nhưng Kil’jaeden vẫn giữ lại linh hồn cho bè lũ Nerzhul, bắt chúng thực hiên một hiệp ước máu (Blood Pact) Nerzhul ko còn lựa chọn nào khác, buộc trở thành tay sai cho Kil’jeaden lần thứ hai.

Kil’jaeden cho Nerzhul một cơ hội cuối cùng để sửa sai lầm. Hắn giữ linh hồn Nerzhul trong một tảng băng, cất giấu ở nơi xa xôi tại Nether. Nerzhul đã trở thành một thực thể vô định, không còn là một shaman Orc nữa. Và khi linh hồn Nerzhul vĩnh viễn bị giam cầm, Lich King đã ra đời.

Bè lũ đồng dảng của Nerzhul bị biến đổi thành các Death Knight, Lich. Đó là những bộ xương chắp vá, điều khiển bởi ý chí của Nerzhul.

Khi thời gian đã chín muồi, Kil’jeaden mới giải thích việc hắn kí hiệp ước máu với Nerzhul. Nerzhul sẽ phát tán một cơn bệnh dịch khắp miền đất của loài người, những người dân bị chết bởi bệnh dịch sẽ hoá thành những chiến binh undead, phục vụ cho hắn. Kil’jeaden tin tưởng Nerzhul sẽ dùng những chiến binh undead của mình làm suy yếu thế giới loài người, mục tiêu cho cuộc xâm lược lần thứ 3 của Burning Legion.

Mặc dù đã giam cầm Nerzhul, nhưng Kil’jeaden vẫn phải canh chừng vị Lich King yêu quý. Hắn sai những con dreadlord gian xảo canh chừng Lich King, và đảm bảo rằng Lich King thực hiện đúng nhiệm vụ được giao. Đứng đầu trong đó là Tichondrius, kẻ được giao nhiệm vụ giám sát hoạt động của đạo quân undead (còn gọi là The Scourge)

Phần 5: Icecrown và Frozen Throne

Kiljeaden đưa Nerzhul trở lại thế giới Lordaeron. Nhà tù giam giữ linh hồn Lich King được đặt tại vùng đất băng giá Northrend, và chôn sâu dưới nhiều lớp băng tuyết. Và từ trong đó, những tiếng gọi chết chóc ngày đêm rên rỉ.

Nerzhul bắt đầu thực hiện kế hoạch của Burning Legion giao phó bằng việc tiêu diệt những sinh vật và người dân sống trong vùng Northrend. Lichking phát tán một cơn bệnh dịch xuống các khu làng. Người dân chết vì bệnh dịch sẽ trở thành những thực thể vô hồn, chiến đấu dưới sự điều khiển của linh hồn Nerzhul. Đạo quân của Nerzhul ngày càng lớn mạnh, càng đánh càng đông.

Sau vài tháng, Nerzhul nhận thấy đã đến lúc cho hắn thực hiện cuộc tấn công vào miền đất Lordaeron, nơi chưa một ai biết về mối nguy cơ đang dần đến gần.

Phần 6: Trận chiến Grim Batol

Thoát khỏi vụ nổ Draenor qua cánh cổng Dark Portal, những chiến binh Orc cuối cùng đã lao vào một cuộc chiến thực sự gian nan, cuộc chiến để sinh tồn. Grom Hellscream và tộc Warsong đã phải chạy trốn né tránh sự săn đuổi của quân loài người. Trong khi đó Kilrogg và tộc Bleeding Hollow đã bị túm gọn, giam giữ tại các trại tù của loài người.

Tuy nhiên, vẫn còn một lực lượng chiến binh Orc mà loài người chưa được biết đến, đang chiếm giữ một vùng gần Khaz Modan. Đó chính là tộc Dragonmaw, đứng đầu là thầy phù thuỷ Nekros. Hắn chính là kẻ sử dụng viên ngọc Demon Soul khống chế nữ hoàng rồng Alextrasza cùng các chiến binh rồng đỏ. Nekros đã bí mật dựng nên một đạo quân, đóng tại pháo đài bỏ hoang Grim Batol. hi vọng bằng sức mạnh của chiến binh Orc kết hợp với chiến binh rồng đỏ, Nekros hi vọng khôi phục lại bộ tộc Orc và đánh chiếm Lordaeron.

