Bóng đêm và vận mệnh: Chương III

novela-emblem

CHƯƠNG BA

NGƯỜI THANH TẨY, THÀNH PHỐ CHẾT, NƠI TRÚ ẨN

Nỗi sợ tràn qua đoàn quân của Miss Fortune khi nhắc đến cơn ác mộng vĩnh hằng của thịnh nộ và cuồng loạn.

Bóng Ma Chiến Tranh.

Tên hắn từng là Hecarim, nhưng không ai biết điều đó là thật hay chỉ là do mấy tay kể chuyện chế ra. Chỉ có kẻ ngốc mới dám thì thầm truyền thuyết đen tối của hắn quanh đống lửa, và thậm chí những kẻ đó cũng chỉ nói sau khi uống hết chỗ rượu rum đủ để nhấn chìm cả một chiến hạm Noxus.

Khi Bóng Ma Chiến Tranh đi ra khỏi màn sương, Miss Fortune nhận thấy hắn không chỉ là một kỵ sĩ.

Có lẽ trước đó Hecarim từng là kỵ sĩ, người và ngựa là hai thực thể tách biệt, nhưng giờ cả hai hợp lại làm một, một con quái vật khổng lồ chỉ biết đến hủy diệt.

“Chúng ở khắp nơi,” có giọng nói cất lên.

Miss Fortune đánh liều rời mắt khỏi tên nhân mã mang giáp để thấy một đàn kỵ sĩ ma xuất hiện với quầng sáng xanh trong suốt phủ quanh người. Chúng nâng giáo hoặc rút ra những thanh kiếm cùng tràn đầy hào quang tăm tối. Hecarim quét ngang thanh đao móc, trên lưỡi đao bốc lên ngọn lửa lục.

“Cô có biết đường bí mật nào ra khỏi đây không?” Rafen hỏi.

Không,” Miss Fortune nói. “Tôi muốn đánh với tên khốn này.”

“Cô muốn đánh nhau với Bóng Ma Chiến Tranh?”

Trước khi Miss Fortune kịp trả lời, một bóng người mang mũ trùm nhảy khỏi mái kho chứa thóc và đáp xuống giữa quảng trường. Anh ta chạm đất một cách duyên dáng, áo choàng tránh bão phấp phới sau lưng. Anh ta mang hai khẩu súng, nhưng không giống bất kỳ thứ vũ khí nào Miss Fortune từng thấy trên bàn của mẹ cô, một thứ kim loại màu đồng bao quanh những khúc trông như đá khắc.

Ánh sáng ngập tràn quảng trường khi anh ta bắn ra một tràng những quầng lửa rực rỡ đủ để làm lu mờ vụ nổ ở Vũng Tử Thần. Người đàn ông di chuyển theo hình xoắn ốc, ngắm mục tiêu và hạ gục chúng bằng động tác nhanh như roi quất. Màn sương cháy lên khi bị quầng lửa bắn trúng, và đám hồn ma gào thét như đang bị thiêu đốt.

Màn sương lùi khỏi Quảng Trường Rạch Túi, mang theo Hecarim và đám kỵ sĩ tử thần. Có gì đó nhắc nhở Miss Fortune đây chỉ là sự rút lui tạm thời.

Người đàn ông cho súng vào bao và quay lại nhìn Miss Fortune, anh ta bỏ mũ trùm ra để lộ khuôn mặt sẫm màu điển trai cùng cặp mắt ám ảnh.

“Chúng là bóng tối,” anh nói. “Đem đến đủ ánh sáng và chúng sẽ biến mất.”

Olaf chẳng vui vẻ gì với cái chết này.

Ông hi vọng mọi người sẽ nói về trận chiến hào hùng của ông với con Krakenwyrm, chứ không phải chết trong nhục nhã thế này.

Ông hi vọng có người sẽ nhìn thấy ông xông vào con thủy quái.

Ông cầu nguyện rằng ít nhất cũng có một người chứng kiến cảnh ông bị cái xúc tu nhấc lên không trung, rồi bỏ chạy trước khi thấy ông bị ném văng đi như một mẩu rác.

