Aviet đã sẵn sàng chiến đấu, mái tóc vàng sáng lên như vòng hào quang dưới ánh đèn đường. Có năm gã đàn ông đang vây quanh cô như lũ cá mập. Phần cơ thể nâng cấp rạch những nét gồ ghề trên người chúng.
“Đưa cho chúng ta thứ đó, và có lẽ chúng ta sẽ không làm thịt ngươi từ từ,” tên nhỏ nhất lớn giọng, mắt nhìn vào cây roi trong tay Aviet. Đủ chuyện trong ngày ùa đến, từ những lời bóng gió của Stevan, người đồng hành không cần thiết, đến những suy nghĩ về Hakim trở lại. Ta cảm thấy năng lượng căng tràn khắp xương sống, nóng lòng chờ được giải phóng. Một chút sự vụ cỏn con có thể sẽ hữu dụng đấy.
“Ngươi không nói làm ơn,” ta bảo.
Gã to mồm với cái mũi nhọn hoắt nhìn lên. “Ây, các chàng trai,” hắn nói. “Giờ thì khỏi lo nhé. Có quá đủ thứ cho chúng ta chia chác rồi.”
“Thật mừng vì bà đã đến, thưa bà,” Aviet nói.
“Đúng, chúng ta định tổ chức một bữa tiệc nhỏ nhân Ngày Tiến Bộ,” một gã to lớn với nâng cấp đồng nói. Tay đồng bọn bự con của gã kéo cái mũ len bẩn thỉu đội sụp trên đầu lên và ngó qua. “Thưa Quý Bà.”
Sự xuất hiện của ta khiến chúng phân tâm, vòng tròn nơi lỏng và một khoảng trống nhỏ lộ ra.
Thế là quá đủ.
Tốc độ và quyết đoán luôn là đồng minh đắc lực nhất của ta, và ta lao thẳng tới khe hở đó, vung chân quét mạnh vào một tên gầy và cao lêu nghêu. Lưỡi kiếm đi qua người thật ngọt, nhưng chính năng lượng từ khối ma-tinh-thể mới là thứ khiến hắn bất tỉnh.
Tên béo và một tên giọng quê mùa khác nhắm vào Aviet, trong khi gã cao hơn tiếp cận ta. Ta nở một nụ cười hắc ám; suy nghĩ điều tra nhiều quá rồi, đây chính là thứ ta cần.
Hai bạn nhảy của ta không vui thú gì cho lắm. Cả hai đều có đôi vai dày như cặp chuông đôi vẫn rung trên Hội chợ Thiết Sa. Chúng chưa quyết xem tên nào xông vào trước, và sự do dự đó là cơ hội của ta. Ta sẽ hạ cả hai.
Ta bước về phía tên có miếng che mắt, đá ngược chân cắt đứt ống nối của gã mang giáp đồng. Hắn đánh giá sai vị trí của ta và luống cuống tìm cách gắn lại. Một đòn quét nữa khiến chân của tên kia vô dụng nốt. Ta đợi một lúc cho tên giáp đồng quay lại cùng cánh tay còn hoạt động. Chúng luôn nghĩ đòn thứ hai lúc nào cũng sẽ khá hơn.
Chúng lúc nào cũng nhầm.
“Thu thập những phần hỏng hóc, rồi biến đi cho khuất mắt ta,” ta bảo hắn. Em trai hắn đã bò vào bóng tối, kéo lê cái chân gãy.
Tiếng kim khi từ cây roi của Aviet vang lên trong đường hẻm. Lại một tiếng vụt mạnh nữa, và tia lửa trút xuống đầu tên béo đang nằm rúm ró, mặt úp xuống sỏi, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt bám đầy bụi bẩn. Mới chỉ có bốn tên.
Ta nhìn quanh. Gã mặt chuột kiêu căng đã chạy mất. Ta thấy hắn đang lẩn về phía Đại Sảnh Hội Quán.
Đầu dây móc của ta cắm phập vào tảng đá phía trên cổng vào đại sảnh. Ta nhảy bổ xuống mục tiêu, tận dụng cả trọng lượng của mình lẫn hắn cho một cú chí mạng.
Khi hắn dừng lại, ta đã dẫm trên người hắn. Hơi thở hắn nhanh, gấp gáp.
“Ngươi thực sự nghĩ mình chạy được sao?” Ta thấp giọng hỏi.
Hắn lắc đầu trong hoảng sợ, nhưng đôi tay lần xuống con dao nơi thắt lưng. Hắn quay mặt tránh khỏi ánh sáng chói mắt từ khối ma-tinh-thể của ta chiếu vào. Hắn tuyệt vọng quơ dao đâm lung tung để ta phải lùi ra xa.
“Tiếp đi,” ta thì thầm.
Đôi mắt hắn mở to kinh ngạc, nhưng ngay lập tức chớp thời cơ. Mũi dao xuyên qua lớp da thuộc, song không tiến thêm được một phân vì bị lớp kim loại trên chân ta cản lại. Tay hắn bật ra vì lực phản chấn, sượt luôn một phần da thịt trên cánh tay.
Hắn không nuốt trọn tiếng la hét như lũ kia, nó vang vọng trên mặt đá ẩm ướt của tòa nhà.
Ta ngước lên. Khung cửa kính màu của Quý Cô Xám cao ngất trên đầu. Một gương mặt nhỏ nhắn ịn vào kính, chăm chú quan sát.
Ta vươn tới, để mũi kiếm ở đầu gối gần chạm vào mạch máu đang đập thình thịch trên cổ gã đàn ông.
“Rình rập ở đây lần nữa, và ta sẽ kết thúc ngươi,” ta cam đoan.
Nhận ra mình vừa được sống thêm mạng nữa, con mồi của ta loạng choạng đứng dậy bỏ đi. Khi khoảng cách đã đủ xa, hắn đứng thẳng người, giữ chặt cánh tay đang nhỏ máu, và chạy đi tìm cái hố tăm tối nào đó để liếm láp vết thương.
Ta có thể nghe tiếng Aviet cuộn roi lại.
“Tôi nghe nói bà không có trái tim bên dưới đống máy móc đó,” cô ta nói với vẻ thú vị. “Có lẽ lời đồn đã sai.”
“Để ý cung cách của cô đó, cô bé,” ta lạnh lùng bảo khi bước ra khỏi con hẻm. “Không ta sẽ để ý hộ cô.”