CHƯƠNG 5: ĐỒNG ĐỘI CŨ
– Không có “hàng” Mỹ?
Lightspeed nói to nhằm át đi tiếng gió thổi ngược, tay mân mê khẩu MP5SD đen nhẵn được sản xuất bởi tập đoàn Đức Heckler & Koch, cùng “tử thần” AWM L115 – khẩu súng tỉa lừng lẫy của Anh Quốc.
– Không phải trong đợt hàng này, FALCON luân chuyển nguồn cung cấp vũ khí liên tục vì lý do an ninh. Sếp có vấn đề với hai khẩu này sao? – Cobb tò mò.
– Không.
Lightspeed đáp gọn, MP5 luôn là dòng hỏa lực ưa thích của Rose, mặc dù từ thuở còn chiến đấu cạnh nhau, anh luôn cảnh báo cô về tầm bắn hạn chế của khẩu súng này.
Ba người bọn họ đang băng băng trên những đồi cát đìu hiu của vùng sa mạc phía Bắc, chiếc xe jeep thỉnh thoảng lại nảy lên những cú sốc không mấy dễ chịu. Con đường cát đầy sạn khô khốc, quanh co và nhấp nhô thành từng đoạn ngắn.
– Chúng ta còn cách khoảng 2 km, ngay sau hai khúc quanh nữa, ta sẽ bỏ lại chiếc xe để tránh bị phát hiện – Natasha nói, cô nàng có vẻ khá chuyên nghiệp sau bánh lái.
– Đồng ý. Tracie cô nghe rõ chứ? – Lightspeed nói vào bộ đàm.
– Tôi đây, anh cần gì Đại Úy?
– Tôi cần ảnh scan thân nhiệt từ vệ tinh, cự ly gần nhất mà phía trinh sát FALCON có thể cung cấp.
– Rõ, Over.
Không lâu sau, Natasha giảm ga và tấp chiếc jeep đằng sau một khối đá lớn, tách biệt khỏi con đường mòn đầy cát sỏi. Cả nhóm kiểm tra lại vũ khí lần cuối, giắt những băng đạn dự phòng vào bất kỳ chiếc túi trống nào, rồi lần lượt nhảy khỏi chiếc jeep. Lightspeed giương khẩu MP5SD ở tư thế sẵn sàng, thận trọng tiến bước đến mỏm đá an toàn gần đó.
– Cobb, tôi cần anh thường trực ở cánh phải của tôi, hỗ trợ hỏa lực vào bất kỳ mục tiêu di động nào nằm trong tầm ngắm của anh. Natasha, chúng ta tiếp tục triển khai chiến thuật ban nãy, tập trung vào từng mục tiêu, di chuyển liên tục và khoét sâu vào hàng ngũ địch.
– Rõ – Hai người đồng đội đồng thanh đáp.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại của Lightspeed khẽ rung nhẹ: tấm ảnh scan của Tracie đã được gửi tới. Dựa vào hình ảnh thân nhiệt từ vệ tinh, căn cứ của FALCON đang lúc nhúc hơn 20 đơn vị lính của COBRA. Và có vẻ như thông tin từ Cobb đã chuẩn xác, vì binh lính COBRA dường như đang xếp thành một hàng thẳng có lề lối, như thể đang vận chuyển nhiều kiện hàng bên trong căn cứ.
– Chúng… chúng bắt sống người của FALCON thật sao? Và đóng gói chúng ta như một món hàng? – Natasha nói bằng giọng run run.
– Không còn thời gian để suy đoán nữa, chúng ta cần hành động.
Lightspeed nói dứt khoát, rồi bắt đầu tiến bước thận trọng. Chỉ sau một khúc quanh được ngăn cách bởi những tảng đá chồng lên nhau, căn cứ của FALCON đã lộ diện trước mắt cả nhóm. Quần thể kiến trúc này không hề hùng vĩ đồ sộ hay ra dáng quân sự hóa, mà chỉ bao gồm một bức tường gạch cao lớn, bao quanh hàng chục những căn nhà tách biệt, cũng không hề có trạm gác tại lối cổng chính. Có vẻ như mục đích của FALCON là càng khiến nó tạo càng ít chú ý càng tốt.
Sau khi đã quan sát cẩn thận, cả nhóm gấp rút men theo bờ tường, tiến sát cảnh cổng gỗ lớn đã mở toang. Dường như, COBRA không ngờ được vẫn còn một nhóm FALCON tại địa phận sa mạc và tiếp cận căn cứ sớm đến thế. Sự chủ quan này cũng khiến chúng nới lỏng an ninh hơn hẳn.
