CHƯƠNG BỐN
CÔ ẤY CHƯA CHẾT, ĐỒNG MINH KỲ LẠ, LẠI CHUYỂN ĐỘNG
Phía cuối cây cầu dày đặc ánh sáng xanh độc địa. Cai Ngục Xiềng Xích giấu bộ mặt như xác chết của mình bên dưới mũ trùm đầu, nhưng ngọn đèn lồng mờ tỏ chiếu vào đống tàn tích của thịt rữa, hốc hác và mất hết mọi cảm xúc trừ một niềm vui tàn nhẫn.
Hắn di chuyển nhẹ nhàng như tất cả những tên đồng loại khác, và những tiếng rền rĩ đau đớn vọng ra từ trong lớp áo choàng theo mỗi bước đi. Thresh ngẩng đầu lên, và Lucian thấy hàm răng nhọn hoắt nhe ra trong một nụ cười mong đợi.
“Phàm nhân,” Thresh dài giọng để cái từ đó lăn quanh miệng như một viên kẹo.
Lucian quỳ xuống, nhẩm lại câu thần chú khai sáng để tôi luyện linh hồn mình cho trận chiến sắp tới. Anh đã chuẩn bị cho giờ phút này cả nghìn lần, và giờ đã đến lúc. Môi anh khô lại, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi.
“Ngươi đã giết Senna,” anh ngẩng đầu lên nói. “Người duy nhất ta còn lại trên thế giới này.”
“Senna…?” Thresh hỏi lại bằng giọng nghèn nghẹn như thể nó phát ra từ một cái cổ họng từng bị thòng lọng treo cổ xiết nát.
“Vợ ta,” Lucian đáp. Anh biết mình không nên nói, anh biết mỗi lời nói là một thứ vũ khí tên ác ma kia sẽ dùng để chống lại anh. Nước mắt che mờ tầm nhìn của anh khi nỗi buồn khổ cuốn đi mọi sự chuẩn bị và mọi lý tính còn sót lại. Anh nâng sợi dây chuyền bạc đeo trên cổ lên và mở nó ra. Anh cần phải cho tên ác ma kia hiểu được những mất mát của anh to lớn đến nhường nào.
Thresh cười, hàm răng như những mũi kim lóe sáng khi hắn gõ một móng tay vàng khè lên lồng kính của cây đèn.
“Ta nhớ rồi,” hắn nói. “Một linh hồn đầy sức sống. Đến giờ vẫn chưa khô cằn và lạnh lẽo. Đau đớn vì hành hạ. Hy vọng một cuộc sống mới. Chúng bùng lên trong người cô ta. Tươi mới như một đóa hoa mùa xuân. Thật quá dễ dàng để lừa gạt và hủy hoại nó bằng ảo mộng.”
Lucian nâng súng lên.
“Nếu ngươi nhớ cô ấy, thì ngươi cũng sẽ nhớ những cái này,” anh nói.
Nụ cười đầy răng chưa hề nhạt đi dưới cái mũ trùm đầu rách nát.
“Vũ khí của ánh sáng,” hắn nói.
“Và ánh sáng luôn là tai ương của bóng tối,” Lucian tiếp lời, dồn mọi hận thù vào cặp súng thiêng.
“Chờ đã,” Thresh nói, nhưng Lucian không thể chờ đợi thêm nữa.
Anh bắn ra hai phát súng lóa mắt.
Một quầng lửa thanh tẩy nuốt chửng Cai Ngục Xiềng Xích và tiếng kêu gào của hắn vang lên trong tai Lucian như giai điệu một bản nhạc.
Nhưng rồi nó biến thành một tiếng cười khùng khục.
Một vòng hào quang tăm tối nhạt dần quanh người Thresh trước khi bị hút vào trong cây đèn lồng, để lại hắn đứng đó, hoàn toàn không bị lửa làm tổn thương.
Lucian tiếp tục bắn, một cơn bão những luồng sáng chói lòa. Tất cả đều trúng, nhưng tất cả đều vô dụng. Mỗi phát bắn đều tan biến một cách vô hại trước màn sương năng lượng hắc ám của cây đèn lồng.
“Phải, ta nhớ những thứ vũ khí này,” tên ác ma nói. “Ta đã moi ra bí mật của chúng từ tâm trí cô ta.”
Lucian sững người lại.
“Ngươi vừa nói gì?”
Thresh bật ra một tiếng cười khò khè.
“Ngươi không biết sao? Sau tất cả những gì ngươi biết về ta, ngươi chưa từng nghi ngờ sao?”
Lucian thấy cái lạnh của nỗi sợ trào lên trong bụng. Một nỗi sợ có thể khiến anh phát điên.
“Cô ta không chết,” Thresh nói tiếp, giơ cao cây đèn lồng.
