Chợ Ranh Giới và Đại Sảnh Hội Quán luôn chìm trong bóng tối, bị lấn át bởi quá nhiều sự phát triển phía trên. Nhưng quả thực đến đêm chúng ta mới đến được nhà trọ gần Nhà Arvino nhất. Sau vài câu khuyến khích đúng cách, ông chủ quán trở nên khá hào phóng với cuốn sổ ghi trọ chi tiết của mình, dầu chữ viết tay thì đúng là quá tệ. Naderi ở đâu đó dưới tầng hầm hoặc trên tầng ba. Ta để Aviet lo phần dưới, và dùng dây móc để trèo lên một cửa sổ mở trên tầng ba.
Lò rèn ở cuối phòng đã cháy thành than hồng âm ỉ. Ta lách qua cửa sổ và bước vào trong. Căn phòng tối mờ mờ, chỉ có một ngọn đèn trên bàn làm việc nhỏ. Nhưng chính người đàn ông ngủ gục trên bàn mới khiến ta nghẹn thở. Từng cuộn tóc đen và làn da rám nắng. Rung động của khối ma-tinh-thể bỗng trở nên bất thường. Có lẽ chính chàng cũng đã đánh bẫy thời gian của mình.
“Hakim,” ta gọi khẽ. Hình dáng trên bàn cử động, từ từ tỉnh giấc. Cậu ta vươn vai với sự thanh nhã của loài mèo và quay lại. Người đàn ông dụi mắt ngờ vực. Cậu ta giống Hakim quá.
Nhưng không phải chàng.
“Bà chủ Ferros?” Cậu ta lắc đầu cho tỉnh táo hơn. “Bà làm gì ở đây?”
“Chúng ta đã gặp nhau chưa?” ta hỏi.
Cậu ta quay lại bàn và xốc lại đống giấy tờ, rút ra một bản vẽ cũ kỹ và sờn rách hơn những cái khác. Cậu ta trao nó cho ta.
Những đường nét mạnh mẽ, bố cục ngay ngắn rành mạch, và đổ bóng hoàn toàn chính xác. Đó là tác phẩm của Hakim, nhưng không phải biểu đồ. Đó là bức vẽ khuôn mặt ta. Ta không nhớ mình từng làm mẫu bao giờ. Chàng hẳn đã phác họa nó từ trí nhớ sau một đêm làm việc tại phòng thí nghiệm. Tóc ta rủ xuống. Ta đang mỉm cười. Một người phụ nữ đang yêu.
Cú chích thật sắc nhọn, và ta không thể làm gì ngoài việc hít sâu một hơi. Ta không nói gì với cậu trai trẻ trước mặt. Ta không thể.
“Như được vẽ từ hôm qua, thưa bà,” cậu ta nói, khỏa lấp sự im lặng.
Một lời khen ngợi, nhưng nó chỉ phóng đại thêm khoảng thời gian đã qua trong tâm trí ta.
“Chú cháu luôn mang nó bên mình đến khi qua đời.”
“Chú cậu, ông ấy chết rồi sao?”
“Vâng, Hakim Naderi. Bà nhớ chú ấy chứ?” cậu ta hỏi.
“Có.” Lời nói mắc lại trong miệng ta, như một câu hỏi ta đã thắc mắc quá lâu rồi. Một câu hỏi ta chẳng bao giờ chắc mình có muốn biết câu trả lời không. Nếu nỗi đau của ký ức cứ giày vò ta từ từ cả ngàn lần, tốt hơn là nên làm rõ tất cả và giải quyết một lần cho xong. Ta nhìn cậu trai trẻ trông quá giống Hakim. “Nói ta nghe, chú cậu có kết hôn không?”
“Không, thưa bà,” cậu ta nói, không chắc mình có sắp làm ta thất vọng không. “Chú Hakim nói yêu mến công việc là quá đủ cho cuộc đời rồi.”
Nước mắt ta đã cạn từ lâu, nên giờ chẳng thể biểu lộ gì. Ta cầm lấy chồng giấy, để bức vẽ lên đầu. Nét mực rung rinh trong ánh sáng xanh của cỗ máy đã thay thế trái tim ta. Con người trước đây của ta. Thứ ta đã từ bỏ. Đủ những hy sinh đã khiến ta như ngày nay. Tất cả hiện ra thật chi tiết. Ta có thể níu giữ quá khứ, nhưng không bao giờ có lại được nó lần nữa.
“Tất cả là đây sao? Tất cả các tác phẩm?” Một tiếng thì thầm u ám.
