Bóng đêm và vận mệnh: Chương II

Một sinh vật như bóng ma với móng vuốt quắp chặt và cái miệng đầy răng nanh lao ra từ đám linh hồn. Miss Fortune tặng cho nó một viên đạn và nó tan biến như làn khói trước gió.

Thêm một phát nữa và lại một linh hồn tan biến.

Cô nấp vào thay đạn sau một cây cọc đá hình Vua Sông đã trải qua nhiều mưa nắng. Cô rướn lên và hôn vào nụ cười đầy răng của nó.

Quan trọng là người ta đặt niềm tin vào đâu.

Thần thánh, những viên đạn hay kỹ năng của chính mình?

Nụ cười tuột khỏi gương mặt cô khi một khẩu súng rung lên với tiếng kêu ken két của kim loại. Lời quở trách của mẹ vang lên từ sâu trong ký ức của cô.

“Đó là điều xảy ra khi con để người khác trộn thuốc súng cho mình đó, Sarah,” cô nói, cho súng vào bao và rút kiếm ra khỏi vỏ. Cô đã lấy được nó từ tay thuyền trưởng con tàu Demacia đang giương buồm tiến về phương Bắc đến bờ biển Shuriman, và nó là một ví dụ hoàn hảo cho nghệ thuật chế tác mà cô chưa từng được thấy.

Miss Fortune rời chỗ nấp, xả đạn và chém vào đám sinh vật sương mù. Phát bắn của cô tiêu diệt thêm một con ma nữa và lưỡi kiếm như cắt qua xương thịt thực sự. Những linh hồn này cũng có một phần thực chất có thể bị tổn thương sao? Hình như không đúng lắm, nhưng quả thật cô đã làm thứ gì đó bên trong chúng bị thương.

Cô không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi về chuyện này.

Mọi người thét lên khi cơn bão linh hồn đổ vào Quảng Trường Rạch Túi, những móng vuốt vung lên khiến máu họ đông cứng lại hoặc vươn đến lồng ngực và móc tim họ ra trong nỗi kinh hoàng. Sáu bảy người đã chết, có khi còn nhiều hơn. Đội của cô vẫn đang chiến đấu với kiếm và súng, hét vang tên Quý Bà Râu, những người họ yêu thương và thậm chí cả những vị thần ngoại đạo từ những vùng xa xôi.

Gì cũng được, Miss Fortune nghĩ.

Rafen quỳ xuống trên một chân, mặt tái mét, thở hổn hển như một tay khuân vác sau một ca làm dài. Sương phủ lên anh ta như mạng nhện và khúc rẽ cây đang cháy âm ỉ quanh cổ anh ta rực lên màu đỏ.

“Đứng lên, cuộc chiến chưa kết thúc đâu!” cô nói.

“Đừng có bảo tôi là cuộc chiến chưa kết thúc,” anh gắt lên và gượng đứng dậy. “Tôi đã trải qua nhiều Đêm Thống Khổ hơn là cô tưởng đấy.”

Trước khi Miss Fortune có thể hỏi con số chính xác, ông đã nhoài người sang bên và bắn vào thứ gì đó đằng sau cô. Một hồn ma chắp nối giữa sói và dơi rít lên khi nó bị hất văng đi, và Miss Fortune đáp trả bằng cách hạ gục một linh hồn đầy móc và răng ập tới phía sau vị phó chỉ huy.

“Mọi người nằm xuống!” Miss Fortune quát to, rút ra hai quả lựu đạn từ thắt lưng và ném nó vào giữa màn sương.

Chúng nổ tung. Gỗ và đá vụn văng rào rào. Kính vỡ tan và rơi xuống như một cơn mưa lấp lánh. Đám khói cay sè tràn ngập quảng trường, nhưng đó là thứ nhân tạo và hoàn toàn chẳng liên quan gì đến lũ hồn ma.

Rafen lắc đầu và ngoáy ngoáy tai.

“Trong quả bom đó có gì đấy?”

“Thuốc Nổ Đen trộn với tinh chất nhựa copal và cửu lý hương,” Miss Fortune đáp. “Một trong những vũ khí bí mật của ta.”

“Những thứ như thế có tác dụng với kẻ chết không?”

“Mẹ ta tin là có,” cô nói.

“Với tôi thế là đủ rồi,” Rafen cười nhăn nhở. “Cô biết đến, chúng ta chắc cũng xong rồi-”

“Đừng nói thế,” Miss Fortune cảnh cáo.

Màn sương bắt đầu tụ lại, mới đầu chỉ là từng đám nhỏ, sau đó hiện lên những con quái vật; những thứ hỗn hợp từ chân, hàm đầy răng nanh và cánh tay với tận cùng móc hoặc kẹp. Những linh hồn họ nghĩ mình đã giết được.

Tụ lại, sống lại.

Người ta đã nói gì về những kế hoạch nhỉ?

“Hóa ra lũ người chết cũng khó giết đấy,” Miss Fortune đáp và cố gắng không để lộ nỗi sợ hãi.

Cô thật ngây thơ khi nghĩ mấy món nữ trang rẻ tiền và niềm tin mù quáng là đủ để đối mặt với những linh hồn. Cô muốn cho người dân Bilgewater thấy rằng họ không cần Gangplank, rằng họ có thể tự tạo nên số mệnh của mình.

Thế mà, cô lại sắp khiến mình bị giết và để thành phố bị chia năm sẻ bảy.

Một tiếng ầm ầm vang lên ngoài quảng trường. Rồi một tiếng khác.

Tiếng sấm mở màn cho cơn bão.

Nó to dần thành tiếng búa nện trên đe, ngày một nhanh hơn và mạnh hơn đến khi mặt đất rung lên như trong cơn địa chấn.

“Cái thứ quái quỷ gì vậy?” Rafen nói.

“Ta không biết,” Miss Fortune nói khi bóng một kỵ sĩ ma trong bộ giáp đen như đêm tối bước ra từ màn sương. Hắn ngồi trên một con chiến mã hùng tráng và mũ giáp trên đầu có hình như một con quỷ.

“Tử kỵ sĩ,” Miss Fortune nói.

Rafen lắc đầu, mặt không còn chút máu.

“Không phải kỵ sĩ,” ông run giọng. “Đó là Bóng Ma Chiến Tranh…”

Tổng hợp từ lienminh.garena.vn.