Bóng đêm và vận mệnh: Chương III

Họ rời Quảng Trường Rạch Túi và đi về phía Tây đến Cầu Mãng Xà. Tại đó họ thấy một người Freljord. Ông bị trói trên cột như cái xác chết treo quấn vải liệm. Tuy nhiên, không giống những cái xác khác, người này vùng vẫy như một con cá mắc cạn.

Một đống đổ nát vương vãi xung quanh ông, và Miss Fortune ngước lên để xem ông đã rơi từ tận đâu xuống những căn nhà bên sườn vách đá thế này.

Một quãng đường dài, và việc ông còn sống đúng là một phép màu.

Lucian nâng súng lên, nhưng cô lắc đầu.

“Không, người này vẫn còn sống.”

Những tiếng kêu ú ớ vang lên trong tấm màn, những câu chửi thề đủ khiến một người bị đánh chết ở nhiều vùng đất khác, hét ra bởi một giọng Freljord không thể lẫn vào đâu được.

Cô đặt đầu mũi kiếm lên tấm màn và rạch một đường. Như một con thủy quái chui ra khỏi bụng mẹ, một người đàn ông khổng lồ râu ria xồm xoàm lăn xuống nền sỏi. Mùi cá ươn và rác rưởi bám đầy trên người ông.

Ông loạng choạng đứng dậy, vung vẩy cây rìu có lưỡi làm bằng một mảnh băng như kim cương.

“Đường nào đến Cảng Lò Mổ?” ông nói bằng giọng lè nhè của một kẻ say. Ông nhìn quanh, bối rối, đầu đầy vết sưng và bầm tím.

“Bình thường thì tôi sẽ bảo ông đi theo cái mũi của mình,” Miss Fortune đáp, “nhưng tôi sẽ ngạc nhiêu nếu ông còn ngửi thấy cái gì đấy.”

“Ta sẽ giết con Krakenwyrm đó mười lần nếu cần phải làm thế,” ông nói. “Ta nợ nó cái chết.”

“Tối nay có nhiều chuyện xảy ra thật,” Miss Fortune nói.