“Vâng, thưa bà, nhưng…” Giọng cậu ta lạc đi khi thấy ta ném tất cả vào đống than và châm lửa. Giấy da thấm dầu bắt lửa và nhanh chóng cháy thành một màu đỏ-cam. Ta nhìn quá khứ sạm đi đến khi không còn gì ngoài tàn tro và khói bụi. Chính cậu trai trẻ đã kéo ta về với thực tại.
Cháu Hakim chậm rãi lắc đầu không tin nổi; ta hiểu được cú sốc khi mất đi quá nhiều thứ cùng lúc như vậy. Cậu ta đã tê dại đi. Ta đưa cậu ta xuống cầu thang, ra ngoài con phố bên dưới. Cậu ta chỉnh lại bao da trên vai và nhìn chằm chằm vào mặt sỏi.
Cậu ta quay lại phía ta; vẻ mặt thất vọng giờ được thay thế bởi nỗi sợ đang lớn dần. Lạc lối quá xa trong quá khứ, ta không nhận thấy những bóng đen trên đường. Có tiếng dây kim loại vút lên. Sợi roi nhanh chóng cuộn chặt, trói tay ta vào hai bên sườn.
“Đủ rồi, thưa bà,” Aviet nói, giọng tự mãn. Ta nhìn cô ta ngó nghiêng cháu của Hakim.
“Em trai ta trả tiền cho cô làm việc này hả?” Ta dò hỏi. Aviet đã đợi cơ hội suốt cả tối. Sự lơ là của ta khi tìm ra cháu Hakim dường như là cơ hội tốt nhất.
“Đúng,” cô ta đáp. “Tất cả chúng tôi.”
Hai gã to lớn dẫm chân lên sỏi, những phần nâng cấp của chúng được ánh đèn soi tỏ. Gã béo và gã mặt chuột đi theo sau. Chính là đám trong hẻm phía sau Đại Sảnh Hội Quán. Gã béo dí dao vào cổ cháu Hakim, tên còn lại nhăn nhở cười và bịt miệng cậu tập sự trẻ lại.
Gã khổng lồ với ống hóa học mới được nối lại bước lên. Ngón tay hắn động đậy, hăm hở đáp trả lại những gì ta đã làm với hắn trước đây.
“Để ý khối tinh thể đó, Emef,” Aviet nói. Sợi roi siết chặt hơn, ta có thể cảm thấy vòng kim loại nghiến lấy cổ tay. Cô ta bước lên đứng cạnh cháu Hakim. “Chúng ta phải thu thập nó và Naderi, không thì chẳng đứa nào được trả tiền cả.”
Đây là sự đố kỵ của em trai ta ư? Ta biết Stevan cảm thấy thời khắc tận cùng đang tới gần trong khi ta thì gần như bất tử. Nhưng nó có biết gì về cái giá ta bỏ ra để thực hiện bổn phận với gia đình không. Nó không thấy giờ nó phải mất gì cho việc đó sao?
“Chỗ còn lại?” gã giáp đồng hỏi. Hắn nhìn ta mỉm cười như thể sắp lao đầu vào bữa tiệc Ngày Tiến Bộ.
“Của ngươi tất,” Aviet đáp.
“Quý Bà thật tốt bụng khi đã biểu diễn tài năng trước,” hắn vừa nói vừa khum cánh tay nâng cấp lại thành một nắm đấm. Hiển nhiên hắn thấy chẳng cần che giấu gì khi đối mặt với một đối thủ bị trói. Nụ cười càng rộng hơn. “Nó làm chuyện này nhanh hơn nhiều.”
Nắm đấm kim loại dộng vào hàm ta. Hắn đã mong ta chống cự, nhưng thay vào đó, ta chỉ khuỵu xuống. Quán tính đẩy cánh tay nâng cấp nặng nề của gã hướng xuống đất cùng ta. Ta nếm vị máu trên môi, nhưng chính hắn mới là kẻ bị mất thăng bằng.
“Ngươi chưa thấy hết chiêu của ta rồi,” ta nói khi đứng dậy.
Năng lượng từ khối ma-tinh-thể chảy trong ta, sức mạnh dựng lên như một bức tường. Em trai gã khổng lồ định bước vào, tung nắm đấm cường hóa của hắn vào bức màn đang rực sáng. Tấm khiên rung rinh, nhưng vẫn đứng vững. Giờ đến lượt ta cười.
Aviet nắm chặt lấy tay cầm roi, cố gắng hất ta khỏi trường năng lượng. Cô ta dồn sức kéo ta mất thăng bằng. Cô ta không biết ta đã sống trên đầu mũi dao được bao lâu rồi.