Lucian thấy những linh hồn bị giày vò xoáy tròn trong đó.
Thresh nhe răng cười. “Ta rút linh hồn cô ta ra và giữ nó.”
“Không…” Lucian kêu lên. “Ta đã thấy cô ấy chết.”
“Cô ta vẫn gào thét bên trong này đây,” vừa nói Thresh vừa tiến lại gần. “Mỗi giờ khắc tồn tại của cô ta đều là nỗi đau đớn ngọt ngào. Hãy nghe đi…có nghe thấy tiếng cô ta không?”
“Không,” Lucian khuỵu xuống thổn thức. Cặp súng lục đập xuống mặt đá của cầu kêu lách cách.
Thresh đi xung quanh anh, xiềng xích uốn éo trườn ra từ thắt lưng và quấn lên người Lucian. Những cái móc cắt vào trong áo choàng, tìm kiếm thịt mềm đằng sau lớp vải.
“Hy vọng là điểm yếu của cô ta. Tình yêu là sai lầm của cô ta.”
Lucian nhìn lên khuôn mặt mục nát của Thresh.
Đôi mắt hắn trống rỗng, một hố đen dẫn tới hư vô.
Dù Thresh từng là cái gì thì nó cũng đã hoàn toàn biến mất rồi. Không có lòng trắc ẩn, không có sự khoan dung, và không có nhân tính.
“Tất cả đều là chết chóc và khổ đau, phàm nhân,” Cai Ngục Xiềng Xích đặt tay lên cổ Lucian. “Không cần biết ngươi chạy đến đâu, thứ duy nhất ngươi còn lại là cái chết. Nhưng trước lúc đó, còn có ta.”
Miss Fortune thở dốc khi cô chạy đến ngôi đên. Phổi cô gắng sức để hô hấp, và mạch máu thì như bị đóng băng. Màn sương đã chạm đến chân ngôi đền, ẩn hiện sự xuất hiện của hai lãnh chúa tử thần. Chớp sáng lóe lên sau lưng cô, nhưng cô không nhìn lại. Cô nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm sét gõ lên đá, những tia lửa tóe ra trong bóng tối.
Cô hình dung hơi thở của con chiến mã phả vào gáy cô.
Khoảng trống giữa hai vai cô cháy bỏng lên khi nghĩ đến cảnh ngọn giáo ma đâm xuyên qua người.
Chờ đã, sao chúng có thể làm thế nếu chúng là ma?
Ý nghĩ ngớ ngẩn đó khiến cô bật cười, và cô vẫn không ngừng cười khi đâm sầm vào cánh cửa đền bằng gỗ. Rafen và những người khác đã ở đó, đang đập cửa không ngừng.
“Nhân danh Quý Bà Râu, cho chúng tôi vào!” anh ta hét lên.
Anh ngước lên khi Miss Fortune bước đến.
“Cửa khóa rồi,” anh nói.
“Ta biết,” cô thở hổn hển, giật tung lá bùa Illaoi đã đưa cho cô. Cô đặt tay lên cửa, ấn mạnh lớp san hô vào gỗ.
“Illaoi!” cô nói to. “Tôi sẵn sàng giẫm lên cổ con cá chình quái quỷ đó rồi. Giờ mở cái cửa chết tiệt này ra!”
“Cá chình?” Rafen ngạc nhiên. “Cá chình nào? Cô đang nói cái gì thế?”
“Đừng bận tâm,” cô gắt lên, đập liên hồi bàn tay đầy máu lên cửa. “Tôi nghĩ nó là một kiểu ẩn dụ gì đó.”
Cánh cửa bật tung ra như thể nó chưa hề được cài then. Miss Fortune lùi lại để người của cô đi trước rồi chợt quay người lại.
Hecarim xông đến và bổ thanh đao xuống đầu cô.
Một bàn tay nắm lấy cổ áo cô và lôi về phía sau. Lưỡi đao sượt qua cổ cô, cách có một phân.
Cô thấy sau lưng nặng trĩu.
Illaoi đứng trên ngưỡng cửa, viên đá của bà ta giơ trước người như một tấm khiên. Sương trắng bám quanh nó.
“Người chết không được chào đón ở đây,” bà nói.
Rafen và những người khác đóng cửa lại và hạ xuống một thanh chắn nặng nề bằng gỗ sồi, cài vào những cái móc rỉ sét ở hai bên. Có thứ gì đó tông mạnh vào cửa.
Gỗ nứt ra và những mảnh vụn văng tung tóe.
Illaoi quay lại và bước lại chỗ Miss Fortune, vẫn đang nằm dài trên sàn khảm đầy vỏ sò và đất sét.