Olaf rơi xuyên qua mái một căn nhà nằm bên rìa vách đá. Hình như đó là một xác tàu? Ông rơi quá nhanh để kịp nhận ra. Gỗ vụn và đất nung trút ào ào xuống đầu khi ông trượt dài qua căn nhà. Ông liếc nhìn trong kinh ngạc khi những gương mặt đang gào thét lướt qua ông.

Olaf đập mạnh vào một tầng nhà. Một cây xà đỡ văng theo khi ông ngã xuống vách đá của Bilgewater. Ông va vào một tảng đá nhô ra và đâm đầu qua cánh cửa sổ để mở, lại rơi xuyên qua một tầng nhà nữa.

Những câu nguyền rủa giận dữ bật ra khỏi miệng ông.

Ông rơi vào giữa một rừng dây nhợ và ròng rọc, cờ quạt và thòng lọng. Người ông bầm dập, chân tay và vũ khí mắc trong đám lộn xộn. Số phận lại trêu ngươi ông, quấn ông trong một tấm vải buồm lùng nhùng.

“Không phải thế này, quỷ tha ma bắt!” ông gầm lên. “Không phải thế này!”

“Anh là ai và tôi có thể kiếm những khẩu súng như thế kia ở đâu?” Miss Fortune nói, chìa tay ra cho người mới tới.

“Tôi là Lucian,” anh ta nói, cảnh giác bắt tay cô.

“Thật mừng khi được biết anh, anh bạn,” Rafen nói, vỗ lưng anh ta như một người đồng đội cũ. Miss Fortune thấy sự thân mật của Rafen khiến Lucian không thoải mái, như thể anh ta đã quên cách xử sự với người khác.

Ánh mắt anh quét qua rìa quảng trường, ngón tay nhảy múa trên báng súng.

“Anh có đôi mắt tinh tường đấy, Lucian,” Miss Fortune nói.

“Chúng ta nên đi.” anh nói. “Bóng Ma Chiến Tranh sẽ quay lại.”

“Anh ta nói đúng,” Rafen nhìn cô cầu khẩn. “Đến lúc vào trong và đóng cửa lại rồi.”

“Không. Chúng ta ra đây để chiến đấu.”

“Nghe này, tôi hiểu, Sarah. Chúng ta giành được Bilgewater và cô cần chiến đấu để giữ nó, để cho mọi người thấy cô còn mạnh hơn Gangplank. Chà, cô đã làm được rồi. Chúng ta đã tiến vào Màn Sương Đen và chúng ta đã đánh với người chết. Thế còn hơn tất cả những gì hắn ta từng làm. Bất kỳ ai dám liều nhìn ra ngoài cửa sổ đều biết điều đó. Quỷ thật, ngay cả những ai không nhìn ra ngoài thì cũng nghe thấy tiếng. Cô còn muốn gì nữa?”

“Chiến đấu vì Bilgewater.”

“Có chiến đấu vì Bilgewater và có chết vì Bilgewater,” Rafen nói. “Tôi hoàn toàn đồng ý với cái thứ nhất, nhưng không thích cái thứ hai lắm. Những người này đã theo cô vào địa ngục, giờ đã đến lúc quay lại rồi.”

Miss Fortune quay lại đối diện với đội chiến binh của cô, ai nấy đều tả tơi, một người đã chết. Họ đều là những kẻ bán mạng vì tiền, nhưng họ đã làm mọi việc cô đòi hỏi, thậm chí còn hơn thế. Đâm đầu vào Màn Sương Đen có lẽ là việc dũng cảm nhất họ từng làm và cô không thể trả công họ bằng việc dẫn họ đến cái chết chỉ để thỏa mãn ý muốn báo thù của mình.

“Ông nói đúng,” cô thở dài. “Chúng ta xong việc ở đây rồi.”

“Thế thì hi vọng vận may sẽ đi theo cô,” Lucian nói, anh quay đi và rút cặp súng kỳ lạ ra.

“Chờ đã,” Miss Fortune gọi. “Đi cùng chúng tôi đi.”

