Taliyah cúi người nhặt lên một hòn đá có kích cỡ và màu sắc như nùi len nhỏ. Cô rùng mình ngoái lại; người đàn ông đang dựa lưng vào vách, mắt nhắm nghiền. Miệng cô ngấu nghiến miếng thịt khô tìm thấy trong hành lý ông ta, hy vọng có người sẽ không phiền chuyện phải chia sẻ, ấy là nếu ông ta còn sống.
Cô bước về với cái hang ấm áp. Đống đá cô sắp nên vẫn đang tỏa ra luồng nhiệt lung linh. Taliyah không chắc chiêu ủ đá trong túi áo có tác dụng với một thứ lớn hơn không. Cô bé Shurima nhắm mắt lại và tập trung. Cô nhớ lại ánh mặt trời thiêu đốt cát trắng, nhớ lại cái cách hơi nóng chìm sâu xuống đất thật lâu trong đêm. Cô thả lỏng và cởi áo khoác ra khi nhiệt độ dần tăng cao, rồi bắt đầu chơi đùa với hòn đá trong tay. Cô xoay, lăn, và ấn bằng ý nghĩ đến lúc nó lõm vào như một cái bát. Hài lòng, cô quay lại với bữa ăn vừa dọn ra của mình.
Một giọng đàn ông lẩm bẩm đằng sau, “Y như sẻ đi nhặt thóc vậy.”
“Ngay cả chim sẻ cũng phải khát chứ,” cô vừa lấy đầy bát tuyết vừa đáp lại. Gió lạnh rì rào xung quanh. Cô đặt viên đá tròn lên đống đá nóng trước mặt.
“Nhặt đá bằng tay hả? Hơi lạ với một người có thể thao túng đất đai nhỉ?”
Taliyah thấy má nóng bừng lên, và nó chẳng liên quan gì đến đống đá đang tỏa nhiệt kia cả.
“Ông không giận chứ hả? Ý tôi là về vụ tuyết và…”
Người đàn ông bật cười và bấu chặt sườn để nén cơn đau. “Hành động của nhóc đã nói cho ta mọi điều cần biết.” Nụ cười vẫn đọng lại qua hàm răng nghiến chặt của ông ta. “Nhóc có thể để mặc ta chết mà.”
“Sai lầm của tôi đã đẩy ông vào nguy hiểm. Tôi sẽ không để ông bị chôn vùi trong tuyết đâu.”
“Cảm ơn nhé. Dù ta có thể xong đời sau pha rơi xuống rặng cây rồi.”
Taliyah nhăn mặt và mở miệng định nói. Người đàn ông giơ tay lên ngăn lại. “Không phải xin lỗi đâu.”
Ông ta ngồi thẳng dậy, nhìn kỹ hơn Taliyah và vật trang trí trên tóc cô.
“Chim sẻ Shurima.” Ông ta nhắm mắt và thư giãn giữa bầu không khí ấm áp. “Đi hơi xa khỏi tổ đấy, chú chim nhỏ ạ. Điều gì đưa nhóc đến cái hang xa xôi xứ Ionia này?”
“Noxus.”
Người đàn ông nhướn mày nhưng vẫn không mở mắt.
“Chúng nói tôi có thể đoàn kết mọi người ở Noxus. Rằng sức mạnh của tôi sẽ làm nó vững vàng hơn. Nhưng chúng chỉ muốn tôi hủy diệt mọi thứ mà thôi.” Giọng cô ghê tởm. “Chúng nói sẽ dạy tôi”
“Chúng đã làm rồi, nhưng mới chỉ được một nửa thôi,” ông ta vô cảm đáp,
“Chúng muốn tôi chôn vùi một ngôi làng. Sát hại người ta ngay trong nhà họ.” Taliyah khịt mũi nóng nảy. “Và tôi trốn thoát chỉ để cho nguyên quả núi đè lên đầu ông.”
