Taliyah cắn môi dưới. Cô nhìn quanh quán ăn, nhấp nhổm trên ghế. Trời đã muộn và bàn đã đông khách. Lâu rồi cô mới được thấy nhiều người thế này. Cô nhìn sang bạn đồng hành u ám của mình, người đã khăng khăng đòi ngồi trong góc tối. Bỏ qua cái ông thầy này đi. Bộ mặt cau có ông ta mang theo kể từ lúc miễn cưỡng đồng ý dùng bữa tại quán ăn xa xôi này chẳng đem lại chút thân thiện nào.Khi đã biết rõ không ai ở đây có vẻ gì bất thường, ông ta mới thả lỏng một chút và dựa lưng vào tường, đồ uống cầm trên tay. Hết thứ làm phân tâm, sự chú ý của ông ta lại hướng về cô.“Con phải tập trung,” ông nói. “Không thể do dự được.”Taliyah chăm chú vào đám lá đang xoay tròn dưới đáy cốc. Bài học hôm nay khó thật. Nó không suôn sẻ cho lắm. Cuối cùng, cả hai đều dính đầy cát bụi và đá vụn.
“Nguy hiểm đến khi sự tập trung của con bị phân tán,” ông tiếp tục.
“Con có thể làm hại ai đó,” cô nói, liếc qua vết rách mới trên áo choàng quấn quanh cổ người đàn ông. Quần áo cô cũng chẳng lành lặn gì. Cô nhìn xuống bộ đồ đi đường vừa có được. Vợ ông chủ quán thấy tội nghiệp và đã tặng cho cô những gì bà có, quần áo thừa mà vài vị khách trước đây đã bỏ lại. Phải mất thời gian mới quen được với ống tay áo lòng thòng kiểu Ionia này, nhưng vải may rất bền và khéo. Cô vẫn giữ lại cái áo chẽn đã bạc màu, kiên quyết không từ bỏ thứ duy nhất của quê hương còn sót lại.
“Vết thương nào rồi cũng sẽ lành. Kiểm soát có được thông qua luyện tập. Con có khả năng làm hơn thế. Hãy nhớ, con đã tiến bộ nhiều.”
“Nhưng… nếu con thất bại thì sao?” cô hỏi.
Ánh mắt người đàn ông chợt chuyển hướng khi cửa quán ăn mở ra. Hai lái buôn đi vào, giũ sạch bụi đường bám trên người. Chủ quán chỉ họ đến cái bàn gần chỗ Taliyah. Người đầu tiên đi về phía họ trong lúc người kia chờ lấy đồ uống.
“Ai cũng phải thất bại,” bạn đồng hành của Taliyah nói. Một thoáng buồn lướt qua khuôn mặt ông ta, che mờ đi thái độ khắc bạc. “Thất bại chỉ là một khoảnh khắc. Con phải đi tiếp, và tất cả rồi sẽ qua.”
Một lái buôn ngồi xuống cái bàn gần đó và liếc sang Taliyah, mắt ông ta đảo từ tấm áo chẽn màu oải hương nhợt nhạt đến cái trâm đá khảm vàng lấp lánh trên tóc cô.
“Của Shurima đúng không, cô bé?”
Taliyah cố hết sức để lờ người lái buôn đi. Ông ta thận trọng nhìn sang người đi cùng cô và bật cười.
“Trước đây cái này hiếm lắm đó,” lái buôn nói.
Cô bé nhìn chằm chằm vào hai bàn tay, không đáp.
“Giờ thì hay gặp hơn khi thành phố đã mất trỗi dậy.”
Taliyah nhìn lên. “Gì cơ?”
“Nghe đồn sông cũng chảy ngược nữa.” Người lái buôn phác một cử chỉ trong không trung, đùa cợt về những bí ẩn của một dân tộc xa xôi mà ông ta cho là đơn giản. “Tất cả chỉ vì thần chim đã trở lại từ nấm mồ.”
“Ông ta có làm sao thì cũng chẳng khác gì cả. Hỏng hết chuyện buôn bán.” Tay lái buôn thứ hai thêm vào. “Người ta bảo ông ta định triệu tập dân chúng. Đám nô lệ hay gì đó đại loại thế.”
“May là nhóc ở đây chứ không ở đó, cô bé ạ,” người lái buôn đầu nói tiếp.
Kẻ thứ hai rời mắt khỏi cốc bia, bất chợt nhận ra bạn đồng hành của Taliyah. “Trông ông quen lắm,” hắn nói. “Trước đây tôi từng thấy mặt ông.”