Lucian lắc đầu. “Không, có một tên ác ma tôi cần phải tiêu diệt. Hắn tên là Thresh, Cai Ngục Xiềng Xích. Tôi nợ hắn cái chết.”

Miss Fortune thấy mắt Lucian tối sầm lại và nhận ra những cảm xúc cô từng có khi mẹ mình bị sát hại.

“Hắn đã cướp đi người thân của anh sao?” cô hỏi.

Lucian gật đầu, rồi không nói gì nữa, nhưng sự im lặng của anh đã nói lên nhiều điều.

“Đây không phải lần đầu anh chiến đấu với kẻ chết,” cô nói, “nhưng anh sẽ không qua nổi đêm nay nếu ờ ngoài này một mình. Tôi chắc điều này chẳng có ý nghĩa gì với anh, nhưng dù Thresh đã cướp đi ai đó của anh, người ấy cũng không muốn anh phải chết ở đây.”

Lucian cúi đầu, và Miss Fortune thấy một mặt dây chuyền bạc hiện ra trên cổ anh. Chỉ là cô tưởng tượng hay là màn sương đã khiến nó lung linh huyền ảo dưới ánh trăng?

“Đi cùng chúng tôi,” Miss Fortune nói. “Tìm nơi nào đó an toàn đến sáng và anh sẽ được sống để làm những gì anh muốn.”

“An toàn? Nơi nào an toàn trong thành phố này chứ?” Lucian hỏi.

“Tôi nghĩ tôi biết một chỗ,” Miss Fortune đáp.

Họ rời Quảng Trường Rạch Túi và đi về phía Tây đến Cầu Mãng Xà. Tại đó họ thấy một người Freljord. Ông bị trói trên cột như cái xác chết treo quấn vải liệm. Tuy nhiên, không giống những cái xác khác, người này vùng vẫy như một con cá mắc cạn.

Một đống đổ nát vương vãi xung quanh ông, và Miss Fortune ngước lên để xem ông đã rơi từ tận đâu xuống những căn nhà bên sườn vách đá thế này.

Một quãng đường dài, và việc ông còn sống đúng là một phép màu.

Lucian nâng súng lên, nhưng cô lắc đầu.

“Không, người này vẫn còn sống.”

Những tiếng kêu ú ớ vang lên trong tấm màn, những câu chửi thề đủ khiến một người bị đánh chết ở nhiều vùng đất khác, hét ra bởi một giọng Freljord không thể lẫn vào đâu được.

Cô đặt đầu mũi kiếm lên tấm màn và rạch một đường. Như một con thủy quái chui ra khỏi bụng mẹ, một người đàn ông khổng lồ râu ria xồm xoàm lăn xuống nền sỏi. Mùi cá ươn và rác rưởi bám đầy trên người ông.

Ông loạng choạng đứng dậy, vung vẩy cây rìu có lưỡi làm bằng một mảnh băng như kim cương.

“Đường nào đến Cảng Lò Mổ?” ông nói bằng giọng lè nhè của một kẻ say. Ông nhìn quanh, bối rối, đầu đầy vết sưng và bầm tím.

“Bình thường thì tôi sẽ bảo ông đi theo cái mũi của mình,” Miss Fortune đáp, “nhưng tôi sẽ ngạc nhiêu nếu ông còn ngửi thấy cái gì đấy.”

“Ta sẽ giết con Krakenwyrm đó mười lần nếu cần phải làm thế,” ông nói. “Ta nợ nó cái chết.”

“Tối nay có nhiều chuyện xảy ra thật,” Miss Fortune nói.

Người Freljord đó tự gọi mình là Olaf, một chiến binh phục vụ bà chủ chân chính của băng tuyết, và sau khi qua cơn chấn động, ông tuyên bố mình sẽ đi cùng họ đến khi ông có thể chiến đấu với hồn ma nguy hiểm nhất trong Màn Sương Đen.

“Ông muốn chết à?” Lucian hỏi.

