Kĩ năng
Không Từ Thủ Đoạn (Nội tại)
Cứ mỗi ba đòn đánh hoặc kỹ năng sát thương từ Akshan sẽ gây thêm một lượng sát thương vật lý. Nếu kích hoạt trên tướng, Akshan đồng thời nhận thêm một lá chắn.
Sau khi tấn công, Akshan sẽ bắn ra tiếp một đòn đánh thứ hai gây ít sát thương vật lý hơn. Đòn đánh này có thể bị hủy như một đòn đánh cơ bản. Nếu Akshan hủy đòn đánh này, hắn nhận thêm tốc độ di chuyển trong thoáng chốc
Boomerang Hàng Hiệu (Q)
Akshan ném một boomerang gây sát thương vật lý và làm lộ diện kẻ dịch trúng chiêu, gia tăng tầm của nó nếu trúng phải một kẻ địch. Kẻ địch có thể bị trúng chiêu hai lần ở lượt đi và lượt về.
Len Lén Báo Thù (W)
Nội tại: Khi kẻ địch hạ gục một đồng minh của Akshan, chúng sẽ bị gắn mác “Kẻ Vô Lại”. Nếu Akshan tham gia hạ gục Kẻ Vô Lại, anh nhận thêm vàng, và tất cả các đồng minh bị hạ bởi Kẻ Vô Lại sẽ được hồi sinh tại căn cứ, đồng thời đánh dấu Vô Lại sẽ bị gỡ bỏ khỏi tất cả những kẻ địch khác.
Kích hoạt: Akshan ngụy trang trong một thời gian ngắn, hoặc vô hạn nếu đứng gần tường. Trong thời gian này, Akshan có thể nhìn thấy dấu vết dẫn đến những Kẻ Vô Lại và được tăng tốc độ di chuyển cùng hồi năng lượng khi di chuyển về phía chúng.
Đu Kiểu Anh Hùng (E)
Akshan bắn ra một dây móc, găm vào địa hình đầu tiên nó chạm đến. Khi đã cài móc, anh có thể tái kích hoạt để đu xoay vòng quanh địa hình đó theo hướng chỉ định, bắn đạn gây sát thương vật lý vào kẻ địch gần nhất. Khi đang đu, Akshan có thể tái kích hoạt một lần nữa để nhảy xuống về hướng chỉ định và bắn ra phát bắn cuối cùng.
Hồi chiêu của Đu Kiểu Anh Hùng sẽ được tái tạo mỗi khi Akshan tham gia hạ gục tướng địch.
Phát Bắn Nhớ Đời (R)
Akshan khóa mục tiêu vào một tướng địch và vận sức, bắt đầu tích tụ đạn cho khẩu súng. Khi hết thời gian vận sức hoặc sau khi tái kích hoạt, Akshan bắn ra những viên đạn đã tích tụ, mỗi viên đạn sẽ gây sát thương vật lý theo máu đã mất lên lính, tướng, hoặc công trình đầu tiên trúng phải.
Akshan có thể di chuyển tự do và sử dụng Đu Kiểu Anh Hùng trong khi đang vận sức và xả đạn với Phát Bắn Nhớ Đời.
Tiểu sử
Nhướn mày khi đối mặt với hiểm nguy, Akshan chiến đấu với cái ác bằng thần thái rạng ngời của mình, ý chí báo thù luôn bừng cháy trong bộ áo sơ mi thiếu vải. Anh ta sở hữu kỹ năng chiến đấu ẩn nấp vô cùng cao, có thể trốn tránh ánh mắt của kẻ thù và xuất hiện trở lại khi chúng ít mong đợi nhất. Là một người với ý chí công lý sắc bén, cùng với vũ khí đảo ngược sự sống cái chết huyền thoại, anh ta đảm nhận những kẻ vô lại của Runeterra theo quy tắc của riêng mình: “Đừng là một kẻ khốn nạn.”
Xuyên qua màn đêm bao phủ miền đông Shurima, người báo thù vì chính nghĩa đang săn tìm những kẻ có ý đồ xấu xa. Sự trừng phạt của anh dành cho chúng nhanh hơn bất cứ thứ gì, luôn chuẩn xác và được thực hiện bằng một loại vũ khí kỳ lạ có thể giải quyết những sai lầm của kẻ thù.
