Ta nghe tiếng ùng ục khe khẽ từ ống thở của Huynh đệ Zavier trước khi nhìn thấy ông ta. Cái đầu hói gục xuống ngực hết mức bộ máy hô hấp cho phép. Ông ta đang thắp vài đốm sáng ở mấy góc điện thờ.
Đang quan sát ông ta là một hình dáng bằng chì lạnh tanh và thủy tinh đóng băng. Quý Cô Xám, giáo chủ thần thánh của Hội Tiến Hóa Huy Hoàng. Lớp kính lung linh từ bên trong, được ngọn đèn cung bên ngoài soi vào ánh sáng kỳ lạ.
Ta lại gần điện thờ. Những bình nội tạng bày khắp xung quanh. Những con mắt lơ lửng trong dung dịch. Những gói tế phẩm quấn trong vải lanh, có cái tử tế, có cái thì đầy dầu mỡ và rách rưới. Ruồi bay vo vo trên những phần bị loại bỏ của tổ hợp. Một trong những gói bọc động đậy. Không lâu sau, một con chuột dịch tí hon thò mũi ra, thách thức ta lấy đi phần thưởng của nó. Đống tế phẩm chênh vênh, rồi đổ ụp xuống, để lộ một ngón tay khô quắt. Con chuột nháo nhào lao ra, nhưng bị Huynh đệ Zavier xua về lại bóng tối.
“Camille,” ông ta nói. Ta có thể nghe giọng cười ẩn dưới câu nói. “Cô đến chơi hả?”
“Tìm thông tin, huynh đệ ạ.” Ta lấy chuỗi vòng ra khỏi túi.
Huynh đệ Zavier quay lại đối mặt ta. Mắt ông ta cũng ẩn dưới lớp kính, mờ ảo như những thứ trong bình kia, dù tràn đầy sự sống. Ta đưa chuỗi hạt cho ông ta.
“Cô tìm thấy cái này ở đâu?” Ông ta lắc đầu khi xem xét nó rồi tặc lưỡi. “Bỏ đi, tôi phải biết là không nên hỏi mấy câu kiểu đó chứ.”
Quay lại chỗ hành lễ, ông ta nói. “Nhiều tuần trước, tôi gặp một người mang thứ này. Anh ta đến để khai sáng và xin người một ân huệ trong Ngày Tiến Bộ sắp tới.” Huynh đệ Zavier gật đầu với người được vẽ trên cửa sổ. Áo choàng của Quý Cô Xám là một loạt miếng ghép của kính vào tím tro, bánh răng ô-xy hóa, và những pít-tông đen bóng. Tên bà thường được gọi lên khi một nhà phát minh thấy mất mát do vô năng hoặc thất bại. Bà là phước lành thường đòi hỏi hy sinh.
“Anh ta có da rám nắng của dân sa mạc. Già hơn những tay học việc ngoại quốc thông thường muốn tham gia ứng tuyển,” Huynh đệ Zavier tiếp tục.
“Ông biết anh ta định vào nhà nào không?”
“Anh ta bảo đang ở nhà trọ gần Nhà Arvino.” Dàn ngân nga của tổ hợp lặng dần. “Buổi chứng nhận tối đã kết thúc. Bổn phận của tôi đang kêu gọi.”
Huynh đệ Zavier đập nhẹ vào tay ta. Ông ta với lấy áo chùng đen và đi xuống đại sảnh đường, để lại ta một mình trong phòng.
Hakim đã trở lại, nhưng không nói một lời. Cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta đã nói rõ cách tốt nhất để liên lạc cùng nhau. Ta nhặt ngón tay khô quắt trên sàn lên và đặt lại chỗ cũ. Nó khiến ta khó chịu, cái ý nghĩa anh tham gia tranh tài như một tay tập sự bình thường. Hakim giỏi hơn đám kỹ sư Nhà Arvino cả ngàn lần. Nhìn qua ô kính tam giác và kim cương của cửa sổ nhà nguyện, ta có thể thấy Aviet đứng dưới một cây đèn đường. Cô ta vẫn làm theo lệnh… trong lúc này.
Sự im lặng dễ chịu bị phá vỡ bởi một tiếng xột xoạt khe khẽ, nhưng chắc chắn không phải tiếng chuột. Ta thấy khối ma-tinh-thể trong lồng ngực rung động khi cảm nhận hiểm họa.
