Bóng đêm và vận mệnh: Chương IV

Lucian thấy những cái móc cắm sâu vào thịt. Lạnh lẽo hơn cả băng giá phương Bắc và đau đớn hơn gấp đôi. Tay của Cai Ngục Xiềng Xích xiết quanh cổ anh, làn da anh bỏng rát khi nó chạm vào. Anh thấy sức lực bị rút đi, nhịp tim chậm lại.

Thresh nhấc bổng anh lên và giơ cao cây đèn lồng, sẵn sàng đón nhận linh hồn anh. Những đốm sáng đang rên rỉ trong đó cuộn xoáy vì kích động, những gương mặt và bàn tay áp vào lớp kính.

“Ta đã tìm kiếm linh hồn ngươi từ lâu, thợ săn bóng tối,” Thresh nói. “Nhưng giờ mới là đúng lúc để chiếm lấy nó.”

Mắt Lucian mờ đi, anh thấy linh hồn mình bị lột khỏi cơ thể. Anh vùng vẫy để giữ nó lại, nhưng Cai Ngục Xiềng Xích đã thu thập linh hồn từ hàng ngàn đời nay và biết rõ kỹ thuật đó hơn bất kỳ ai.

“Cố nữa đi,” Thresh nói trong niềm vui thích bệnh hoạn. “Linh hồn của ngươi sẽ cháy sáng hơn khi ngươi chống lại.”

Lucian cố nói điều gì, nhưng không lời nào thoát ra được khỏi miệng, chỉ có một hơi thở nhẹ ấm áp mang theo linh hồn anh.

Một lưỡi hái sáng lấp lánh trôi nổi trên khoảng không phía trên Lucian, một thứ vũ khí chết chóc cho các linh hồn. Lưỡi hái run lên vì mong đợi.

Lucian…

Giọng nói đó. Giọng nói của cô.

Tình yêu của em….

Lưỡi hái tử thần của Thresh xoay qua xoay lại, tìm một góc thích hợp để cắt linh hồn ra khỏi thể xác.

Lucian lấy lại hơi thở khi anh thấy một gương mặt xuất hiện trong lồng đèn. Một gương mặt giữa hàng ngàn gương mặt khác, nhưng gương mặt đó lại có nhiều động lực hơn bất kỳ ai để chen lên trước.

Đôi môi đầy đặn, đôi mắt hình trái hạnh, van nài anh hãy sống.

“Senna…” Lucian hổn hển.

Hãy để em làm tấm khiên cho anh.

Trong thoáng chốc, anh hiểu điều có muốn nói.

Liên kết giữa họ mạnh mẽ như khi họ sát cánh bên nhau săn đuổi những sinh vật của bóng đêm.

Với chút sức tàn, Lucian với tay lên mở mặt dây chuyền đeo trên cổ. Ánh bạc lấp lánh dưới trăng.

Cai Ngục Xiềng Xích thấy có gì đó không đúng và rít lên giận dữ.

Lucian còn nhanh hơn.

Anh dùng sợi dây như một cái ná, nhưng thay vì bắn ra một viên đạn chì, anh quất nó vào cánh tay đang giữ cây đèn. Trước khi Thresh có thể hất nó ra, Lucian rút mũi dùi bạc từ trong áo choàng ra và cắm ngập nó vào cổ tay con ma.

Cai Ngục Xiềng Xích gào lên đau đớn, một cảm giác hắn đã lãng quên mười nghìn năm nay. Hắn buông Lucian ra và quằn quại khi vô số linh hồn bị giam trong cây đèn lồng bất chợt tìm ra cách để đánh trả kẻ đã hành hạ họ.

Lucian cảm thấy linh hồn trở lại với thân xác và há miệng hít vào từng ngụm lớn không khí, như một người chết đuối vùng vẫy nổi lên khỏi mặt nước.

Nhanh lên, tình yêu của em. Hắn mạnh quá…

Thị giác của anh trở lại, rõ ràng hơn bao giờ hết. Lucian chộp lấy cặp súng trên mặt đất. Anh bắt lấy khoảnh khắc ngắn ngủi gương mặt Senna xuất hiện trong lồng đèn và ghim nó vào trong tim.

Gương mặt cô sẽ không bao giờ lu mờ trong ký ức của anh nữa.

“Thresh,” anh nói, nhắm kỹ cả hai khẩu súng.

Cai Ngục Xiềng Xích ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng sáng lên cơn thịnh nộ vì sự thách thức của đám linh hồn. Hắn nhìn chằm chằm vào Lucian và giơ cây đèn lên, nhưng những linh hồn nổi loạn đã xua tan mọi sự bảo vệ nó có thể tạo ra.

Lucian bắn ra một chuỗi phát súng chính xác.

Chúng thiêu đốt lớp áo choàng của Cai Ngục Xiềng Xích và vùi thân thể ma quái của hắn trong hỏa ngục ánh sáng. Lucian bước lại phía Thresh, hai khẩu súng liên tục khạc lửa.

Gào thét trong đau đớn, Cai Ngục Xiềng Xích bỏ chạy khỏi cuộc oanh tạc không ngừng của Lucian, hắn bất lực trong việc kháng cự những vũ khí mang quyền năng cổ xưa.

“Cái chết dành cho ngươi,” Lucian nói. “Hãy chào đón nó. Đừng lo lắng, ta đảm bảo nó sẽ nhanh chóng thôi.”

Thresh thốt ra một tiếng hú cuối cùng trước khi nhảy khỏi cây cầu, rơi xuống thành phố bên dưới như một ngôi sao chổi rực cháy.

Lucian nhìn theo đến khi Màn Sương Đen nuốt chửng hắn.

Anh quỳ xuống.

“Cảm ơn, tình yêu của anh,” Lucian dịu dàng nói. “Ánh sáng của anh.”