Nhưng âm mưu đó không tồn tại được lâu, một nhóm nhỏ các pháp sư loài người, đứng đầu là Rhonin đã chiến đấu hòng phá huỷ viên ngọc Demon Soul. Nữ hoàng Alextrasza được giải thoát khỏi sự khống chế của Nekros.

Và trong cơ thịnh nộ tột cùng, những chiến binh rồng đỏ đã biến Grim Batol chìm trong biển lửa. Tộc Dragonmaw bị xoá xổ, tên cầm đầu Nekros bị quân loài người bắt và tống giam tại các nhà tù kiên cố. Sự việc này đã đặt dấu chấm hết cho bộ tộc Orc, chấm hết cho thời đại của những chiến binh khát máu.

Phần 7: Sự thờ ơ của Orc

Hàng tháng trôi qua, càng có nhiều chiến binh orc bị bắt giam tại các trại tù. Và khi trở nên quá tải, con người đã phải tính đến chuyện xây dựng một trại tù mới ở vùng thảo nguyên phía nam núi Alterac. Để thực hiện kế hoạch này, vua Terenas đã tích cực thu thuế các nước láng giềng. Việc đẩy mức thuế lên cao đã làm cho liên minh loài người đứng bên bờ vực bị tan rã.

Các chiến binh Orc bị bắt giữ vẫn luôn luôn tìm cách trốn thoát khỏi các trại tù. Nhưng về sau những vụ trốn thoát ngày một giảm dần, các chiến binh Orc đã trở nên nhu mì, thờ ơ với dân tộc của họ. Mặc dù thật khó tin vào sự thay đổi của những chiến binh Orc một thời hung tợn khát máu, con người vẫn luôn luôn cảnh giác với chúng từng ngày.

Một số người thấy xuất hiện cơn bệnh dịch lạ, và cho rằng đó là do các chiến binh Orc gây ra. Nhưng Đại Pháp Sư Antonidas của Dalaran đã đưa ra một giả thuyết khác. Tìm hiều lịch sử của tộc Orc, ông đã hiểu rằng tộc Orc đã từng bị một thế lực đen tối khác điều khiển. Ông còn biết rằng tộc Orc đã uống máu quỷ (Manoroth Pilord), đó là nguyên nhân của hai cuộc chiến đâm máu và kinh hoàng.

Phần 8: Bộ tộc mới

Chủ cai ngục tại trại tù Durnhole là Aedelas Blackmoore nhiều năm trông coi các chiến binh Orc. Mười tám năm trước ông đã nhận một đứa bé Orc mồ côi làm người hầu cho mình. Blackmoore đã nuôi đứa trẻ đó thành một đấu sĩ thực thụ. Ông dạy cho nó về chiến thuật, binh pháp, triết học… Ông đặt tên cho nó là Thrall.

Thrall lớn nhanh và khoẻ mạnh hơn bao giờ hết. Và anh ta biết rằng cuộc đời nô lệ không phải thực sự giành cho anh ta. Khi đã trưởng thành, Thrall bắt đầu tìm tòi học hỏi về dân tộc Orc, về những chiến binh, những người mà anh chưa thấy bao giờ.

Có tin đồn rằng, thủ lĩnh Doomhammer đã trốn thoát khỏi Lordaeron và đang ẩn nấp đâu đó cùng với những tên Orc lang thang. Họ phải chui lủi, trốn sự săn đuổi của loài người. Thrall quyết định trốn khỏi pháo đài của Blackmoore và bắt đầu đi tìm lý tưởng của mình. Anh đã tận mắt chứng kiến các chiến binh Orc bị giam cầm, săn đuổi.

Trong lúc đó, Grom Hellscream vẫn bị loài người săn đuổi ráo riết. Grom bí mật thực hiện các cuộc đấu tranh ngầm, du kích chống lại loài người, giải thoát cho các chiến binh Orc.

Thrall lên đường tới phương bắc để tìm dấu tích của thị tộc Sói Băng, đã từng bị Gul’dan xua đuổi từ rất lâu. Anh cũng biết được một bí mật lớn trong đời, anh chính là con trai của vị thủ lĩnh Durotan, người bị Gul’dan ám sát gần 20 năm trước.