Người đàn ông nâng kiếm, nhìn dọc theo lưỡi. Ông ta khẽ thổi để quét sạch bụi trên đó. “Hủy diệt. Sáng tạo. Không có gì tốt hay xấu hoàn toàn cả. Nhóc không thể có cái này mà không có cái kia. Quan trọng là ý định của nhóc, lý do nhóc chọn con đường của mình. Đó là điều duy nhất chúng ta có thể làm.”
Taliyah đứng dậy, xem xét lại bài học đó. “Con đường của tôi là đi khỏi chỗ này. Tránh xa khỏi mọi người đến lúc học được cách kiểm soát thứ bên trong mình. Tôi không tin tôi sẽ không làm hại đến người dân của mình.”
“Niềm tin của con chim không nằm ở cành cây dưới chân nó.”
Taliyah không nghe. Cô đã đứng trước cửa hang, quấn chặt tấm áo khoác quanh người. Gió rít lên bên tai cô.
“Tôi sẽ thử đi kiếm gì đó để ăn. Hy vọng sẽ không làm phần còn lại của ngọn núi đè lên đầu ông.”
Người đàn ông chỉnh lại viên đá ấm áp sau lưng, nhẹ nhàng nói cho không ai cả và cho tất cả. “Có chắc ngọn núi là thứ nhóc muốn đánh bại không, Sẻ Nhỏ?”
Một con chim đậu vắt vẻo trên cành thông gầy guộc gần đó. Taliyah đá tuyết văng tung tóe, vô tình để một nắm nhỏ chui vào giày. Cô giũ giũ nó ra, cảm thấy bực bội vì những lời nói của người đàn ông và cả dòng nước lạnh buốt đang chảy xuống mắt cá nữa.
“Lý do của con đường? Tôi rời xa dân tộc, gia đình, để bảo vệ họ khỏi tôi.”
Cô ngừng lại. Sự im lặng thật bất thường. Bất kỳ con mồi nhỏ nào gần đó cũng đều biến mất từ lâu khi nghe thấy tiếng động từ những bước chân cáu kỉnh của cô. Không cảm nhận mối hại nào từ cô gái, con chim nhỏ vẫn đậu trên cành và hót véo von. Giờ ngay cả tiếng chim cũng im bặt.
Taliyah cảnh giác. Trong cơn giận, cô đã đi xa khỏi hang hơn dự tính. Cô bị đá thu hút nhiều hơn là gỗ, và đã đi theo một gờ núi nhỏ đến tận rìa vách đá dựng đứng. Cô không nghĩ người đàn ông bám sau mình, nhưng vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi.
“Lại dạy đời nữa hả?” cô gay gắt.
Tiếng thở mạnh làm người ta run rẩy đáp lại.
Cô luồn một tay vào áo khoác, tay kia với lấy cây ná. Ba viên đá nằm trong túi. Cô tóm lấy một viên vừa lúc lớp sỏi vương vãi làm lộ ra chuyển động của kẻ săn mồi phía sau.
Taliyah xoay người lại. Một con sư tử tuyết Ionia khổng lồ đang đứng đó giữa sườn dốc cheo leo.
Dù đang đứng trên bốn chân, nó vẫn cao hơn cô. Con thú chắc phải dài gấp đôi, cái cổ mạnh mẽ được bao phủ lớp bờm ngắn màu trắng đục. Con sư tử nhìn chằm chằm vào cô bé. Nó nhả hai con thỏ rừng vừa săn được xuống và liếm những giọt máu đỏ khỏi bộ hàm to hơn cả cẳng tay cô.
Chỉ mới một phút trước, cảnh sắc hùng vĩ của vách đá nơi cô đứng còn thật khiến người ta kích thích. Giờ, nó làm cô mắc kẹt. Nếu bỏ chạy, cô sẽ bị tóm trong nháy mắt. Taliyah nuốt khan, cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn đang dâng lên trong cổ họng. Cô đặt một viên đá vào dây và bắt đầu xoắn lại.
“Biến khỏi đây,” cô nói, giọng không mang chút sợ sệt nào.