“Ta phải lấy đi khoảng thời gian ngọt ngào này của cô rồi, cô gái,” bà ta nói khi kéo Miss Fortune đứng dậy. Trong đền có ít nhất là hai trăm người. Cô thấy đủ loại người ở Bilgewater: dân bản xứ, hải tặc, thương nhân và thủy thủ, cùng với những khách lữ hành kém may mắn hoặc không đủ khôn ngoan để kiếm một chỗ ngủ cách xa Đêm Thống Khổ.
“Cái cửa liệu có trụ được không?” cô hỏi.
“Có hoặc không,” Illaoi đáp, bà ta hướng đến một bức tượng đầy xúc tu ở cuối điện thờ. Miss Fortune cố nắm bắt ý nghĩa của nó, nhưng đành bỏ cuộc khi mắt cô lạc lối giữa một rừng xoắn ốc và đường cong.
“Đó không phải một câu trả lời.”
“Đó là câu trả lời duy nhất ta có,” Illaoi đặt viên đá vào một cái hõm trong bức tượng và ngồi xuống, đập tay lên đùi và ngực theo một nhịp điệu kỳ quái. Những người trong đền làm theo bà, vỗ tay vào da trần, giậm chân và nói bằng thứ ngôn ngữ cô không hiểu.
“Họ đang làm gì thế?”
“Đem lại cho thế giới này một vài chuyển động,” Illaoi đáp. “Nhưng chúng tôi cần thời gian.”
“Các người sẽ có nó,” Miss Fortune hứa.
Lucian thấy những cái móc cắm sâu vào thịt. Lạnh lẽo hơn cả băng giá phương Bắc và đau đớn hơn gấp đôi. Tay của Cai Ngục Xiềng Xích xiết quanh cổ anh, làn da anh bỏng rát khi nó chạm vào. Anh thấy sức lực bị rút đi, nhịp tim chậm lại.
Thresh nhấc bổng anh lên và giơ cao cây đèn lồng, sẵn sàng đón nhận linh hồn anh. Những đốm sáng đang rên rỉ trong đó cuộn xoáy vì kích động, những gương mặt và bàn tay áp vào lớp kính.
“Ta đã tìm kiếm linh hồn ngươi từ lâu, thợ săn bóng tối,” Thresh nói. “Nhưng giờ mới là đúng lúc để chiếm lấy nó.”
Mắt Lucian mờ đi, anh thấy linh hồn mình bị lột khỏi cơ thể. Anh vùng vẫy để giữ nó lại, nhưng Cai Ngục Xiềng Xích đã thu thập linh hồn từ hàng ngàn đời nay và biết rõ kỹ thuật đó hơn bất kỳ ai.
“Cố nữa đi,” Thresh nói trong niềm vui thích bệnh hoạn. “Linh hồn của ngươi sẽ cháy sáng hơn khi ngươi chống lại.”
Lucian cố nói điều gì, nhưng không lời nào thoát ra được khỏi miệng, chỉ có một hơi thở nhẹ ấm áp mang theo linh hồn anh.
Một lưỡi hái sáng lấp lánh trôi nổi trên khoảng không phía trên Lucian, một thứ vũ khí chết chóc cho các linh hồn. Lưỡi hái run lên vì mong đợi.
Lucian…
Giọng nói đó. Giọng nói của cô.
Tình yêu của em….
Lưỡi hái tử thần của Thresh xoay qua xoay lại, tìm một góc thích hợp để cắt linh hồn ra khỏi thể xác.
Lucian lấy lại hơi thở khi anh thấy một gương mặt xuất hiện trong lồng đèn. Một gương mặt giữa hàng ngàn gương mặt khác, nhưng gương mặt đó lại có nhiều động lực hơn bất kỳ ai để chen lên trước.
Đôi môi đầy đặn, đôi mắt hình trái hạnh, van nài anh hãy sống.
“Senna…” Lucian hổn hển.
Hãy để em làm tấm khiên cho anh.
Trong thoáng chốc, anh hiểu điều có muốn nói.
Liên kết giữa họ mạnh mẽ như khi họ sát cánh bên nhau săn đuổi những sinh vật của bóng đêm.
Với chút sức tàn, Lucian với tay lên mở mặt dây chuyền đeo trên cổ. Ánh bạc lấp lánh dưới trăng.
Cai Ngục Xiềng Xích thấy có gì đó không đúng và rít lên giận dữ.
Lucian còn nhanh hơn.
Anh dùng sợi dây như một cái ná, nhưng thay vì bắn ra một viên đạn chì, anh quất nó vào cánh tay đang giữ cây đèn. Trước khi Thresh có thể hất nó ra, Lucian rút mũi dùi bạc từ trong áo choàng ra và cắm ngập nó vào cổ tay con ma.
