Lối vào tòa nhà cũ nhường chỗ cho căn phòng tối tăm ngăn cách khỏi đại sảnh đường bằng một hàng lưới mắt cáo. Dọc theo dàn hoa văn kim cương bằng thép hàn, từng cụm đèn nhiệt màu vàng cam thắp sáng khu phức hợp. Chừng năm chục người đứng đó, rì rầm trò chuyện, tạo ấn tượng một cỗ máy vĩ đại đang hoạt động bên dưới họ. Quần áo bằng nhung tối màu đắp trên phần cơ thể vẫn còn da thịt, trong khi cánh tay kim khí và đôi chân nâng cấp phơi ra ngoài ánh sáng. Ở đây, các nâng cấp công nghệ cao hòa trộn cùng những cái có chức năng tiện dụng hơn. Piltover hay Zaun cũng chẳng quan trọng gì với Hội Tiến Hóa Huy Hoàng. Nguồn gốc chỉ là phụ để theo đuổi mục đích cao cả hơn thôi. Ở trung tâm nhóm, một phụ nữ trẻ với khuỷu tay cơ khí đang gọi một người đàn ông có quai hàm bằng kim loại bóng loáng.
“Cơ thể yếu ớt,” cô nói với người đàn ông. “Da thịt yếu ớt.”
“Máy móc đưa chúng ta tới trước.” cả nhóm đồng thanh đáp. Lời họ vang vọng. “Tiến bộ là tương lai.”
Ta không đến để chứng kiến chuyện này. Ẩn trong bóng tối, bị đám người nâng cấp bỏ qua, ta tiếp tục tìm kiếm.