“Tất nhiên,” Olaf đáp như thể đó là một câu hỏi cực kỳ ngu ngốc. “Ta tìm kiếm một kết thúc đáng đi vào truyền thuyết.”

Miss Fortune để mặc tên khùng đó với những giấc mơ về cái chết của ông ta. Chừng nào ông ta còn vung cây rìu vào đúng kẻ thù, ông ta còn được chào đón trong đoàn của cô.

Ba lần màn sương lại gần họ, và mỗi lần nó đều lấy đi một linh hồn bất hạnh. Những tiếng cười đầy thù hận vọng lại từ hai bên hông nhà, nghe như tiếng đá mài trên thép gỉ. Đàn chim ma cất tiếng kêu trên mái, chờ đợi một bữa dạ tiệc xác thối dưới ánh trăng. Ánh sáng mời gọi nhảy múa trong bóng đêm của màn sương, như ánh lửa ma trơi giữa vùng đầm lầy tăm tối.

“Đừng nhìn vào chúng,” Lucian nói.

Lời cảnh báo của anh đến quá trễ với một người đàn ông và vợ anh ta. Miss Fortune không biết tên họ, nhưng cô biết họ đã mất con trai vì dịch bệnh gần một năm trước. Họ đi ra mép vách đá, bị dẫn dắt bởi một hình ảnh mà chỉ họ mới thấy.

Một người khác cắm bàn tay gắn móc vào cổ họng trước khi bạn bè của ông ta kịp ngăn cản, người khác thì chỉ đơn giản là tan biến trong màn sương mà không ai nhận ra.

Lúc họ đến được Cầu Mãng Xà, cả đoàn chỉ còn lại gần một tá. Miss Fortune không thể thấy tiếc cho họ, cô đã bảo họ đừng đi cùng cô. Nếu họ muốn sống, đáng ra họ phải ẩn mình trong nhà cùng những hình khắc bảo hộ, những lá bùa xoắn ốc của Quý Bà Râu và cầu nguyện bất cứ thứ gì mang lại cho họ sự khuây khỏa.

Nhưng trong Đêm Thống Khổ, ngay cả điều đó cũng không đảm bảo cho họ an toàn.

Họ đi qua không biết bao ngôi nhà bị phá tung, cửa chớp vỡ tan tành và cửa ra vào treo lủng lẳng trên bản lề. Miss Fortune giữ ánh mắt nhìn thẳng, nhưng cô không thể không cảm thấy ánh nhìn oán hận của những khuôn mặt lạnh như băng bên trong cũng như sự kinh hoàng trong thời khắc cuối cùng của họ.

“Màn Sương Đen sẽ lấy những gì nó cần,” Rafen nói khi họ đi qua một ngôi nhà hoang tàn khác, người sống trong đó đã chết cứng từ bao giờ.

Cô thật muốn nổi giận trước thái độ chấp nhận một cách thờ ơ đến vậy, nhưng làm thế thì được gì chứ? Rốt cuộc anh ta vẫn đúng.

Thay vào đó, cô tập trung vào đường nét mờ ảo của tòa kiến trúc bên kia cầu. Nó nằm giữa một cái hố khoét vào trong vách núi, giống như một sinh vật biển khổng lồ nào đã ngoạm vào đá một miếng lớn. Tương tự nhiều nơi khác ở Bilgewater, nó được xây nên từ những gì biển để lại. Tường bằng gỗ trôi dạt và cành cây đến từ những vùng đất xa xôi, cửa sổ là xác tàu được trục vớt từ dưới đáy biển. Không có một đường thẳng nào trong cả công trình này. Những góc cạnh kỳ cục đem đến cho người ta cảm giác nó đang chuyển động, như thể một ngày nào đó nó sẽ chọn một nơi khác để đặt xuống đó nền móng tạm thời của mình.

Phần chóp nhọn của nó cũng cong và có rãnh như sừng kỳ lân biển, trên đỉnh chóp là ký hiệu xoắn ốc giống với thứ Miss Fortune đang đeo trên cổ. Ánh sáng mờ ảo viền quanh biểu tượng đó, ngăn bóng tối lại gần.

“Đây là đâu?” Lucian hỏi.