Cai Ngục Xiềng Xích gào lên đau đớn, một cảm giác hắn đã lãng quên mười nghìn năm nay. Hắn buông Lucian ra và quằn quại khi vô số linh hồn bị giam trong cây đèn lồng bất chợt tìm ra cách để đánh trả kẻ đã hành hạ họ.
Lucian cảm thấy linh hồn trở lại với thân xác và há miệng hít vào từng ngụm lớn không khí, như một người chết đuối vùng vẫy nổi lên khỏi mặt nước.
Nhanh lên, tình yêu của em. Hắn mạnh quá…
Thị giác của anh trở lại, rõ ràng hơn bao giờ hết. Lucian chộp lấy cặp súng trên mặt đất. Anh bắt lấy khoảnh khắc ngắn ngủi gương mặt Senna xuất hiện trong lồng đèn và ghim nó vào trong tim.
Gương mặt cô sẽ không bao giờ lu mờ trong ký ức của anh nữa.
“Thresh,” anh nói, nhắm kỹ cả hai khẩu súng.
Cai Ngục Xiềng Xích ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng sáng lên cơn thịnh nộ vì sự thách thức của đám linh hồn. Hắn nhìn chằm chằm vào Lucian và giơ cây đèn lên, nhưng những linh hồn nổi loạn đã xua tan mọi sự bảo vệ nó có thể tạo ra.
Lucian bắn ra một chuỗi phát súng chính xác.
Chúng thiêu đốt lớp áo choàng của Cai Ngục Xiềng Xích và vùi thân thể ma quái của hắn trong hỏa ngục ánh sáng. Lucian bước lại phía Thresh, hai khẩu súng liên tục khạc lửa.
Gào thét trong đau đớn, Cai Ngục Xiềng Xích bỏ chạy khỏi cuộc oanh tạc không ngừng của Lucian, hắn bất lực trong việc kháng cự những vũ khí mang quyền năng cổ xưa.
“Cái chết dành cho ngươi,” Lucian nói. “Hãy chào đón nó. Đừng lo lắng, ta đảm bảo nó sẽ nhanh chóng thôi.”
Thresh thốt ra một tiếng hú cuối cùng trước khi nhảy khỏi cây cầu, rơi xuống thành phố bên dưới như một ngôi sao chổi rực cháy.
Lucian nhìn theo đến khi Màn Sương Đen nuốt chửng hắn.
Anh quỳ xuống.
“Cảm ơn, tình yêu của anh,” Lucian dịu dàng nói. “Ánh sáng của anh.”
Tường ngôi đền rung lên trước đợt tấn công dữ dội. Sương đen rỉ ra giữa những khe ván và qua những vết rạn trên kính cửa sổ. Khung cửa run rẩy. Móng vuốt của màn sương len qua thớ gỗ. Tiếng gào thét vang vọng như một cơn cuồng phong đập vào mái đền.
“Bên đó!” Miss Fortune hét to khi một đám sinh vật trong sương mù với cặp mắt đỏ rực chui qua một lỗ hổng trên bức tường từng để một dãy tủ trà từ Ionia chuyển đến.
Cô nhảy vào giữa đám hồn ma. Cứ như không mặc gì nhảy xuống một hố băng vậy. Ngay cả những cái chạm nhẹ nhất của đám người chết cũng hút cạn thân nhiệt và sự sống.
Lá bùa bằng san hô bỏng cháy nơi da cô.
Cô chém lưỡi kiếm của mình qua đám sinh vật và cảm nhận nó cắt qua chúng. Đạn của cô có thể vô dụng với đám người chết, nhưng thanh kiếm Demacia làm chúng bị tổn thương. Chúng lùi ra xa, rú rít ầm ĩ.
Người chết cũng biết sợ sao?
Dường như là có, vì chúng bỏ chạy trước lưỡi gươm sáng rực. Cô không để chúng làm thế, cô đâm và chém vào màn sương ở bất kỳ nơi nào nó định ùa vào.
“Thế đấy! Chạy đi!” cô hét to.
Một đứa nhóc la toáng lên và Miss Fortune lao vào màn sương để kéo nó lại. Cô túm lấy đứa trẻ và lăn trở lại nơi an toàn. Những móng vuốt sắc lạnh cào vào lưng cô, và Miss Fortune thở dốc khi cái lạnh tê tái lan tỏa khắp tứ chi.
Cô chém ra sau và nghe thấy tiếng kẻ chết nào đó rú lên.
Một người phụ nữ nấp sau ghế đón lấy đứa trẻ và Miss Fortune để cô ta lùi về chỗ trốn. Cô cố đứng dậy, cảm thấy mệt mỏi lan khắp cơ thể như căn bệnh truyền nhiễm.
Khắp nơi vang lên tiếng súng nổ và sắt thép chém vào nhau, những tiếng hú chết chóc và những tiếng kêu kinh hoàng.