Lightspeed hơi nghiên đầu quan sát bên trong căn cứ. Nơi đáng lý sẽ là chỗ đón tiếp anh trong ngày đầu gia nhập FALCON, giờ đã trở thành một bãi chiến địa thực sự. Bức tường bao bọc căn cứ còn nguyên vẹn, nhưng rất nhiều tòa nhà bên trong thì lại bị tàn phá dữ dội, ngay cả những con đường nhựa cũng bị xiêu vẹo, lồi lõm vì trận ác chiến.
Và tất nhiên, không ít nhưng chiến bính FALCON đang vô hồn nằm rải khác khắp căn cứ.
– Chúng đổ bộ bằng trực thăng, có sự hỗ trợ không kích, trận đánh diễn ra quá chớp nhoáng – Lightspeed kết luận.
Anh gạt chốt an toàn trên khẩu MP5SD, rồi sải những bước chạy dài tiến vào bên trong căn cứ, thận trọng kiểm tra từng góc khuất, Natasha và Cobb theo sát từng bước chân. Càng tiến vào sâu bên trong căn cứ, tiếng động cơ trực thăng càng vang vọng chói tai.
– Bọn COBRA sắp rời đi – Natasha cảnh báo.
Mạch máu đập nhanh dần hai bên thái dương, Lightspeed khẩn trương chạy đua với thời gian, tiến nhanh về nơi phát ra hàng loạt âm thanh động cơ ầm ỹ.
– Báo động! – Giọng một gã COBRA hét lên.
Lightspeed nhanh chóng lia nòng súng, nhấp nhẹ cò và hạ gục hắn bằng hai phát đạn giữa ngực. Cuộc chiến đã bắt đầu.
– Tản ra, chúng ta cần khẩn trương! – Lightspeed nói to.
Xung quanh họ, tiếng hò hét gọi nhau ý ơi của COBRA đồng loạt vang lên, chúng bắt đầu túa về phía vừa vang lên tiếng súng, hình thành một vòng vây khép kín vây lấy nhóm Lightspeed. Tuy nhiên, Lightspeed đã có sự chuẩn bị tốt hơn về vũ khí, con người và sự chủ động.
Cobb nhanh chóng tách mình ra khỏi nhóm, ẩn nấp sau một tòa nhà có vẻ như là trạm xá của căn cứ. Anh ta không ngần ngại xả những làn đàn cực rát về phía quân thù, khiến nhóm COBRA chùn bước và rối loạn. Ở phía đối diện, Lightspeed và Natasha tận dụng tối đa yêu tố bất ngờ, lần lượt hạ gục nhiều kẻ địch. Cả hai di chuyển qua lại chiến địa như những bóng ma, được yểm trợ bằng khẩu súng máy hạng nặng từ Cobb.
– Bọn quái nào vậy? – Tiếng hoảng sợ vang lên từ bên kia chiến tuyến.
Trận chiến đang diễn ra với cán cân nghiêng hẳn về phía Lightspeed, giờ đây, anh đã thực sự tin rằng Natasha và Cobb đều không phải là những chiến binh tầm thường. Họ là những món bảo bối vô giá thật sự của tướng Erwin và tổ chức FALCON.
Nhóm binh lính COBRA dường như đã bị dồn vào đường cũng, hoảng sợ và vô cùng bối rối. Không còn sự lựa chọn nào khác, chúng dần dần yểm trợ nhau lùi ra khỏi tầm đạn của Lightspeed, một cuộc tháo lui toàn diện.
– Anh em theo tôi. Lên! (#) – Lightspeed gầm lên, rồi nhảy vọt qua xác chiếc xe hơi móp méo vì đạn.
Cobb và Natasha không chần chừ một giây nào, cả hai tức tốc lao theo chỉ huy của mình. COBRA bắn trả trên đường tháo chạy, mong cản bước nhóm FALCON, nhưng vô cùng thiếu chính xác vì hoảng loạn và sợ hãi.
Cuối cùng, cả nhóm đã truy đuổi tàn quân COBRA đến bãi đáp trực thăng rộng thênh thang, và nhanh chóng bị sốc vì cảnh tượng dàn trải trước mắt họ.
Hàng chục những túi nhựa trong suốt nằm la liệt khắp bãi đáp, một số đã được chất lên những chiếc trực thăng vận tải, một số vẫn còn đang chồng chất bên dưới mặt sân đầy cát. Bên trong, là những chiến binh FALCON nằm bất động.