Lớn lên trên con đường của thành phố Marwi, Akshan chính là hiện thân của sự bất công ngay từ khi mới sinh ra. Ở nơi mà các lãnh chúa có thể lấy bất cứ gì họ muốn, hầu hết mọi người đều cúi đầu và chăm chăm với công việc của mình. Dù đã cố hết sức có thể, Akshan trẻ tuổi không bao giờ bỏ qua khi thấy một hành động xấu nào, anh luôn can thiệp khi thấy có ai bị ngược đãi. Cách tiếp cận này đã khiến cậu trai trẻ gặp nhiều kẻ thù mạnh bạo, và trong một lần định mệnh, anh đã bị đánh bại trong gang tấc.
Nhưng may mắn vẫn mỉm cười với chàng trai trẻ. Một người phụ nữ lớn tuổi tên Shadya đã tìm thấy anh bất tỉnh trên con phố. Mặc dù phong tục của người Marwi nói rằng không nên dính đến mấy chuyện này nhưng bà đã đưa Akshan vào nhà, chống lại những định kiến, giúp anh vượt qua cơn nguy hiểm.
Khi Akshan bình phục, anh nhận ra vị cứu tinh của mình không phải một bà lão bình thường. Shadya là một thành viên của Vệ Binh Ánh Sáng, một chiến binh cổ đại chiến đấu chống lại Ngày Ma Ám và tiệt diệt những tàn dư của Màn Sương Đen. Bà biết Akshan là một thanh niên rắc rối, bướng bỉnh và cố chấp, nhưng rất dễ bị tổn thương. Sau khi cốc đầu đứa nhỏ vô số lần về các quy tắc trong căn nhà, Shadya nhanh chóng nhận ra ở cậu trai trẻ có điều khiến bà thích thú. Anh ta có gan và lương tâm một sự kết hợp hiếm khi thấy được ở Marwi. Nhìn thấy tiềm năng to lớn trong chàng trai trẻ, Shadya đã thỏa thuận với anh: bà sẽ cho anh ta ở lại, tránh khỏi sự truy bắt của kẻ thù, đổi lại, anh ta phải sống và cống hiến hết mình cho sự nghiệp vệ binh.
Mối quan hệ giữa Shadya và Akshan nhanh chóng phát triển bền chặt khi bà dạy cho anh ta tất cả mọi thứ về sống sót với tư cách một chiến binh cô độc. Akshan, con nhím đường phố đã lớn lên thành Akshan, một tên vô lại trưởng thành. Nhưng ngay cả khi các kĩ năng của Akshan ngày càng phát triển, anh cảm thấy giữa mình và sư phụ dần xa cách hơn, cùng với nhiều rắc rối tới gần với họ hơn nữa.
Cuối cùng, Shadya nói với học trò của mình lý do khiến bà lo lắng: Ngày Ma Ám sắp tới, lớn hơn bất cứ thứ gì thế giới từng thấy, mang theo cả một đội quân đầy ắp những cơn thịnh nộ và xác sống từ Quần đảo Bóng Đêm. Hy vọng duy nhất của họ trong việc ngăn chặn trận đại hồng thủy là nhờ những vũ khí cổ đại được chôn giấu trong các hầm mộ và lăng mộ Shurima. Nếu muốn cứu thế giới thoát khỏi sự thống trị của bóng tối, họ cần phải thu nhập vũ khí này, thật nhanh.
Trước sự kinh hoàng của Shadya, cô phát hiện những vũ khí cổ xưa đã bị các lãnh chúa địa phương cướp đoạt. Cô cầu xin họ từ bỏ các hiện vật đó để chuẩn bị cho trận chiến không thể tránh khỏi với Ngày Ma Ám, nhưng các lãnh chúa từ chối, chỉ nhăm nhe mở khóa sức mạnh bí ẩn của vũ trụ để phục vụ cho mình.
Khi thời gian không còn nhiều, Akshan và Shadya buộc phải sử dụng những gì mình học được. Khi họ ở trong kho vũ khí, Akshan phát hiện một khẩu súng đặc biệt, nổi bật được giấu nơi tầng hầm. Lời cảnh báo từ người cố vấn khi bà lấy giật lấy nó khỏi tay anh và cấm Akshan không được sử dụng nó. Thứ vũ khí này, được gọi là Thần Khí Thanh Tẩy, một thứ phù phép cổ xưa đã ban cho nó một sức mạnh kỳ lạ, không thể diễn tả nó có thể lấy đi mạng sống của một kẻ giết người, và nhờ đó, ban sự sống cho nạn nhân gần nhất của chúng.
“Nó không nên được sử dụng bởi bất cứ ai,” Shadya nói. “Những vấn đề sinh tử như vậy nên được phó mặc cho định mệnh.”