“Sarah!” Rafen hét lên.
Cô quay lại nhìn và thấy thanh chắn bằng gỗ sồi đang nứt dọc ra. Rafen và một tá người nữa cố giữ cửa trước đợt công kích dồn dập, nhưng không ngăn được nó lõm dần vào trong. Những vết rạn xuất hiện và sương len lỏi chui qua. Một người bị nó tóm được và tiếng thét của anh ta ngưng bặt khi anh ta biến mất trong màn sương.
Cánh tay một người khác bị xé toạc khi anh ta cố gắng giúp người kia.
Rafen quay lại và đâm con dao găm qua lỗ hổng.
Bàn tay đầy móng vuốt giật thứ vũ khí vô dụng đó ra khỏi tay anh.
Một thân hình u ám lách mình qua cánh cửa đang từ từ rã nát và quơ tay vào ngực Rafen. Người chỉ huy phó gào lên đau đớn, màu sắc biến hết khỏi mặt anh.
Cô lảo đảo bước tới chỗ anh, cảm thấy sức lực của mình biến đâu mất. Lưỡi kiếm của cô chặt vào cánh tay ma, và sinh vật biến mất trong một tiếng rít. Rafen gục lên người cô, và cả hai ngã lăn ra giữa điện thờ.
Rafen thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt.
“Đừng chết, Rafen!” cô nghẹn ngào.
“Cần nhiều hơn là kẻ chết mới giết được tôi,” ông càu nhàu. “Chỉ là bị mấy thứ chết tiệt đánh trúng thôi mà.”
Có tiếng kính vỡ đâu đó bên trên. Đám sương đen cuộn lại bên trên thành một đống nanh vuốt và những cặp mắt đói khát.
Miss Fortune cố đứng dậy, nhưng cô hoàn toàn kiệt sức. Cô nghiến răng thất vọng. Số người của cô chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, còn những người trốn ở đây thì không phải chiến binh.
Lũ người chết đang tiến vào.
Miss Fortune ngoái lại nhìn Illaoi.
Vị nữ tư tế được người của bà vây quanh, tất cả bọn họ vẫn đang làm cái nghi thức kỳ cục kia. Có vẻ nó sẽ chẳng đạt được gì. Bức tượng vẫn bất động.
Bà ta mong đợi điều gì chứ, nó sẽ sống dậy và đẩy lùi lũ người chết như mấy con người sắt ở Piltover sao?
“Dù bà có đang làm gì thì cũng làm nhanh lên!” cô quát.
Một phần mái đền bung ra và rơi như mưa xuống xung quanh. Một đám linh hồn bay vào trong và lao xuống như một cơn bão. Hồn ma và những thứ không thể hiểu nổi xoay vòng trong cơn lốc chết chóc ụp xuống đầu những người sống.
Cuối cùng thì cánh cửa cũng không chịu nổi và bật tung vào trong, những phiến gỗ khô lại và mục nát dưới bàn tay của tử thần. Tiếng tù và vang dội khắp ngôi đền, và Miss Fortune phải lấy tay bịt tai lại trước tiếng vọng inh ỏi của nó.
Hecarim đi nước kiệu vào trong đền, nghiền nát những người cố gắng dùng thân mình để giữ cửa. Linh hồn của họ bị hút vào trong thanh đao của Bóng Ma Chiến Tranh, và ngọn lửa lạnh trên lưỡi đao soi rọi điện thờ bằng thứ ánh sáng đáng ghê tởm. Lũ kỵ sĩ tử thần cưỡi ngựa đứng sau lưng hắn, và những linh hồn đã ở sẵn trong điện thờ lùi lại khi nhận ra hào quang khủng khiếp của Hecarim.
“Ta đã nói người chết không được chào đón ở đây,” Illaoi quát.
Miss Fortune ngước lên nhìn vị nữ tư tế đứng sừng sững cạnh cô, to lớn và oai vệ. Ánh sáng nhạt quấn lấy chân bà và lóe lên trên viên đá mà bà cầm trong đôi tay run run. Mạch máu nổi hằn trên cổ, quai hàm bạnh ra và mồ hôi tuôn ra như suối trên mặt bà.
Dù Illaoi đang làm gì, bà cũng phải trả một cái giá rất đắt.
“Linh hồn lũ phàm nhân này là của ta,” Hecarim nói, và Miss Fortune thấy mình run lên trước giọng nói như sắt thép của hắn.
“Không,” Illaoi nói. “Đây là ngôi nhà của Nagakabouros, người chống lại kẻ chết.”
“Người chết sẽ có thứ chúng muốn,” Hecarim nói, chỉ mũi đao vào tim của Illaoi.
Vị nữ tư tế lắc đầu.