Tay vẫn bị trói, ta nhảy tới trước cho một cú đá xoáy, loại bỏ gã khổng lồ thứ hai trước khi đâm xuống tên thứ nhất. Ngọn roi vuột khỏi tay Aviet. Cô ta gọi sang hai tên đang giữ cháu Hakim.
“Rời bỏ vị trí thì ta sẽ cho cả hai đi đời.”
“Vẫn nghĩ ta có trái tim chứ?” ta hỏi cô ta, hai tên khổng lồ nằm gục dưới chân.
Aviet ngần ngừ, nhưng vẫn đứng yên.
“Ta là thanh kiếm và tấm khiên của Nhà Ferros,” ta bảo cô ta bằng giọng lạnh băng. “Em trai ta tìm cách trừ khử ta để kéo dài cuộc sống khốn khổ của nó thêm vài thời khắc ích kỷ nữa. Ham muốn của nó đã phản bội bổn phận của ta và gia tộc chúng ta.”
Ta thấy nhịp đập của khối tinh thể nhanh hơn.
“Và cô sẽ không sống mà nhìn thấy bình minh,” ta nói.
Ta tích tụ năng lượng tinh thể một lúc, tăng mật độ của nó đến khi tấm khiên từng bao quanh ta trở thành một nhà tù điện trường. Chẳng có lối thoát.
Ta nhảy lên không, lần này cao hơn, và bổ xuống thật mạnh, đập tan vòng kim loại quấn quanh cổ tay cũng như mặt sỏi giữa hai ta. Lực tác động hất ngã Aviet, hai gã côn đồ còn lại, và cháu Hakim. Con phố nứt nẻ, khói bụi bốc mù mịt. Trận chiến Aviet mong chờ từ lúc chúng ta gặp mặt, để chứng tỏ bản thân với em trai ta, đã không được như dự định. Gót bốt da của cô ta lê trên đường, cơ thể cô ta rút lui trước cả khi tâm trí kịp đồng tình. Ta đọc thấy nỗi sợ hãi trong con người đang đứng trước mặt. Dù Stevan có gì về ta nói với cô ta, Aviet cũng đã đánh giá chúng quá thấp. Cô ta thấy mọi dấu hiệu khoan dung trước đây của ta đã tan biến khi sự phản bội của em trai lộ rõ.
Ta bước lên trước và đá mạnh gót chân. Aviet cố gắng chống cự, song vô ích. Ta giải quyết nốt hai tên đồng bọn, và con hẻm lại trở nên yên tĩnh. Ta cúi xuống nhặt cây roi thấm máu của Aviet lên.
Cháu Hakim Naderi đang dựa lưng vào tường hoảng loạn. Hơi thở cậu ta trở nên gấp gáp qua lớp vải bị miệng. Ta lại gần, nhẹ nhàng như đến cạnh một con vật mà không làm nó giật mình. Ta tháo dây trói cho cậu ta và đưa tay ra. Những ngón tay run rẩy khi ta chạm vào. Ngay khi tự đứng dậy được, cậu ta bỏ tay ra.
Cậu ta đã thấy mặt tối trong nghĩa vụ của ta, điều ta chưa bao giờ cho Hakim thấy, và ta đã để nó xảy ra. Người phụ nữ mềm yếu ngày trước đã tan biến, chỉ còn lại bóng tối lạnh lùng và tàn tro xám xịt.
“Cuộc thi,” cậu ta nói, run rẩy vì một nỗi sợ khác. Hiện thực đêm nay đang đè nặng khi cậu ta nhận ra đây không phải giấc mơ. “Tôi lấy gì thể hiện trước các kỹ sư ngày mai đây?”
“Chú cậu dạy cậu phải không?”
“Vâng, chú ấy dạy tôi mọi thứ, nhưng các thiết kế…”
Cháu Hakim biết rõ các lựa chọn, làm việc cho ta hoặc từ bỏ sự nghiệp. Ta là đội trưởng tình báo, và ta không cho phép tri thức cậu ta sở hữu rơi vào tay nhà khác. Trong đôi mắt hoảng sợ của cậu ta, ta thấy sự ngây thơ mất dần. Ta là một vị cứu tinh khủng khiếp, một người bảo hộ hắc ám. Trong giờ phút tàn nhẫn ấy, ta đã trở thành Quý Cô Xám của cậu ta, một cái bóng bằng thép để sợ hãi và tôn sùng.
“Ngày mai cậu sẽ làm ra chúng còn tốt hơn,” ta nói.
Không thể chuyển suy nghĩ thành lời, cậu ta gật đầu và quỵ xuống. Ta cầu cho cậu ta có lại lòng quyết tâm trước bình minh. Nếu không, chẳng có nơi nào cậu ta chạy đến mà ta không bắt được cả.