Con sư tử tiến lại một bước. Cô bé bắn viên đá ra. Nó trúng vào gần chỗ bờm, bộ lông đã làm tiêu tan mọi chấn động. Con thú gầm lên khó chịu, và Taliyah không thể ngăn trái tim mình đập thình thịch như thể đang cố nhảy khỏi lồng ngực.
Lại một viên đá nữa đặt vào.
“Đi đi!” cô hét lên, tỏ vẻ dũng cảm hơn. “Tao bảo biến khỏi đây!”
Và một viên đá nữa bay ra.
Tiếng gầm của con thú săn mồi đang đói càng lớn hơn. Chú chim đậu trên cành thông, cảm thấy cuộc đối đầu này sẽ chẳng có gì tốt lành, đã vút lên không trong một luồng gió.
Đơn độc, Taliyah nắm chặt viên đá cuối cùng. Tay cô run lên vì cái lạnh và nỗi sợ đồng loạt chạy qua người. Viên đá tuột khỏi kẽ tay, rớt xuống đất và lăn ra xa. Cô ngước lên. Con sư tử lắc lư cái đầu giữa đôi vai cuồn cuộn cơ bắp trong lúc tiến thêm một bước nữa về phía cô. Viên đá giờ đã nằm ngoài tầm với.
Nhặt đá bằng tay hả? Giọng người đàn ông vang vọng trong tâm trí. Có lẽ có cách khác. Taliyah cố chạm tới viên đá bằng ý chí. Nó khẽ động đậy, và cả mặt đất dưới chân cô cũng thế.
Bụi cây bên cạnh vẫn đung đưa ở nơi con chim cất cánh. Niềm tin của con chim không nằm ở cành cây dưới chân nó. Lựa chọn đã quá rõ: Cô cứ đứng đờ ra đây trong nghi ngờ, chờ con thú nhào đến, hoặc trông cậy vào sức mạnh của mình và nhảy.
Taliyah, cô bé sinh ra giữa vùng sa mạc cách xa bờ biển tuyết phủ của Ionia, khắc sâu trong trí hình ảnh con chim và cành cây trống không đang đung đưa. Trong thoáng chốc, cô quên đi cái chết trước mặt. Sự cô độc ám ảnh cô tan biến, thay vào đó là điệu nhảy cuối cùng cô thực hiện trên mặt cất. Cô cảm thấy mẹ, cha, Babajan—cả bộ tộc đang quây quần quanh mình. Cô đã thầm hứa sẽ quay lại sau khi làm chủ được khả năng trời phú.
Cô bắt gặp cái nhìn của con thú. “Tao đã từ bỏ quá nhiều để có thể bị mày ngăn lại.”
Đá bắt đầu chuyển động dưới chân. Cô giữ lấy hơi ấm từ vòng tay thân thuộc kia và nhảy.
Tiếng ầm ầm vang lên, lớn hơn cả tiếng gầm của con thú. Con sư tử tìm đường lùi lại, nhưng đã quá trễ. Đất chia làm hai trong một dòng thác đá sỏi cuộn trào, trọng lượng của con vật kéo nó xuống sâu hơn nơi vách đá mới tạo thành đó.
Tiếng ầm ầm vang lên, lớn hơn cả tiếng gầm của con thú. Con sư tử tìm đường lùi lại, nhưng đã quá trễ. Đất chia làm hai trong một dòng thác đá sỏi cuộn trào, trọng lượng của con vật kéo nó xuống sâu hơn nơi vách đá mới tạo thành đó.
“Hóa ra nhóc nghiêm túc về vụ đánh sập ngọn núi, Sẻ Nhỏ.” Người đàn ông làu bàu và kéo Taliyah đến chỗ an toàn. “Giờ ta đã hiểu vì sao sa mạc lại bằng phẳng thế rồi.”
Tiếng cười bật ra từ trong cô. Thật yên tâm khi nghe được giọng kẻ cả của ông ta. Taliyah nhìn lên vách đá và đứng dậy. Cô phủi bụi khỏi cơ thể, nhặt lấy hai con thỏ rừng bị sư tử bỏ lại. Rồi, cô nhún nhảy đi về hang.