Nhưng Akshan, người vẫn luôn tuân theo các quy tắc của vệ binh, và thậm chí còn có quan điểm mạnh hơn về cái gọi là định mệnh. Anh đã dành cả cuộc đời mình để chứng kiến những người tốt bị ngược đãi khủng khiếp trong khi những kẻ xấu có thể làm theo ý mình mà chẳng phải chịu bất cứ hậu quả nào. Nếu số mệnh là có thật. thì chắc chắn nó sẽ cần sự giúp đỡvà để làm được điều đó sẽ cần có Thần Khí Thanh Tẩy.
Sự lưu tâm của anh dành cho thứ vũ khí nọ ngày càng sâu sắc hơn, Akshan tiếp tục tìm hiểu lịch sử của nó từ Shadya và phát hiện sự thật bất ngờ: Bà ấy đã sử dụng khẩu dụng để cứu Akshan khi bà tìm thấy anh bất tỉnh trên đường phố những năm trước. Với thứ đó, bà đã giết tên tội phạm, suýt cướp đi sự sống của anh, và đem lại sinh mệnh mới cho Akshan. Anh tự hỏi: Tại sao chỉ mình anh xứng đáng được hồi sinh? Chắc chắn sẽ có người khác đáng hơn mà.
Khi Akshan còn đang băn khoăn về những câu hỏi được đặt ra trong các quy tắc cổ xưa trong luật lệ vệ binh, người hướng dẫn của anh tiếp tục thúc ép các lãnh chúa giao nộp những vũ khí đã bị đánh cắp. Căng thẳng giữa hai bên được đẩy lên cao cho đến một ngày bi thảm, khi Akshan trở về nhà và thấy Shadya bị sát hại trên đường phố, gần như chính xác nơi anh đã ngã xuống những năm trước.
Akshan biết mình phải làm gì. Anh đã thực hiện một số thay đổi quan trọng với Thần Khí Thanh Tẩy và lên đường tiến vào sa mạc thiêu đốt với thứ vũ khí đã bị lãng quên, khát khao báo thù. Mặc dù không thể xác định được lãnh chúa nào đã hạ lệnh giết sư phụ của mình, nhưng anh biết chắc chắn rằng: anh sẽ loại từng kẻ một cho đến khi Shadya được trả về Runeterra.
Truyện ngắn
Shadya đã qua đời được vài tuần, và Akshan đã có thể cảm thấy mọi thứ liên quan đến sự hiện diện của bà biến mất. Đó chính là điều khó đối mặt nhất của nỗi đau thu nhập những món đồ kỷ niệm, tranh đấu để được nhặt lại những gì còn sót lại của người thầy kính yêu.
Anh rút quyển phác thảo cũ mèm trong túi ra, nghiên cứu nó. Nét vẽ thô thiển khiến khuôn mặt bà trông thật ngốc, thiếu những đường nét tinh xảo. Tuy nhiên, anh biết rằng, nếu mình nhắm mắt lại và cố hồi tưởng, anh sẽ lột tả được hết hình bóng ấy. Nhưng càng ngày, trí nhớ của anh lại là thứ khiến anh suy sụp.
Shadya, tại sao lại bỏ tôi lại? anh tự hỏi. Đó có phải là lý do chính để anh làm việc, sâu trong thâm tâm, điều gì đó đang cố gắng xóa bỏ mọi dấu vết của miền ký ức xưa cũ, bởi vì anh đã không đáp ứng được công việc truy vết này? Hay có thể anh chỉ cần thứ gì đó để đổ đầy lọ ký ức.
Anh nhét bức vẽ trở lại vào túi trước khi bước vào khu chợ ngoài trời ở trung tâm Marwi, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp mình gợi nhớ đến người thầy. Đi qua vài dãy nhà, anh tình cờ gặp một ảnh tượng chướng tai: Trong một con hẻm giữa hai tòa nhà còn trả vữa, một cô gái trẻ đang nắm chặt một chiếc vòng tay ngọc trai quen thuộc bằng cánh tay đầy bụi bẩn của mình.
Nhanh như gió, Akshan lao tới trước mặt đứa nhỏ, chiếc áo choàng của anh tung bay. “Ngươi lấy thứ này từ đâu?” anh gầm lên, giọng điệu thô bỉ khác thường.
“Tôi tìm thấy nó,” cô bé nói, dùng cánh tay giữ chặt chiếc vòng. “Có vấn đề gì à?”
“Vấn đề của ta là: Món trang sức đó thuộc về một người ta rất trân trọng,” Akshan đáp lại. “Đó là món đồ ưa thích của bà ấy.”
Cô gái ngước nhìn anh, đôi mắt mở to sợ hãi. Akshan nhận ra tay mình đang giữ chặt lấy cổ áo của đứa trẻ. Anh vội thả tay, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
“Vì thế…” anh nói, “tại sao em không nói cho ta biết vì sao mà em có nó?”
