Bóng đêm và vận mệnh: Chương I

Chưa có ai câu cá ở Vịnh Bilgewater vào ban đêm.

Tất nhiên là Piet biết tại sao, anh đã biết những vùng nước này cả đời. Những dòng thủy lưu phản trắc, những tảng đá ngầm náu mình ngay dưới mặt nước, và đáy biển đầy xác những con tàu mà thuyền trưởng của chúng đã không dành cho biển cả sự tôn trọng tương xứng. Nhưng, quan trọng hơn, ai cũng biết linh hồn những người bị chết chìm dưới biển đang rất cô đơn và muốn người khác gia nhập đội ngũ của họ.

Piet biết tất cả, nhưng anh vẫn phải nuôi gia đình.

Con tàu của thuyền trưởng Jerimiad đã cháy thành than trong trận giao tranh giữa Gangplank và Miss Fortune, Piet giờ không có việc làm và không có tiền mua thức ăn.

Anh tu hết nửa chai rượu táo để có can đảm đẩy thuyền xuống nước trong đêm, và viễn cảnh được uống rượu cùng một gã Freljord khổng lồ giúp anh vững tâm lại.

Piet uống thêm một ngụm rượu, giật mạnh phần râu dưới cằm và bắt đầu rót một vòng để tỏ lòng tôn kính với Quý Bà Râu.

Được hơi men ủ ấm, Piet chèo thuyền qua đám phao cảnh báo và lũ chim chết mắc trên đó đến khi anh tới được vùng biển gần nơi anh đã gặp may đêm trước. Jeremiad luôn nói anh có cái mũi đánh hơi được nơi cá sẽ cắn câu, và anh thấy rằng chúng sẽ tụ tập lại ở nơi những xác chết trong vụ Vũng Tử Thần trôi giạt đến.

Piet thu mái chèo và xếp chúng lại gọn ghẽ trước khi uống nốt chai rượu. Sau khi chắc rằng mình vẫn còn để lại một ngụm trong chai, anh ném nó xuống biển. Bằng những ngón tay mệt mỏi, run run vì say, anh móc vào lưỡi câu những con dòi lấy ra từ xác chết và buộc dây câu lên cọc.

Anh nhắm mắt và cúi gập người bên hông thuyền, đặt hai tay xuống nước.

“Nagakabouros,” anh nói, hy vọng dùng cái tên bản xứ của Quý Bà Râu sẽ mang lại nhiều may mắn hơn, “tôi không đòi hỏi gì nhiều. Làm ơn giúp tên đánh cá nghèo khổ này và cho anh ta vài miếng trong kho thức ăn của người. Hãy trông nom tôi và giữ tôi an toàn. Và nếu tôi chết trong vòng tay người, hãy đón nhận tôi dưới đó giữa những người đã khuất.”

Piet mở mắt.

Một khuôn mặt nhợt nhạt đang nhìn lại, chập chờn trên mặt nước. Ngọn lửa lạnh, không chút sinh khí tỏa sáng mờ mờ trên nó.

Anh hét lên và ngã ngửa xuống thuyền khi đám dây câu lần lượt bị kéo căng ra. Chúng khiến con thuyền quay vòng vòng khi sương cuộn lên từ mặt biển. Màn sương nhanh chóng trở nên dày đặc và ánh sáng trên những vách đá của Bilgewater biến mất trong bóng tối tràn vào từ ngoài khơi xa.

Tiếng kêu chối tai của một con chim chết cất lên giữa đám phao cảnh báo, theo sau đó là tiếng leng keng của những cái chuông khi những xác chim lắc lư theo gió.

Màn Sương Đen…

Piet quờ quạng với lấy mái chèo, cố gắng đặt chúng vào vị trí trong hoảng sợ. Màn sương lạnh cóng và những sợi chỉ đen chết chóc len lỏi qua da anh khi nó tràn đến. Anh rùng mình khi cái lạnh của cõi chết chạy dọc xương sống.

“Quý Bà Râu, Mẹ Biển Sâu, Nagakabouros,” anh thổn thức. “Làm ơn hãy dẫn tôi về nhà. Làm ơn, tôi cầu xin-”

Piet không bao giờ kết thúc được lời khẩn cầu của mình.

Một cặp móc xích bật ra từ ngực anh, những giọt máu đỏ sẫm nhỏ xuống từ đầu móc. Cái móc thứ ba xuyên qua bụng, một cái khác xuyên qua cổ. Cái thứ năm và sáu khoét qua bàn tay và hất anh ngã xuống, ghim Piet lên sàn thuyền.

Cơn đau chạy qua người anh và anh hét lên khi một khuôn mặt tàn ác bay ra từ màn sương đen. Ngọn lửa màu ngọc lục bảo tỏa sáng trên cái đầu có sừng của nó, và những cái lỗ do bầy linh hồn thù hận tạo ra rực cháy khi chúng ngấu nghiến nỗi đau của anh.

Bóng ma đó mặc một bộ áo choàng màu đen xưa, và một chùm chía khóa rỉ sét kêu sột soạt ở bên hông. Trên tay hắn nắm chắc một cây đèn lồng đầy tiếng than vãn và lắc lư trong niềm vui bệnh hoạn.

Piet cảm nhận linh hồn mình dần tách rời hơi ấm của da thịt khi lớp kính của cây đèn lồng đến từ địa ngục mở ra để đón anh vào. Sâu trong đó là tiếng rên rỉ của những linh hồn đang bị giày vò đến phát điên trong nỗi khổ đau bất tận. Piet cố gắng giữ linh hồn lại trong cơ thể, nhưng một lưỡi đao ma quái cắt qua và quãng thời gian anh có mặt trên thế giới chấm dứt khi lồng kính đóng sập lại.

“Ngươi là một linh hồn khốn khổ,” kẻ tước đoạt sự sống của anh nói, giọng hắn như tiếng sỏi rải trên bia mộ. “Nhưng ngươi là kẻ đầu tiên Thresh có được trong đêm nay.”

Màn sương đen khẽ lay động, và hình bóng những ác linh, những hồn ma đang gào thét và những kỵ sĩ ma quỷ xuất hiện trong đó.

Bóng tối trỗi dậy từ biển cả và tràn vào đất liền.

Và những ngọn đèn ở Bilgewater vụt tắt.

Tổng hợp từ lienminh.garena.vn.