“Bà là bà ấy?” một giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Từ góc tối gần ghế kim loại, một cô bé bước lên phía trước. Chỉ tầm sáu bảy tuổi.”
“Bà là Quý Cô Xám?” cô bé hỏi lại. Ma-tinh-thể trong ta đập chậm lại, nhẹ nhàng soi sáng gương mặt cô bé. Một gói quấn vải sa nằm gọn bên tay, hoàn toàn giống cái đống chất phía sau ta. Ống tay áo bên kia rủ xuống, trống rỗng.
Ta giữ thăng bằng, bước về phía cô bé. Ta quỳ xuống để mặt mình ngang mặt cô bé, và dịu dàng chạm vào băng ghế kim loại để trích xuất ít năng lượng tinh thể khỏi ngón tay. Cô bé ngắm nhìn ánh sáng phản chiếu trên thanh kiếm bóng loáng dưới chân ta.
“Bà từ bỏ đôi chân cho Ngày Tiến Bộ ạ?” cô bé hỏi.
Hội Tiến Hóa Huy Hoàng duy trì truyền thống Zaun khi hiến tế một phần cơ thể cho Ngày Tiến Bộ với hy vọng những sáng chế sau sẽ mạnh mẽ hơn. Hoạt động này đã diễn ra từ những ngày đầu của thành phố, khi dân Zaun phải xây dựng lại cuộc sống sau “sự cố” hủy diệt. Sự thịnh vượng của Piltover phía trên tàn tích này là minh chứng cho công lao của truyền thống ấy.
Ta nhìn cô bé. Ta không từ bỏ đôi chân vào Ngày Tiến Bộ từ rất lâu trước, mà là một thứ gần gũi hơn.
“Ta chọn chúng,” ta nói. “Bởi chúng phục vụ mục đích của ta tốt hơn.”
Cô bé gật đầu. Ánh sáng lam giữa chúng ta đã nhạt, nhưng ta vẫn nhìn thấy con nhện đen trên những ngón tay bé nhỏ đang nắm chặt gói tế phẩm. Thật hiếm có khi loại bệnh đó tác động đến một đứa trẻ ở phần này của thành phố. Hội Tiến Hóa Huy Hoàng thường đón nhận nó, thấy rằng loại bỏ phần thịt chết là chìa khóa để biến đổi cuộc sống và đức tin của một cá thể thông qua công nghệ.
“Huynh đệ Zavier nói nó sẽ dễ dàng hơn,” cô bé bảo.
“Đúng thế,” ta đáp.
Tay thầy tế đã không làm tròn bổn phận. Cô bé phải được loại bỏ hai cánh tay cùng lúc. Ta chắc kẻ phẫu thuật đã không đủ can đảm để cầm dao đúng cách, nhưng chờ đợi chẳng mang lại gì tốt đẹp cho cô bé cả. Nếu không sớm cắt bỏ cánh tay kia, vằn nhện sẽ bò gần tới ngực, cuối cùng hắc hóa trái tim. Cơ hội để cô bé sống sót tới Ngày Tiến Bộ sau là rất mong manh.
Cô bé cắn môi, ngần ngừ nghĩ tiếp. Trong thời khắc đó, mắt ta bắt được chuyển động thông qua khung kính màu. Ta đứng dậy và nhìn thấy nhiều bóng đen lại gần. Aviet không còn đơn độc nữa.
Ta bước vào hành lang tối để tìm đường ra.
“Bà có nhớ chúng không?” cô bé gọi với theo.
Ta không quay lại. Ta biết khuôn mặt hy vọng của cô bé đang sáng lên như ánh đèn trên điện thờ. Ta biết bởi ta vẫn nhớ nỗi nghi ngờ của chính mình. Nhiều năm trước, Hakim đã hỏi ta một câu tương tự. Trái tim ta? Chàng? Ta có nhớ điều gì không? Ta chạm vào khối ma-tinh-thể, đảm bảo nó vẫn rung động bình thường. Ngay bên phải gia huy của Ferros, ta sờ được một dòng chữ khắc nhỏ. Đó là dấu ấn của Hakim Naderi.
“Không,” ta nói dối.