Bóng đêm và vận mệnh: Chương II

Lần thứ hai trong tối nay Olaf tiến vào trong một con Krakenwyrm đã chết. Ông vung cây rìu như một gã tiều phu điên loạn. Những xúc tu to lớn của con quái cũng không thực như màn sương, nhưng lưỡi rìu băng vẫn chặt vào nó như chặt vào xác thịt.

Đám xúc tu quật xuống nền đá của bến tàu, nhưng Olaf khá nhanh nhẹn so với vóc người to lớn của ông. Những chiến binh chậm chạp không thể sống sót nổi ở Freljord. Ông bổ cây rìu chặt phăng một đoạn xúc tu, nó dần dần biến mất sau khi bị tách khỏi thân con quái vật.

Ngay cả giữa tấm màn đỏ máu, Olaf vẫn thấy đầu con quái vật trong đám hỗn loạn những xúc tu quăng quật xung quanh ông.

Mắt nó rực cháy ngọn lửa của một linh hồn cuồng nộ.

Một liên kết cao siêu thoáng xuất hiện.

Linh hồn con quái biết ông.

Olaf bật cười vui sướng.

“Ngươi đã thấy kẻ lấy mạng ngươi và giờ chúng ta bị ràng buộc bởi cái chết!” ông gầm lên. “Nếu ngươi giết được ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn chiến đấu trong những vùng đất vượt ngoài tầm hiểu biết của phàm nhân.”

Viễn cảnh về một cuộc chiến vĩnh hằng với một đối thủ hùng mạnh như vậy khiến cơ bắp của Olaf căng tràn sức lực. Ông lao vào miệng con thú, không quan tâm gì đến cơn đau khi đám xúc tu của con Krakenwyrm quất vào da ông còn kinh khủng hơn những cơn cuồng phong trên bờ biển Lokfar.

Ông nhảy vào không trung, rìu giương cao.

Ông nhìn thẳng vào cái chết huy hoàng.

Một xúc tu quấn quanh đùi ông.

Nó nhấc bổng ông lên và quay tít trong không khí.

“Đi nào!” Olaf thét vang, giơ cây rìu lên trời để đón chào định mệnh. “Tới cái chết!”