“Em em lấy nó từ một người sẽ không bỏ lỡ mấy món như này.”
Khuôn mặt của đứa trẻ trông rạng rỡ bất chấp những gian khổ những năm rồi. Akshan biết rõ điều đó. Anh cũng biết về tiệm kim hoàn nổi tiếng ở chợ đen khu bên cạnh và người đàn ông kia có thể trả cho cô gái bao nhiêu tiền với cái vòng tay đó nếu cô không bắt gặp Akshan.
“Vậy thì tốt hơn em nên nói với ta tên của người đó.”
“Em không thể. Anh không biết gã đó có thể làm gì đâu.”
Akshan nhẹ nhàng kéo chiếc vòng ra khỏi tay cô bé và cảm thấy trái tim mình như lạc nhịp khi kéo ra thứ gì đó từ móc cài của nó: một sợi tóc dài màu bạc..
Tóc của Shadya? Là màu bạc… đúng chứ?
Tâm trí Akshan thoáng qua hình ảnh một phần của người ấy, giờ đây thậm chí nó còn mờ ảo hơn những lần trước.
“Bạn trẻ,” Akshan nói với cô gái, “Shadya của ta đã ra đi mãi mãi. Chiếc vòng này là một trong số những di vật còn lại của cô ấy. Nó là một phần của bộ sưu tập gồm bốn chiếc.”
Đứa trẻ lảng tránh ánh mắt như thể thông tin mà anh có được từ con bé có thể khiến nó bị bỏ tù vậy.
Akshan thở hắt ra, giọng anh dịu xuống. “Bất cứ ai mà em lấy cái này từ người ấy… chắc chắn sẽ có những kẻ khác. Em phải nói cho tôi biết tên vô lại này là ai.”
Cô gái lắp bắp, đôi mắt chuyển động cho đến khi mủi lòng trước người đàn ông trước mặt. “Họ gọi gã là Ác Quỷ Cồn Cát, thưa ngài. Hắn sống trong cung điện lớn ở chân đồi phía bắc.”
Lông mày Akshan nhíu lại. “Em trộm nó từ một lãnh chúa đấy à?”
“Em đã dọn dẹp cho gã đó,” cô bé đáp. “Hắn nợ em.”
“Anh không thể phản đối điều đó,” Akshan nói. “Nhưng chiếc vòng tay này không phải của hắn để hắn lấy trộm. Có vẻ như ta sẽ phải ghé thăm gã Ác Quỷ Cồn Cát này.”
“Đừng,” đứa nhỏ hốt hoảng. “Hắn là một kẻ sát nhân thưa ngài.”
“Ta biết rồi.”
Sau đó, anh bắn móc câu của mình vào mái hiên của tòa nhà phía trên và phóng mình ra khỏi tầm nhìn.
—
Trong màn đêm nhá nhem, một loạt lính canh được trang bị vũ khí tới tận chân răng đảm nhận vị trí canh giữ cung điện cho lãnh chúa. Không ai trong số họ nhận ra bóng người đội mũ lao qua bóng tối, hướng về phía cánh cửa dát bạc nơi phòng ngủ chính.
Bên trong, một tên lưu manh to lớn, đầy sẹo đang nằm dài trên chiếc giường phủ đầy lông của mình. Ba con vật gặm nhấm kỳ lạ với bộ lông dài, màu trắng vểnh lên lao ra khỏi giường khi Akshan ló dạng từ trong màn đêm.
Tay anh kẹp chặt miệng lãnh chúa đang say ngủ. Đôi mắt gã mở to vì giận dữ khi phát ra tiếng hét bị bóp nghẹt.
“Chào buổi tối, tên vô lại,” Akshan nói, dí súng vào cằm tên lưu manh. “Xin lỗi vì đã gọi bạn vào giờ này, nhưng mà… chỉ một chút xin lỗi.”
Lãnh chúa vặn vẹo dưới họng súng của Thần Khí Thanh Tẩy.
“Nào bây giờ thì,” Akshan nói. “Tự thú nhận đi. Ta sẽ bỏ tay ra và những gì ta muốn nghe từ ngươi là lời tự thú. Sẵn sàng chưa?”
Cơn thịnh nộ trong mắt lãnh chúa dần chuyển sang sự tò mò. Một cách chậm rãi, Akshan bỏ tay ra.
“Thú nhận?” lãnh chúa ngạc nhiên.
“Shadya. Vệ Binh Ánh Sáng. Người phụ nữ thông minh luôn tuân theo các luật lệ,người đam mê các trang sức ngọc trai…” Akshan đáp.