Cửa quán lại mở ra. Một nhóm lính tiến vào, cẩn thận ngó quanh. Người đứng giữa, rõ ràng là đội trưởng, trông thấy cô bé và người đi cùng. Taliyah có thể cảm thấy nỗi sợ âm thầm dấy lên trong quán. Vài vị khách đứng dậy và nhanh chóng tìm lối ra. Ngay cả hai tên lái buôn cũng bỏ đi.
Viên đội trưởng đi qua hàng ghế trống tiến về phía họ. Ông dừng lại cách nơi họ ngồi khoảng cách bằng chiều dài một lưỡi kiếm.
“Quân sát nhân,” ông thốt lên.
“Vậy ra ngươi trốn ở đây,” viên đội trưởng nói. “Tận hưởng đồ uống đi. Đây sẽ lần lần cuối của ngươi đấy.” Taliyah đã đứng bật dậy ngay khi tiếng thét rút ra ngay bên cạnh. Cô nhìn sang và thấy sư phụ đang nhìn quanh quán ăn đầy lính gác.“Kẻ này, Yasuo”—viên đội trưởng khạc ra từng từ—“phạm tội hành thích Trưởng lão của làng. Tội ác của hắn phải bị trừng trị bằng cái chết. Thi hành ngay khi bắt được.”Một người lính giương cao cây nỏ. Người khác kéo căng dây của một cánh cung cao gần bằng cô bé.
“Xử tử ta?” Yasuo nói. “Thử xem.”
“Chờ đã,” Taliyah hét lên. Nhưng trước khi dứt lời, tiếng xé gió của những mũi tên đã vang lên. Trong chốc lát, một cơn gió xoáy cuộn dâng trong quán ăn. Nó phát ra từ chính người đang đứng cạnh cô, thổi bay cốc chén và dao dĩa khỏi bàn. Mũi tên bị bẻ gãy giữa đường bay. Những mảnh vụn vô hại rơi xuống sàn.
Thêm nhiều lính ùa vào, kiếm tuốt khỏi vỏ. Taliyah rải một trận mưa đá vụn xuống sàn, truyền sức mạnh khiến chúng phát nổ để cầm chân họ.
Yasuo lách qua đám lính bị mắc kẹt trong phòng. Họ vung vẩy vũ khí, cố gắng ngăn cản lưỡi kiếm vung lên như vũ bão xung quanh, ánh thép lóa lên như tia chớp. Đã quá trễ. Thanh kiếm của Yasuo tả xung hữu đột, vẽ nên một màn huyết hoa rải rác sau lưng ông. Khi tất cả ngã xuống, Yasuo ngừng lại, hơi thở nặng nề và khó nhọc. Ông nhìn chăm chăm vào cô bé, chuẩn bị nói gì đó.
Taliyah giơ tay lên cảnh báo. Kìa, ngay đằng sau, viên đội trưởng đứng dậy, đôi mắt điên cuồng và nụ cười méo mó trên miệng. Ông ta cầm chắc thanh kiếm bằng cả hai tay, sẵn sàng cho một cú đâm chí mạng.
“Tránh xa khỏi ông ấy!” Taliyah dồn sức vào sàn nhà, từng tảng đá bật tung lên, hất văng viên đội trưởng khỏi chỗ đứng.
Trong lúc ông ta đang lơ lửng trên không, Yasuo ra tay. Ba nhát kiếm chớp nhoáng cắt qua lồng ngực, để lại một bóng hình nằm yên bất động trên sàn.
Tiếng la hét lại vọng vào từ bên ngoài. “Chúng ta phải đi. Ngay bây giờ,” Yasuo nói. Ông nhìn cô bé. “Con có thể làm được. Đừng do dự.”
Taliyah gật đầu. Mặt đất run lên, khiến bốn bức tường và mái nhà rung lắc dữ dội. Cô bé cố gắng tích tụ sức mạnh đã trỗi dậy dưới sàn. Một hình ảnh thoáng qua tâm trí. Mẹ cô, vừa trang trí đường viền của bộ quần áo vừa khe khẽ hát, từng mũi thêu nhảy múa trên tấm vải.
Đất đá bên dưới quán ăn bung ra thành những đường cung to lớn. Từng cột đá đan vào nhau tựa một đợt sóng. Taliyah cảm thấy mặt đất dâng lên, đưa cô vào màn đêm, với ngọn gió hoang dã Yasuo theo sát phía sau.