Dưới sự hướng dẫn của vị shaman già Drek’Thar, chàng trai trẻ đã học được những điều bổ ích về phép thuật, nền văn hoá thực sự của bộ tộc Orc, những thứ đã bị mai một dưới thời cai trị của Gul’dan. Thời gian trôi qua, Thrall đã trở thành một chiến binh, một shaman thực thụ. Anh trở thành người đứng đầu tộc Sói Băng, và bắt đầu hành trình giải phóng dân tộc khỏi các trại tù.

Sau đó, Thrall đã tìm được nơi ẩn náu của Doomhammer, vị thủ lĩnh già đã sống chui lủi nhiều năm. Doomhammer và cha của Thrall đã từng là bạn, ông quyết định đi theo Thrall, giúp đỡ anh thực hiện lý tưởng của mình. Được sự giúp sức của Doomhammer và Drek’thar, Thrall đã giải phóng nhiều trại tù, đưa tộc Orc sang một thời kỳ mới.

Để đánh dấu sự hồi sinh của dân tộc, Thrall tiến quân vào pháo đài Blackmoore, giải phóng toàn bộ những chiến binh còn bị bắt giữ. Trong cuộc chiến này, cái giá phải trả là sự ra đi của thủ lĩnh Doomhammer lỗi lạc một thời.

Thrall đã mặc vào người bộ giáp đen và câm cây búa huyền thoại của Doomhammer, và trở thành thủ lĩnh tối cao của bộ tộc Orc. Trong trận chiến này, Thrall đã tìm thấy Hellscream và anh tin tưởng rằng người của anh ta sẽ không bao giờ phải sống kiếp nô lệ từ nay và mãi mãi

Phần 9: Cuộc chiến của tộc Spider

Trong khi Thrall đang trên con đường giải phóng dân tộc của mình ở Lordaeron, thì Nerzhul vẫn âm thầm tiếp tục công việc được giao phó ở Northrend. Một đạo quân undead đông đảo đã chiếm đóng vùng đất này và tiếp tục lớn mạnh sau mỗi cuộc xâm chiếm xuống phương nam.

Mọi việc trở nên quá dễ dàng với Nerzhul cho đến khi hắn chạm trán với bộ tộc Spider tại vương quốc ngầm Azjol-Nerub. Nerzhul còn nhận ra rằng những chiến binh nhện kia không bị ảnh hưởng bởi cơn bệnh dịch undead của hắn, đây là kẻ cản mặt nguy hiểm đối với công việc của Lich King Nerzhul.

Những vị chúa nhện đã chỉ huy một lực lượng đông đảo, sử dụng những con đường ngầm để tấn công pháo đài của Lich King. Với chiến thuật du kích, các chiến binh nhện đã gây tổn thất lớn cho Nerzhul.

Cuối cùng, nhờ đến sự giúp sức của những tên dreadlord, Lich King đã đánh bại được vương quốc Azjol-Nerub. Toàn bộ thành phố ngầm đã thành mồ chôn sống các chiến binh nhện. Bằng ý chí của mình, Nerzhul đã sai khiến, chiêu hồn rất nhiều chiến binh nhện, bắt chúng phục vụ cho đạo quân undead của hắn,kể cả vị vua Anub-Arak cũng chịu chung số phận.

Trờ ngại cuối cùng đã qua, Lich King đã vươn bàn tay tội ác của hắn xuống miền đất của loài người một cách nhanh chóng và thầm lặng.

Phần 10: Kel Thuzad và sự hình thành của Scourge

Lich King từ Northren ngày đêm phát ra những tiếng chiêu gọi hồn, hòng tìm kiếm những kẻ sẵn sàng bán linh hồn cho hắn. Kel Thuzad, một trong những pháp sư giỏi của hội đồng Kirin Tor ở Dalaran là người đầu tiên biết đến sự tồn tại của Lich King. Đã nhiều năm, những việc làm của Kel Thuzad bị loài người cho là mờ ám, vì ông đã đi theo con đường nghiên cứu tà phép, trong đó có Thuật Gọi Hồn (Necromancy). Nghe thấy tiếng gọi của Lich King, ông đã ra đi, từ bỏ mọi chức vị cao quý vì ông biết dù sớm hay muộn ông cũng chịu cảnh bị đày ải bởi chính con người. Đến với Lich King, ông hi vọng sẽ kiếm tìm được những điều bí ẩn mới về phép thuật bóng tối.