“Đền Thờ Quý Bà Râu,” cô đáp. “Ngôi Nhà Của Nagakabouros.”

“An toàn chứ?”

“An toàn hơn là ở ngoài này.”

Lucian gật đầu vào họ bước dọc theo cây cầu. Y hệt ngôi đền nó dẫn tới, cây cầu cũng chẳng có chút cân xứng, bề mặt cầu nhấp nhô dưới chân họ như một vật sống.

Rafen ngừng lại và ngó xuống.

“Mỗi năm lại một cao hơn,” anh nhận xét.

Miss Fortune miễn cưỡng đến cạnh anh và nhìn qua thành cầu.

Khu cảng và Phố Chuột hoàn toàn bị Màn Sương Đen phủ kín. Bilgewater ngạt thở giữa vòng kìm kẹp của màn sương, những xúc tu của nó luồn sâu hơn vào trong thành phố. Tiếng thét sợ hãi vọng lên tận trên, mỗi tiếng thét lại báo hiệu một sinh mạng vừa kết thúc và một linh hồn vừa gia nhập quân đoàn xác chết.

Rafen nhún vai. “Vài năm nữa thôi là không còn chỗ nào ở Bilgewater cao hơn nơi này được nữa.”

“Nhiều chuyện có thể xảy ra trong vài năm nữa,” Miss Fortune nói.

“Năm nào chuyện này cũng xảy ra à?” Olaf hỏi, một chân đặt lên mép cầu, không chút để ý đến việc mình sẽ bị trượt chân ngã xuống.

Miss Fortune gật đầu.

“Tuyệt vời,” người Freljord reo lên. “Nếu số phận không cho ta chết đêm nay, ta sẽ quay lại đây khi Màn Sương Đen trỗi dậy lần nữa.”

“Đó sẽ là tang lễ của ông,” Rafen nói.

“Cảm ơn,” Olaf vừa nói vừa vỗ bàn tay to bè của mình vào lưng Rafen, suýt nữa hất anh văng ra khỏi cầu. Mắt người Freljord trợn lên khi một đám xúc tu trồi ra khỏi màn sương, vươn dài và quật xuống những mái nhà của Phố Chuột.

“Con quái!” ông hét lên.

Và trước khi có ai kịp ngăn cản, ông đã leo lên thành cầu và nhảy xuống.

“Đồ điên,” Rafen nói khi bóng Olaf nhỏ dần rồi biến mất trong màn sương bên dưới.

“Những kẻ sống ở vùng băng giá đều điên cả,” Miss Fortune đáp. “Nhưng ông ta điên hơn tất cả những người ta từng gặp.”

“Đưa mọi người vào trong đi,” Lucian nói.

Cô nghe được sự cấp bách trong giọng nói của anh và quay lại nhìn thấy anh đang đứng đối diện một bóng ma cao lớn khoác trên mình bộ áo choàng đen và những xiềng xích có móc nhọn. Ánh sáng xanh bệnh hoạn cuộn lên khi nó đung đưa cây đèn lồng trên bàn tay vàng vọt. Nỗi sợ dâng trào trong lòng Miss Fortune, một nỗi sợ cô chưa từng biết đến kể từ cái ngày cô chứng kiến mẹ mình bị giết và phải nhìn thẳng vào nòng súng của tên sát nhân.

Lucian rút súng ra. “Thresh là của tôi.”

“Hắn là của anh đó,” cô gật đầu và quay đi.

Luồng mắt cô bị hút vào những bóng đen đang tiến lại gần phía trên ngôi đền. Cổ họng cô nghẹn lại khi thấy Hecarim cũng đội kỵ sĩ tử thần của hắn xuất hiện trên đỉnh dốc.

Bóng Ma Chiến Tranh giương cao thanh đao rực cháy và đám kỵ sĩ ma thúc chiến mã lao xuống. Không người thường nào có thể làm như vậy, nhưng chúng là những kỵ sĩ của thần chết.

“Chạy!” Miss Fortune hét lên.

Tổng hợp từ lienminh.garena.vn