– Chúng xem họ như một món đồ vật, lũ bệnh hoạn – Natasha nói bằng giọng run run.
Dường như không thể kiềm chế được sự tức giận, Natasha cầm chặt súng và lao lên phía trước, tấn công trực diện vào nhóm binh lính COBRA đang hoảng hốt lèo lên trực thăng và đào thoát.
– Bình tĩnh, không được manh động Natasha! – Lightspeed nói to để trấn tính cô nàng, nhưng dường như lời nói của anh không còn chút tác dụng gì. Nữ quân nhân của FALCON chạy một mạch đến những chiếc trực thăng đang khởi động.
– Natasha cẩn thận! – Cobb hoảng hốt la to.
Vừa dứt lời, Cobb cũng chạy về phía Natasha và yểm trợ cho cô nàng. Lightspeed không hề phản đối động cơ đúng đắn của cả hai, nhưng chính sự mất kiểm soát này đã đẩy cả nhóm vào tình huống nguy hiểm: họ đang đững giữa khu vực bãi đáp đầy trống trải, đồng nghĩa với việc, chỉ cần một trong số những chiếc trực thăng kia cất cánh thành công, chúng sẽ xả cả tấn đạn xuống đầu nhóm Lightspeed, và họ thì đang chẳng có một chỗ ẩn nấp khả thi nào.
Trái tim Lightspeed chùng xuống, khi suy đó chỉ vừa mới lướt qua đầu anh, thì thực tại đã đem đến tai họa thật sự cho cả nhóm.
Chiếc trực thăng Apache AH-64E như xé gió lao tới, tiếng guồng quay kinh người mang sát khí đằng đằng ùa đến căn cứ sa mạc của FALCON. Bên dưới, binh lính COBRA hò reo vì sự xuất hiện của quân tiếp viện.
– Lui lại, nhanh! – Lightspeed gầm to, rồi lập tức quăng liên tiếp hai quả lựu đạn khói ngay vị trí của họ.
Ngay khi làn khói vừa bốc lên, phần nào che khuất được cả nhóm, chiếc hung thần Apache đã lập tức khai hỏa. Những viên đạn 30 mm xé toạc không khí, rào rào trút xuống nhóm Lightspeed. Cả ba người dìu nhau chạy khỏi cơn bão đạn, phó mặt số phận cho sự may rủi.
Bằng một phép màu nào đó, cả ba rời khỏi làn đạn an toàn, chạy ào vào hanger máy bay cách đó khoảng 200 bước. Bên ngoài, chiếc Apache đang quần đảo truy lùng con mồi, trong khi nhóm COBRA đang dần dần siết chặt vòng vây, dồn cả nhóm vào thế không còn đường lui.
– Tôi xin lỗi – Natasha lí nhí nói với Lightspeed.
– Lo xử lý việc trước mắt đã, có ai mang theo…
Câu hỏi của Lightspeed bị cắt ngang, vì quả tên lửa AGM-114 Hellfire vừa giã xuống trần mài vòm trên đầu cả nhóm, đánh sập cả một mảng tường lớn. Cơn mưa gạch đá đổ xuống rào rào, Lightspeed vất vả lắm mới có thể giữ mình đứng vững giữa khói bụi mịt mù và cơn choáng váng khó chịu.
Tuy nhiên, ngay khi tình thế đang rối như tơ vò và ngỡ rằng chiếc Apache sẽ kết liễu cả nhóm trong chớp mắt, mọi thứ bỗng dưng chìm vào sự tĩnh lặng đáng ngờ.
– Chuyện gì vậy? – Natasha và Cobb nhìn nhau khó hiểu.
Lightspeed thay băng đạn, anh đang có một linh cảm xấu, cực kỳ xấu.
– Lightspeed! – Giọng một gã đàn ông trung niên trầm vang gọi to tên anh, ngay phía trước bãi đậu trực thăng – Cậu bị bao vây rồi, sinh mạng đang nằm trong tay tôi, cậu thừa biết đúng không?
Cho dù có đi đến tận cuối đời, Lightspeed cũng không nghĩ rằng sẽ nghe thấy giọng nói này một lần nào nữa. Bên cạnh anh, Cobb và Natasha trao đổi những ánh nhìn tò mò.
– Sao vậy? Cậu không định bước ra và chào hỏi một người đồng đội cũ sao? – Hắn cười ha hả sảng khoái.
GAMELANDVN.COM