“Không phải hôm nay,” bà nói. “Không phải khi ta vẫn đang chuyển động.”
“Ngươi không thể cản ta.”
“Điếc như một kẻ chết,” Illaoi mỉm cười khi vầng hào quang lớn dần đằng sau bà. “Ta không nói ta sẽ cản ngươi.”
Miss Fortune thấy bức tượng xoắn ốc tắm trong ánh sáng chói mắt. Ánh sáng trắng bốc lên từ bề mặt, và bóng đêm rút chạy khi nó lan đến. Cô lấy tay che mắt khi vùng sáng tỏa ra đối chọi với Màn Sương Đen, làm lộ ra những linh hồn ghê tởm bên trong đó. Ánh sáng lôi lũ người chết về phía trước, thanh tẩy thứ ma thuật hắc ám đã nguyền rủa họ thành xác sống từ lâu.
Cô nghĩ mình sẽ nghe thấy tiếng gào thét, nhưng thay vào đó những người chết khóc trong vui sướng khi linh hồn của họ được trả tự do. Ánh sáng trải khắp bốn bức tường vỡ nát của ngôi đền và khi nó chạm vào cô, Miss Fortune rên lên khi cái tê cóng chết chóc trong cơ thể cô bị trục xuất trong một luồng khí nóng và tràn đầy sức sống.
Ánh sáng của Nagakabouros tiến lại gần Hecarim, và Miss Fortune thấy hắn sợ hãi khi nghĩ tới sự chuyển đổi đó tác động đến mình như thế nào.
Còn gì đáng sợ hơn là thà rằng cứ bị nguyền rủa cho rồi?
“Ngươi có thể được tự do, Hecarim,” Illaoi nói, giọng bà căng lên vì sức chịu đựng đã đến giới hạn. “Ngươi có thể tiếp tục sống trong ánh sáng như con người ngươi luôn mơ tới trước khi khổ đau và điên loạn biến đổi ngươi.”
Hecarim gầm lên và quét lưỡi đao vào cổ Illaoi.
Thanh kiếm của Miss Fortune ngăn hắn lại trong một cú va chạm tóe lửa. Cô lắc đầu.
“Biến khỏi thành phố của ta,” cô nói.
Cây đao của Hecarim thu lại chuẩn bị ra đòn tiếp, nhưng trước khi hắn kịp làm thế, ánh sáng đã xuyên được qua tấm màn bóng tối. Hắn hét vang trong đau đớn và lùi xa khỏi luồng sáng cháy bỏng. Hình dáng tên kỵ sĩ bóng đêm mờ dần, như hai bóng nến lập lòe trên cùng một tấm màn.
Miss Fortune liếc qua người kỵ sĩ cao lớn, mặc giáp vàng và bạc. Một người trẻ tuổi, đẹp trai và tự hãnh với đôi mắt đen và một tương lai huy hoàng phía trước.
Chuyện gì đã xảy ra với anh ta?
Hecarim rống lên và phi ra khỏi điện thờ.
Đám kỵ sĩ tử thần và bóng tối chạy theo hắn, một đám những linh hồn gào rít cũng tiếp bước chúng.
Ánh sáng của Nagakabouros lan khắp Bilgewater như bình minh đang tới. Không ai chứng kiến cảnh này lại từng cảm thấy một cảnh tượng tươi đẹp đến thế; những tia nắng đầu tiên sau cơn bão, những hơi ấm đầu tiên sau một mùa đông ảm đạm.
Màn Sương Đen rút đi, cùng với một xoáy lốc những linh hồn đang hoảng loạn. Đám người chết lần lượt trở nên điên cuồng, một số tên vùng vẫy để quay lại nơi từ đó chúng đã đến, trong khi số khác thì tìm kiếm sự giải thoát trong ánh sáng.
Lặng im phủ xuống khi Màn Sương Đen bay ra đại dương, quay về hòn đảo bị nguyền rủa mà nó thống trị.
Mặt trời nhô lên nơi chân trời phía Đông, và những cơn gió trong lành thổi qua thành phố khi người dân Bilgewater cùng thở phào.
Đêm Thống Khổ đã qua.
Im lặng tràn ngập ngôi đền, không khí yên ắng tương phản hoàn toàn với cuộc náo loạn chỉ vài phút trước đó.
“Kết thúc rồi,” Miss Fortune.
“Cho đến lần sau thôi,” Illaoi mệt mỏi đáp. “Sự thèm khát của Màn Sương Đen luôn âm ỉ như một cơn bệnh.”
“Bà đã làm gì?”
“Làm điều phải làm.”
“Dù gì thì cũng cảm ơn bà.”
Illaoi lắc đầu và vòng cánh tay mạnh mẽ qua vai Miss Fortune.
