Bóng đêm và vận mệnh: Chương III

Người Freljord đó tự gọi mình là Olaf, một chiến binh phục vụ bà chủ chân chính của băng tuyết, và sau khi qua cơn chấn động, ông tuyên bố mình sẽ đi cùng họ đến khi ông có thể chiến đấu với hồn ma nguy hiểm nhất trong Màn Sương Đen.

“Ông muốn chết à?” Lucian hỏi.

“Tất nhiên,” Olaf đáp như thể đó là một câu hỏi cực kỳ ngu ngốc. “Ta tìm kiếm một kết thúc đáng đi vào truyền thuyết.”

Miss Fortune để mặc tên khùng đó với những giấc mơ về cái chết của ông ta. Chừng nào ông ta còn vung cây rìu vào đúng kẻ thù, ông ta còn được chào đón trong đoàn của cô.

Ba lần màn sương lại gần họ, và mỗi lần nó đều lấy đi một linh hồn bất hạnh. Những tiếng cười đầy thù hận vọng lại từ hai bên hông nhà, nghe như tiếng đá mài trên thép gỉ. Đàn chim ma cất tiếng kêu trên mái, chờ đợi một bữa dạ tiệc xác thối dưới ánh trăng. Ánh sáng mời gọi nhảy múa trong bóng đêm của màn sương, như ánh lửa ma trơi giữa vùng đầm lầy tăm tối.

“Đừng nhìn vào chúng,” Lucian nói.

Lời cảnh báo của anh đến quá trễ với một người đàn ông và vợ anh ta. Miss Fortune không biết tên họ, nhưng cô biết họ đã mất con trai vì dịch bệnh gần một năm trước. Họ đi ra mép vách đá, bị dẫn dắt bởi một hình ảnh mà chỉ họ mới thấy.

Một người khác cắm bàn tay gắn móc vào cổ họng trước khi bạn bè của ông ta kịp ngăn cản, người khác thì chỉ đơn giản là tan biến trong màn sương mà không ai nhận ra.

Lúc họ đến được Cầu Mãng Xà, cả đoàn chỉ còn lại gần một tá. Miss Fortune không thể thấy tiếc cho họ, cô đã bảo họ đừng đi cùng cô. Nếu họ muốn sống, đáng ra họ phải ẩn mình trong nhà cùng những hình khắc bảo hộ, những lá bùa xoắn ốc của Quý Bà Râu và cầu nguyện bất cứ thứ gì mang lại cho họ sự khuây khỏa.

Nhưng trong Đêm Thống Khổ, ngay cả điều đó cũng không đảm bảo cho họ an toàn.

Họ đi qua không biết bao ngôi nhà bị phá tung, cửa chớp vỡ tan tành và cửa ra vào treo lủng lẳng trên bản lề. Miss Fortune giữ ánh mắt nhìn thẳng, nhưng cô không thể không cảm thấy ánh nhìn oán hận của những khuôn mặt lạnh như băng bên trong cũng như sự kinh hoàng trong thời khắc cuối cùng của họ.

“Màn Sương Đen sẽ lấy những gì nó cần,” Rafen nói khi họ đi qua một ngôi nhà hoang tàn khác, người sống trong đó đã chết cứng từ bao giờ.

Cô thật muốn nổi giận trước thái độ chấp nhận một cách thờ ơ đến vậy, nhưng làm thế thì được gì chứ? Rốt cuộc anh ta vẫn đúng.

Thay vào đó, cô tập trung vào đường nét mờ ảo của tòa kiến trúc bên kia cầu. Nó nằm giữa một cái hố khoét vào trong vách núi, giống như một sinh vật biển khổng lồ nào đã ngoạm vào đá một miếng lớn. Tương tự nhiều nơi khác ở Bilgewater, nó được xây nên từ những gì biển để lại. Tường bằng gỗ trôi dạt và cành cây đến từ những vùng đất xa xôi, cửa sổ là xác tàu được trục vớt từ dưới đáy biển. Không có một đường thẳng nào trong cả công trình này. Những góc cạnh kỳ cục đem đến cho người ta cảm giác nó đang chuyển động, như thể một ngày nào đó nó sẽ chọn một nơi khác để đặt xuống đó nền móng tạm thời của mình.

