Yasuo nhìn lại đằng xa. Đá đã chắn mọi lối tiếp cận họ. Nó cho họ thêm thời gian, nhưng bình minh sẽ sớm ló dạng. Và cùng với đó, nhiều người hơn sẽ kéo tới. Để truy lùng ông.
“Họ biết thầy.” Taliyah khẽ nói. “Yasuo.” Từ cuối cùng ngân thật dài.
“Chúng ta cần đi tiếp.”
“Họ muốn thầy chết.”
Yasuo thở dài. “Có rất nhiều người muốn ta chết,” ông đáp. “Và giờ có một số kẻ cũng muốn lấy mạng con nữa. Nếu con quan tâm, thì họ đã gán cho ta một tội danh ta không phạm phải.”
“Con biết.”
Yasuo không phải cái tên ông đã nói cho cô trong chuyến hành trình, nhưng chẳng quan trọng. Cô không hỏi về quá khứ của ông trong lúc họ du hành cùng nhau. Thật ra cô không hỏi gì ngoài việc nhờ chỉ dạy. Cô nhìn vào người thầy, dường như sự tin tưởng của cô đã khiến ông đau đớn. Có lẽ còn nhiều hơn cả khi cô cho rằng ông có tội. Ông quay lưng bước đi.
“Thầy đi đâu thế? Shurima ở phía tây cơ mà.” Giọng cô bối rối.
Yasuo không ngoảnh lại. “Chỗ của ta không phải ở Shurima. Và con cũng thế. Chưa đến lúc.” Những từ ngữ lạnh lùng và được cân nhắc kỹ, như thể ông đang tôi luyện mình để đối đầu với một cơn bão sắp tới.
“Thầy nghe mấy người lái buôn nói rồi mà. Thành phố đã mất trỗi dậy.”
“Mấy truyện kể để dọa lũ con buôn và nâng giá lanh Shurima,” ông đáp.
“Và nếu vị thần đang dạo bước trên cát thì sao? Thầy không hiểu chuyện đó nghĩa là gì đâu. Ông ta sẽ lấy lại những gì đã mất. Những người từng phục vụ ông ta, những bộ tộc…” Giọng Taliyah lạc đi, những từ ngữ rối vào với nhau. Cô đã đi thật xa để bảo vệ họ và giờ thì đang ở đâu khi họ cần đến. Cô với tay giữ lấy Yasuo, làm mọi điều để ông nghe, để ông thấy được.
“Ông ta sẽ bắt gia đình con làm nô lệ.” Giọng cô vang vọng giữa những tảng đá. “Con phải bảo vệ họ. Thầy không hiểu sao?”
Một đợt gió xoáy thổi qua, làm đá cuội lăn rào rào trên mặt đất và hất tung mái tóc đen của Yasuo.
“Bảo vệ,” ông nói, giọng chỉ như tiếng thì thầm. “Đấng Sáng Tạo của con không dõi theo họ sao?” Những từ ngữ thoát ra từ hàm răng nghiến chặt. Người đàn ông đó, sư phụ của cô, đang đối diện với vị đồ đệ duy nhất, cơn giận ánh lên trong đôi mắt đen thẳm. Cảm xúc đó khiến cô giật mình. “Cuộc huấn luyện của con vẫn chưa hoàn thành. Con đang mạo hiểm mạng sống mình khi quay lại đó.”
Cô đứng thẳng, nhìn vào mắt ông.
“Họ đáng giá mạng sống của con.”
Gió vẫn thổi, cô bé vẫn đứng bất động. Yasuo thở dài và nhìn về phía đông. Một tia sáng le lói đã bắt đầu phá vỡ màn đêm đen thẫm.
“Thầy có thể đi cùng con,” cô đề nghị.
Nét mặt Yasuo dãn ra. “Ta nghe nói rượu mật vùng sa mạc ngon lắm,” ông bảo. Một làn gió khẽ thổi qua tóc cô bé. Rồi khoảnh khắc đó biến mất, thay bằng một ký ức đau thương. “Nhưng ta vẫn chưa xong chuyện ở Ionia.”
Taliyah chăm chú nhìn ông, rồi cho tay vào áo chẽn để lấy ra một sợi len. Cô đưa nó cho ông. Yasuo nghi hoặc nhìn vào đó.
“Lời cảm ơn truyền thống trong bộ tộc của con,” Taliyah giải thích. “Trao tặng một phần của chính mình để người khác có thể nhớ tới.”
Yasuo từ tốn cầm lấy sợi len và buộc nó lên tóc. Ông thận trọng lựa chọn từ ngữ.
“Đi theo đường này đến con sông tiếp theo và theo sông đó ra biển,” ông nói, chỉ tay vào một con đường mòn do thú đi qua tạo thành. “Ở đấy có một ngư dân sống một mình. Bảo ông ta con muốn được thấy Freljord. Đưa cho ông ta cái này.”
Yasuo lấy một hạt phong khô từ túi da buộc nơi thắt lưng và dúi nó vào tay cô.
“Ở Phương Bắc Lạnh Giá có một bộ tộc chống lại sự cai trị của Noxus. Con có thể tìm đường về lại sa mạc ở chỗ họ.”
“Ở đó có gì… Freljord ấy?” cô tò mò hỏi.
“Băng,” ông đáp. “Và đá,” đi kèm với một cái nháy mắt.
Giờ đến lượt cô mỉm cười.
“Con sẽ đi nhanh hơn với những ngọn núi dưới chân mình. Sử dụng sức mạnh của con. Sáng tạo. Hủy diệt. Hãy đón nhận chúng. Tất cả chúng. Đôi cánh sẽ mang con đi xa,” ông nói. “Chúng thậm chí có thể đưa con về nhà.”
Taliyah nhìn chăm chăm vào con đường dẫn xuống dòng sông. Cô hy vọng bộ tộc an toàn. Có lẽ mối nguy đó chỉ là tưởng tượng. Nếu họ thấy cô lúc này, họ sẽ nghĩ gì? Liệu họ còn nhận ra cô? Babajan nói không quan trọng là sợi chỉ màu gì, tấm vải dày mỏng ra sao, một phần của nó luôn nằm lại nơi khởi điểm. Taliyah vẫn nhớ rõ, và cảm thấy được an ủi.
“Ta tin con sẽ dệt nên sự cân bằng. Thượng lộ bình an, Sẻ Nhỏ.”
Taliyah quay lại nhìn Yasuo, nhưng ông đã đi mất. Dấu hiệu duy nhất còn lại là vài ngọn cỏ kêu xào xạc trong ánh ban mai.
“Con chắc chắn Đấng Sáng Tạo có kế hoạch riêng cho thầy đó,” cô nói.
Taliyah cẩn thận cất hạt phong vào túi áo khoác và khởi hành, đá dưới chân dâng lên hạ xuống để đón chào cô.
Nguồn:
The Bird and the Branch. Bài viết trên na.leagueoflegends.com