“Cảm tạ nữ thần ấy,” Illaoi nói. “Hiến tế cái gì đi. Cái gì to vào.”
“Tôi sẽ làm thế,” Miss Fortune đáp.
“Tốt hơn là cô nên làm. Thần linh của tôi không thích những lời hứa suông đâu.”
Một lời đe dọa ngấm ngầm, và trong thoáng chốc cô nghĩ đến việc bắn một viên đạn vào đầu bà ta. Nhưng trước khi cô có thể nhích tay đến báng súng, Illaoi đã đổ gục xuống. Miss Fortune nắm lấy tay bà, nhưng vị nữ tư tế quá to con để cô đỡ được một mình.
Cả hai ngã xuống sàn nhà bằng vỏ sò.
“Rafen, giúp tôi kéo bà ta dậy,” cô nói.
Hai người vực Illaoi dựa vào một cái ghế gãy, càu nhàu vì phải gắng sức di chuyển thân hình khổng lồ của bà ta.
“Quý Bà Râu nổi lên khỏi mặt biển…” Rafen nói.
“Đừng có ngu ngốc mãi thế,” Illaoi nói. “Ta đã bảo Nagakabouros không sống dưới biển.”
“Vậy thì ở đâu?” Rafen hỏi. “Trên trời sao?”
Illaoi lắc đầu và đấm vào ngực anh ta. Rafen co rúm lại vì đau
“Ngươi sẽ tìm thấy thần ở đó.”
Illaoi nở nụ cười và nhắm mắt lại.
“‘Bà ta chết chưa?” Rafen hỏi, tay vẫn đang xoa ngực.
Illaoi giang tay tát anh ta một cái.
Rồi bà ta bắt đầu ngáy như sấm.
Lucian ngồi trên thành cầu ngắm nhìn thành phố lộ ra sau Màn Sương Đen. Mới đầu anh ghét Bilgewater, nhưng cũng nó cũng có một vẻ đẹp nào đó khi ánh nắng chan hòa trên những mái ngói, tạo nên một quầng sáng ấm áp màu hổ phách.
Thành phố lại hồi sinh sau mỗi lần Đêm Thống Khổ tan biến.
Một cái tên thích hợp cho quãng thời gian đáng sợ đó, nhưng chỉ diễn tả được một phần sự kinh khủng ở nơi xuất xứ của nó. Liệu có ai ở đây thực sự hiểu được tấn bi kịch trên Quần Đảo Bóng Đêm?
Và dù có đi nữa, liệu họ sẽ quan tâm sao?
Anh quay lại khi nghe có tiếng bước chân tiến đến.
“Trên này nhìn xuống khá đẹp đấy,” Miss Fortune nói.
“Chỉ ở trên này nhìn xuống mới thế thôi.”
“Phải, đúng là một ổ rắn độc,” Miss Fortune tán đồng. “Có người tốt kẻ xấu, nhưng ta đảm bảo có ít kẻ xấu hơn nhiều đấy.”
“Tôi nghe nói cô đã khơi mào một cuộc chiến,” Lucian nói. “Có người sẽ nói làm thế giống như đốt nhà để bắt chuột vậy.”
Anh thấy cô nổi giận, nhưng chỉ là thoáng qua
“Tôi đã nghĩ mình làm điều tốt cho tất cả mọi người,” cô vừa nói vừa ngồi lên thành cầu, “nhưng tôi chỉ khiến họ tồi tệ hơn. Tôi cần phải hành động, kể từ bây giờ.”
“Đó là lý do cô đi ra ngoài khi Màn Sương Đen tràn tới?”
Cô gái suy nghĩ một lát.
“Lúc đầu có lẽ là không,” cô đáp. “Tôi đã gỡ một con cá chình đao ra khỏi móc câu khi tôi giết Gangplank, và nếu tôi không giữ nó và đưa nó lại chỗ cũ, nó sẽ cắn rất nhiều người tốt.”
“Một con cá chình đao?”
“Ý tôi là khi hạ bệ Vua Hải Tặc, tôi hoàn toàn không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi hắn chết. Tôi không quan tâm,” cô nói. “Nhưng tôi đã thấy điều gì đang xảy ra ở đây khi không còn ai kiểm soát nữa. Cả thành phố tự cắn xé lẫn nhau. Bilgewater cần một người mạnh mẽ cai trị. Chẳng có lý do gì mà người đó không thể là tôi. Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, và cách duy nhất để nó sớm kết thúc là tôi giành chiến thắng.”
Thêm một thoáng im lặng.
“Câu trả lời của tôi là không.”
“Tôi đâu có hỏi gì.”
“Có chứ,” Lucian nói. “Cô muốn tôi ở lại và giúp cô thắng cuộc chiến, nhưng tôi không thể. Cuộc chiến này là của cô, không phải của tôi.”