Kel Thuzad vượt qua ngàn dặm đường núi sông hiểm trở, cuối cùng ông đã đến được với miền đất Northrend băng giá. Đi qua vương quốc Azjol Nerub đổ nát, ông đã thấy được điều gì chờ đợi ông ở phía trước. Điều ngạc nhiên hơn, khi đến được pháo đài của Lich King, các chiến binh undead đã để cho ông vượt qua một cách êm thấm. Khi đến được nơi Lich King ẩn mình, Kel Thuzad đã vĩnh viễn mất đường trở về, linh hồn ông mãi mãi thuộc về Nerzhul như một nô lệ trung thành bậc nhất.

Nerzhul hứa hẹn về một sức mạnh bất tử và giao cho Kel Thuzad một nhiệm vụ rất quan trọng. Bị lu mờ bởi quyền lực bóng tối, Kel đã chấp nhận trở về Lordaeron, dựng nên một tôn giáo mới mà trong đó người ta thờ Lich King như một vị chúa.

Để dễ bề thực hiện ý định đó, Kel Thuzard đã được giữ nguyên dáng vẻ của một con người. Bằng khả năng và trí tuệ của mình, Kel đã làm cho một bộ phận người dân Lordaeron tin tưởng vào í chí của Lich King. Những người này có thể sẵn sàng chiến đấu và chết cho Lich King khi cần thiết.

Nhiều tháng trôi qua, số lượng tín đồ của tôn giáo ma quỷ này lớn dần, nó ẩn náu trong dân chúng và hứa hẹn một sự bùng phát bất ngờ. Đến một ngày kia, Nerzhul đã thực hiện bước tiến cuối cùng là phát tán bệnh dịch xuống Lordaeron. Bệnh dịch được phát tán xuống những ngôi làng, nơi có nhiều tín đồ undead cư trú, và nhanh chóng lan rộng ra các vùng nông thôn, thành phố.

Kế hoạch của Lich King đã hoàn thành một cách tuyệt hảo, những người dân chết vì bệnh dịch đã bị biến đổi thành những chiến binh undead phục vụ cho Lich King. Kel Thuzad đặt tên cho đạo quân bất từ này là Scourge. Khi quyền lực của Lichking ngày càng lớn mạnh thì số phận của những người dân vùng Lordaeron ngày càng trở nên mỏng manh.

Phần 11: Sự tan vỡ của liên minh loài người

Nhận thấy sự bất thường trong dân chúng, bệnh dịch, tội ác… những người đứng đầu vương quốc loài người bắt đầu lo ngại về một liên minh sẽ tan vỡ. Vua Terenas của Lordaeron vẫn tiếp tục duy trì chế độ thuế cao với các đồng mình chư hầu để xây dựng lại các thành phố bị Orc phá huỷ trong Cuộc Chiến Thứ Hai. Bị thu thuế nặng cộng với chi phí cho các trại tù binh Orc đã khiến nội bộ liên minh có sự mâu thuẫn rất kịch liệt.

Vấn để trở nên tồi tệ hơn khi tộc High Elf ở Silvermoon đã lên tiếng chỉ trích sự lãnh đạo yếu kém của Lordaeron trong cuộc chiến thứ 2, khi họ để quân Orc tràn sâu vào miền đất Quel’Thalas. Tộc High Elf đã đi đến quyết định cuối cùng là tách khỏi liên minh đang tan vỡ. Sau sự kiện này là hai vương quốc Gilneas và Stormgarde cũng quay mặt đi với Lordaeron.

Liên minh đã thực sự bị chia rẽ, nhưng vua Terenas vẫn còn có những đồng minh thân cận như Đô Đốc Proudmoore ở Kul Tiras và Varian Wrynn ở Azeroth. Ngoài ra còn có hội đồng những pháp sư Kirin Tor ở Dalaran ,đứng đầu là đại pháp sư Antonidas, vẫn miễn cưỡng dưới ảnh hưởng của Lordaeron.

Tộc người lùn ở Ironforge vẫn tuyệt đối trung thành với Lordaeron vì Lordaeron đã từng một lần giải phóng Khaz Modan khỏi tay quân Orc hung tợn.

Nguồn:
The History of Warcraft (Full). Bài viết trên diễn đàn gamevn.com.