Tamara tự ép mình dậy sớm – một thói quen dễ có khi lấy đất làm giường và lá rụng làm chăn. Khó mà làm thế nếu có nệm nhồi lông ngỗng và mền dệt từ bông mềm xốp. Rèm đã được kéo lên, ánh nắng ấm áp đổ dài trên sàn căn phòng trọ trên tầng ba của cô. Cô đã buông rèm trong đêm đầu tiên ở Piltover và đã ngủ hai tiếng quá bình minh. Cô rất lo về điều đó, và từ ấy không bao giờ khép rèm lại nữa.
Bật dậy khỏi giường, cô sải bước đến bên cửa sổ và gõ lên lớp kính màu bằng đầu ngón tay chai sần, đen nhẻm muội bồ hóng ở công xưởng. Ánh sáng tỏa mờ trên da cô, soi rõ cơ thể như loài sói cùng cơ bắp rắn chắc. Dù vậy, cô vẫn đưa tay xoa bụng, như thể sợ nó dần ẻo lả đi. Phía dưới, con đường phủ sỏi đã nhộn nhịp những chủ quầy sửa soạn cho phiên chợ đầu Ngày Tiến Bộ. Những dải cờ đầy màu sắc để chào mừng ngày tốt lành này được treo trên khắp các tòa nhà, khiến đoạn phố tràn đầy không khí hội hè chẳng chút nào giống với thành phố quê hương của Tamara. Biểu ngữ hình bánh răng và chìa khóa làm từ lụa màu hoàng kim và đỏ thắm phủ xuống nơi những ngọn tháp phía xa tỏa sáng rực rỡ ở sườn trên của quận. Nghe đồn đây là nơi bắt nguồn của dòng sông vàng chảy qua phố xá Piltover.
Tamara mỉm cười trước suy nghĩ đó và rời khỏi cửa sổ. Căn phòng của cô rất ngăn nắp, nơi mọi thứ đều nằm đúng chỗ của nó. Sổ ghi chép xếp chồng lên nhau ở một góc chiếc ghế làm việc, cạnh đó là những công cụ được sắp xếp cẩn thận, những thước-ma-kỹ và những lược đồ được gấp gọn gàng. Bữa trưa hôm qua, với bánh mỳ đen, pho-mát và quả sấy khô vẫn yên vị trong bọc vải gần bên. Một lò luyện kim nhỏ khéo léo xây dựa vào tường, khói được đưa lên mái qua một loạt những ống sắt rối rắm. Ở chính giữa bàn làm việc là một hộp gỗ chứa thiết bị cô đã nỗ lực nhiều tháng để chế tạo, dựa trên bản vẽ khắc trên các cuộn giấy sáp cô giấu dưới đệm.
Cô nhanh chóng làm công việc vệ sinh cần thiết trước khi mặc vào bộ quần áo thô kệch của một tập sự; xà cạp đơn giản, quần có nhiều túi và áo chẽn với hệ thống móc khóa có thể tháo rời chỉ bằng một cú giật nhanh. Cô đã thấy khá khó hiểu vì công dụng của chúng cho đến khi Gysbert bảo cô làm thế để dễ cởi ra hơn trong trường hợp bị lửa bén vào ngoài công xưởng.
Cô xem lại hình mình trong chiếc gương treo sau cửa, chải mái tóc đen dài ra sau tai rồi buộc gọn lại bằng dây da và cặp đồng. Tamara lướt ngón tay qua gò má cao xuống đến cắm, cảm thấy hài lòng trước điều cô nhìn thấy. Colette cứ bảo cô có thể làm nhiều hơn với ngoại hình của mình, nhưng bạn cô còn trẻ và chưa biết được sự nguy hiểm của việc dễ bị nhớ mặt.
Tamara đặt hộp gỗ vào túi vai, cùng với bọc thức ăn và một ít sổ ghi chép cùng bút chì. Cô đang căng thẳng, cũng dễ hiểu thôi. Hôm nay là ngày trọng đại với cô, và cô không muốn thất bại.
Cô bỏ cái ghế chặn cửa sang bên và vặn khóa để mở then cài. So với nơi cô từ đó đến, Piltover là một chốn an toàn, tỉ lệ phạm tội của nó thấp đến kinh ngạc. Dân cư của nó không gặp rắc rối mỗi ngày với bạo lực như hầu hết các thành phố khác, nhưng họ cũng không ngốc đến nỗi tin rằng mình không cần khóa cửa nhà.
Nhất là trong những tuần cận kề Ngày Tiến Bộ.