“Có thể đấy,” Miss Fortune nói. “Tiền công hậu hĩnh và anh có thể giết rất nhiều kẻ xấu. Và cứu vớt nhiều linh hồn vô tội.”
“Tôi chỉ cần cứu duy nhất một linh hồn thôi,” Lucian nói. “Và tôi sẽ không làm được điều đó ở Bilgewater.”
Miss Fortune gật đầu và giơ tay ra.
“Vậy tôi xin chào từ biệt và chúc anh đi săn thành công,” cô đứng dậy và phủi bụi trên giày. “Tôi hy vọng anh sẽ tìm được thứ anh đang kiếm. Nhưng nhớ là anh có thể đánh mất bản thân mình vì báo thù đấy.”
Lucian nhìn cô bước trở về tàn tích của ngôi đền trong khi những người sống sót ùa ra, mắt hấp háy trong ánh sáng ban ngày. Cô nghĩ mình có thể hiểu động cơ của anh, nhưng cô chẳng biết gì cả.
Báo thù? Còn hơn cả báo thù nữa chứ.
Người anh yêu đang bị hành hạ bởi một hồn ma bất tử, một sinh vật cổ xưa thấu hiểu nỗi thống khổ hơn bất kỳ ai.
Miss Fortune chẳng thể hiểu được một phần nỗi đau của anh.
Anh đứng dậy, đưa mắt nhìn ra biển.
Đại dương tĩnh lặng như một tấm vải màu ngọc bích trải dài trước mặt.
Mọi người đã xuống bến tàu, sửa chữa thuyền bè và dựng lại nhà. Bilgewater chưa bao giờ ngừng lại dù là sau Đêm Thống Khổ. Mắt anh tìm kiếm trong rừng cột buồm để xem có con tàu nào không bị hỏng nặng lắm không. Có lẽ một viên thuyền trưởng đang tuyệt vọng sẽ bị thuyết phục để chở anh đến nơi cần đến.
“Anh đến đây, ánh sáng của anh,” Lucian nói. “Và anh sẽ trả tự do cho em.”
Tay ngư dân càu nhàu khi dùng tời kéo người đàn ông to lớn lên thuyền. Dây thừng căng ra và trán gã lấm tấm mồ hôi giữa trời lạnh khi gã quay cái tay quay.
“Râu ria quỷ thần ơi, đúng là một thằng khốn to lớn, chắc chắn là thế,” gã nói, cài một cái móc vào áo giáp của người đó và kéo ông ta lên sàn thuyền. Gã vẫn phải cảnh giác lũ thú săn mồi, cả trên và dưới mặt nước.
Màn Sương Đen vừa biến khỏi đường chân trời thì hàng đống thuyền đã đổ ra biển. Mặt nước bập bềnh đầy những của cải bị cướp bóc, và nếu không nhanh chân, bạn sẽ chẳng xơi được miếng nào.
Gã đã nhắm đến người đàn ông này trước và đã phải vượt qua sáu kẻ khác cũng có ý định tương tự. Quỷ tha ma bắt những kẻ định cướp phần thưởng này của gã đi.
Người đàn ông to lớn đang bám lấy một thứ trông như di hài của một con Krakenwyrm khổng lồ. Những xúc tu của nó nhão nhoét và căng phồng đầy hơi độc, thứ đã giúp thân thể to lớn mang giáp của ông ta nổi trên mặt nước.
Gã để ông ta nằm trên sàn tàu dọc theo ụ súng trước khi đưa mắt quan sát khắp người ông ta.
Một bộ giáp sắt nặng nề, chắc chắn, ủng viền lông thú và, trên tất cả, cây búa tuyệt đẹp kẹt trong lớp dây đai của bộ giáp.
“À, phải, có thể kiếm được vài đồng Kraken đấy,” gã vừa nói vừa nhảy múa tung tăng quanh thuyền. “Thực sự là vài đồng Kraken đấy!”
Người đàn ông ho ra vài ngụm nước biển mằn mặn.
“Ta vẫn còn sống sao?” ông ta hỏi.
Tay ngư dân ngừng điệu nhảy của mình và đặt tay lên con dao dài nơi thắt lưng. Gã dùng nó để mổ bụng cá. Chẳng có lý gì gã không thể dùng nó để rạch họng ai đó. Đâu phải lần đầu một kẻ hôi của tiễn một người về với Quý Bà Râu để lấy phần thưởng cho mình.
Ông ta mở mắt.
“Cứ thử chạm vào con dao đó lần nữa và ta sẽ cắt ngươi ra nhiều mảnh hơn cả con Krakenwyrm chết tiệt kia.”
HẾT TRUYỆN
Tổng hợp từ lienminh.garena.vn.