Phần chóp nhọn của nó cũng cong và có rãnh như sừng kỳ lân biển, trên đỉnh chóp là ký hiệu xoắn ốc giống với thứ Miss Fortune đang đeo trên cổ. Ánh sáng mờ ảo viền quanh biểu tượng đó, ngăn bóng tối lại gần.

“Đây là đâu?” Lucian hỏi.

“Đền Thờ Quý Bà Râu,” cô đáp. “Ngôi Nhà Của Nagakabouros.”

“An toàn chứ?”

“An toàn hơn là ở ngoài này.”

Lucian gật đầu vào họ bước dọc theo cây cầu. Y hệt ngôi đền nó dẫn tới, cây cầu cũng chẳng có chút cân xứng, bề mặt cầu nhấp nhô dưới chân họ như một vật sống.

Rafen ngừng lại và ngó xuống.

“Mỗi năm lại một cao hơn,” anh nhận xét.

Miss Fortune miễn cưỡng đến cạnh anh và nhìn qua thành cầu.

Khu cảng và Phố Chuột hoàn toàn bị Màn Sương Đen phủ kín. Bilgewater ngạt thở giữa vòng kìm kẹp của màn sương, những xúc tu của nó luồn sâu hơn vào trong thành phố. Tiếng thét sợ hãi vọng lên tận trên, mỗi tiếng thét lại báo hiệu một sinh mạng vừa kết thúc và một linh hồn vừa gia nhập quân đoàn xác chết.

Rafen nhún vai. “Vài năm nữa thôi là không còn chỗ nào ở Bilgewater cao hơn nơi này được nữa.”

“Nhiều chuyện có thể xảy ra trong vài năm nữa,” Miss Fortune nói.

“Năm nào chuyện này cũng xảy ra à?” Olaf hỏi, một chân đặt lên mép cầu, không chút để ý đến việc mình sẽ bị trượt chân ngã xuống.

Miss Fortune gật đầu.

“Tuyệt vời,” người Freljord reo lên. “Nếu số phận không cho ta chết đêm nay, ta sẽ quay lại đây khi Màn Sương Đen trỗi dậy lần nữa.”

“Đó sẽ là tang lễ của ông,” Rafen nói.

“Cảm ơn,” Olaf vừa nói vừa vỗ bàn tay to bè của mình vào lưng Rafen, suýt nữa hất anh văng ra khỏi cầu. Mắt người Freljord trợn lên khi một đám xúc tu trồi ra khỏi màn sương, vươn dài và quật xuống những mái nhà của Phố Chuột.

“Con quái!” ông hét lên.

Và trước khi có ai kịp ngăn cản, ông đã leo lên thành cầu và nhảy xuống.

“Đồ điên,” Rafen nói khi bóng Olaf nhỏ dần rồi biến mất trong màn sương bên dưới.

“Những kẻ sống ở vùng băng giá đều điên cả,” Miss Fortune đáp. “Nhưng ông ta điên hơn tất cả những người ta từng gặp.”

“Đưa mọi người vào trong đi,” Lucian nói.

Cô nghe được sự cấp bách trong giọng nói của anh và quay lại nhìn thấy anh đang đứng đối diện một bóng ma cao lớn khoác trên mình bộ áo choàng đen và những xiềng xích có móc nhọn. Ánh sáng xanh bệnh hoạn cuộn lên khi nó đung đưa cây đèn lồng trên bàn tay vàng vọt. Nỗi sợ dâng trào trong lòng Miss Fortune, một nỗi sợ cô chưa từng biết đến kể từ cái ngày cô chứng kiến mẹ mình bị giết và phải nhìn thẳng vào nòng súng của tên sát nhân.

Lucian rút súng ra. “Thresh là của tôi.”

“Hắn là của anh đó,” cô gật đầu và quay đi.

Luồng mắt cô bị hút vào những bóng đen đang tiến lại gần phía trên ngôi đền. Cổ họng cô nghẹn lại khi thấy Hecarim cũng đội kỵ sĩ tử thần của hắn xuất hiện trên đỉnh dốc.

Bóng Ma Chiến Tranh giương cao thanh đao rực cháy và đám kỵ sĩ ma thúc chiến mã lao xuống. Không người thường nào có thể làm như vậy, nhưng chúng là những kỵ sĩ của thần chết.

“Chạy!” Miss Fortune hét lên.

Tổng hợp từ lienminh.garena.vn