“Tôi không biết bạn đang nói gì.”
“Bà ấy là người tử tế nhất mà ta từng biết. Ít nhất là một người tốt, giờ thì nói cho ta biết lý do vì sao ngươi giết bà ấy.”
“Tôi không giết bà ấy!” lãnh chúa phân trần, giọng gã có chút thất vọng.
“Vậy thì làm sao mà ngươi có cái này?” Akshan hỏi, ném chiếc vòng vào mặt lãnh chúa. “Bà ấy đã đeo thứ này vào cái ngày ấy. Ta đã tìm thấy bốn chiếc khác cùng bộ với nó trong hộp đựng trang sức của ngươi.” Tỏ ra không hề tán thành chút nào với lời gã lãnh chúa, Akshan ném cả năm cái vòng về phía kẻ kia.
“Tôi biết cậu là ai,” lãnh chúa cau có. “Tôi đã được nghe mọi thứ về cậu và những gì cậu đã làm. Cậu nghĩ rằng có thể giết tôi và đưa bà ta trở lại ư.”
“Không. Ta biết rằng thời điểm vàng cho chuyện đó đã qua rồi.”
“Thế cậu muốn gì?”
Akshan khựng lại, nghĩ về mái tóc bạch kim và những chiếc vòng tay của người phụ nữ anh đã dần quên đi gương mặt. Gã trước mặt anh liệu có đúng là kẻ đã giết bà ấy không? Điều này thậm chí có vấn đề không? Chắc chắn là thế rồi, thế giới này sẽ tốt hơn nếu bớt đi một kẻ như gã này.
Sau cùng thì, anh trả lời câu hỏi cuối cùng của gã lãnh chúa.
“Hòa bình?”
Tay nắm chặt, Akshan sử dụng Thần Khí Thanh Tẩy, cả phòng ngủ bừng lên khi vô số những tia sáng xuyên qua cơ thể tên lãnh chúa.
Lính canh tràn vào phòng, mặc dù không đủ nhanh để bắt được Akshan đã biến mất, chỉ có cửa sổ nhìn ra sa mạc về đêm.
—
Khi mặt trời mọc trên dãy núi, Akshan lê bước trở lại thành phố, tâm trí anh đã hoàn toàn suy nhược.
Anh đã nghiên cứu năm chiếc vòng tay bằng ngọc trai mà mình mới tìm lại được. Anh đã nghĩ rằng bằng cách nào đó có thể đưa Shadya quay trở lại, nếu chỉ là trong mắt anh cũng được. Nhưng những ký ức về bà cứ tiếp tục mờ đi, giờ đây chỉ còn lại hình bóng mơ hồ về khuôn mặt ấy.
Akshan biết chắc một điều rằng: Bà sẽ không chấp nhận việc anh giết Ác quỷ Cồn cát nhất là với mục đích báo thù trong sáng. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết mình không làm điều đó cho riêng bà ấy. Anh làm điều ấy cho chính mình, và nó không hề mang lại sự bình yên như anh đã hằng mong muốn.
Anh xoay một trong những cái vòng trên ngón tay, tìm kiếm sự an ủi và nhận thấy một dòng chữ nhỏ khắc phía trong. Một câu thần chú cũ của Vệ Binh mà anh vẫn thường nghe, nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu được: “Hãy cho mọi thứ, và tất cả sẽ sống mãi.”
Những lời đó vang lên trong đầu Akshan như một tiếng kèn chiến ngày khải hoàn khiến anh rúng động.
Anh bắn chiếc móc của mình lên mái hiên và phóng mình từ tòa nhà này sang tòa nhà khác đến khi tới nơi mà anh gặp cô gái hôm trước. Cô nằm đó, ngủ trong một con hẻm.
Anh quỳ xuống bên cạnh cô, tay cầm chiếc vòng. “Em nên giữ cái này. Đó là những điều bà ấy muốn.”
Bối rối giữa cơn ngái ngủ, đôi mắt cô gái trẻ chớp chớp khi Akshan đặt những chiếc vòng xuống đống đồ đạc ít ỏi của cô.
“Nhưng ừm… bán chúng ở tiệm kim hoàn trên quận ấy,” anh nói. “Gã đó sẽ mua với giá tốt hơn.”
Akshan có thể cảm nhận được ánh mắt sững sờ của cô gái nhìn anh bước đi, chút an ủi kèm với niềm vui lẫn lộn trong cơ thể anh. Mặc dù anh đã nói lời tạm biệt với những kỷ vật của người thầy kính yêu, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự tươi sáng trong thâm tâm. Và trong tâm trí anh, sáng như ánh ban mai, đó là gương mặt của Shadya.