Bóng đêm và vận mệnh: Chương IV

Miss Fortune thở dốc khi cô chạy đến ngôi đên. Phổi cô gắng sức để hô hấp, và mạch máu thì như bị đóng băng. Màn sương đã chạm đến chân ngôi đền, ẩn hiện sự xuất hiện của hai lãnh chúa tử thần. Chớp sáng lóe lên sau lưng cô, nhưng cô không nhìn lại. Cô nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm sét gõ lên đá, những tia lửa tóe ra trong bóng tối.

Cô hình dung hơi thở của con chiến mã phả vào gáy cô.

Khoảng trống giữa hai vai cô cháy bỏng lên khi nghĩ đến cảnh ngọn giáo ma đâm xuyên qua người.

Chờ đã, sao chúng có thể làm thế nếu chúng là ma?

Ý nghĩ ngớ ngẩn đó khiến cô bật cười, và cô vẫn không ngừng cười khi đâm sầm vào cánh cửa đền bằng gỗ. Rafen và những người khác đã ở đó, đang đập cửa không ngừng.

“Nhân danh Quý Bà Râu, cho chúng tôi vào!” anh ta hét lên.

Anh ngước lên khi Miss Fortune bước đến.

“Cửa khóa rồi,” anh nói.

“Ta biết,” cô thở hổn hển, giật tung lá bùa Illaoi đã đưa cho cô. Cô đặt tay lên cửa, ấn mạnh lớp san hô vào gỗ.

“Illaoi!” cô nói to. “Tôi sẵn sàng giẫm lên cổ con cá chình quái quỷ đó rồi. Giờ mở cái cửa chết tiệt này ra!”

“Cá chình?” Rafen ngạc nhiên. “Cá chình nào? Cô đang nói cái gì thế?”

“Đừng bận tâm,” cô gắt lên, đập liên hồi bàn tay đầy máu lên cửa. “Tôi nghĩ nó là một kiểu ẩn dụ gì đó.”

Cánh cửa bật tung ra như thể nó chưa hề được cài then. Miss Fortune lùi lại để người của cô đi trước rồi chợt quay người lại.

Hecarim xông đến và bổ thanh đao xuống đầu cô.

Một bàn tay nắm lấy cổ áo cô và lôi về phía sau. Lưỡi đao sượt qua cổ cô, cách có một phân.

Cô thấy sau lưng nặng trĩu.

Illaoi đứng trên ngưỡng cửa, viên đá của bà ta giơ trước người như một tấm khiên. Sương trắng bám quanh nó.

“Người chết không được chào đón ở đây,” bà nói.

Rafen và những người khác đóng cửa lại và hạ xuống một thanh chắn nặng nề bằng gỗ sồi, cài vào những cái móc rỉ sét ở hai bên. Có thứ gì đó tông mạnh vào cửa.

Gỗ nứt ra và những mảnh vụn văng tung tóe.

Illaoi quay lại và bước lại chỗ Miss Fortune, vẫn đang nằm dài trên sàn khảm đầy vỏ sò và đất sét.

“Ta phải lấy đi khoảng thời gian ngọt ngào này của cô rồi, cô gái,” bà ta nói khi kéo Miss Fortune đứng dậy. Trong đền có ít nhất là hai trăm người. Cô thấy đủ loại người ở Bilgewater: dân bản xứ, hải tặc, thương nhân và thủy thủ, cùng với những khách lữ hành kém may mắn hoặc không đủ khôn ngoan để kiếm một chỗ ngủ cách xa Đêm Thống Khổ.

“Cái cửa liệu có trụ được không?” cô hỏi.

“Có hoặc không,” Illaoi đáp, bà ta hướng đến một bức tượng đầy xúc tu ở cuối điện thờ. Miss Fortune cố nắm bắt ý nghĩa của nó, nhưng đành bỏ cuộc khi mắt cô lạc lối giữa một rừng xoắn ốc và đường cong.

“Đó không phải một câu trả lời.”

“Đó là câu trả lời duy nhất ta có,” Illaoi đặt viên đá vào một cái hõm trong bức tượng và ngồi xuống, đập tay lên đùi và ngực theo một nhịp điệu kỳ quái. Những người trong đền làm theo bà, vỗ tay vào da trần, giậm chân và nói bằng thứ ngôn ngữ cô không hiểu.

“Họ đang làm gì thế?”

“Đem lại cho thế giới này một vài chuyển động,” Illaoi đáp. “Nhưng chúng tôi cần thời gian.”

“Các người sẽ có nó,” Miss Fortune hứa.