Hiện tại, bạn ấy đang làm công việc thiết kế game cho Joombi Việt Nam, thu nhập mỗi tháng là 700 USD (khoảng 15 triệu đồng).
Thi đỗ Đại học nhưng bỏ ngang, đó gần như là quyết định ngược đời, “điên rồ” với nhiều người. Vậy mà chàng trai trẻ Nguyễn Ngọc Chinh lại quyết tâm lựa chọn con đường ấy. Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện thân mật với Chinh. Anh chàng tỏ ra rất cá tính và thẳng thắn chia sẻ những quan điểm của bản thân.
Để trở thành nhà thiết kế game như hiện tại, chắc chắn trong quá khứ, bạn đã tìm hiểu rất nhiều về game?
Ngoài lề một chút nhé, thực ra nhà thiết kế game là Game Design, là người viết ra luật lệ trong game. Mình là Concept Graphic Atist, là người vẽ ra những sản phẩm thiết kế trên giấy, sau đó sẽ được dựng lên 3D, cung cấp tranh vẽ tay cho game.
Trở lại với câu hỏi, game là niềm đam mê bất tận của mình, mình biết về game từ ngày còn rất nhỏ. Có thể nói game và phim ảnh là thứ duy nhất mình quan tâm từ bé đến giờ.
Ở độ tuổi của bạn, nếu chơi game quá nhiều, có thể dẫn đến nghiện, thậm chí phải chịu những hậu quả xấu từ hiệu ứng của game bạo lực. Vậy bằng cách nào bạn có thể vượt qua được những tác động vô hình đó?
Đầu tiên, thật lòng phải thú nhận mình là… một con nghiện game. Chữ “nghiện” lúc nào cũng gắn với ý nghĩa tiêu cực phải không? Không hẳn, mình nghiện game theo con đường tích cực.
Mỗi người có một cách “thưởng thức” game riêng. Với mình là thế giới được xây dựng trong đó. Chơi mỗi game mới là một thế giới mới mở ra với mình, thế giới đó có những sinh vật chỉ có trong tưởng tượng, những kì quan hùng vĩ không thể xây dựng bằng tay, những nhân vật với cá tính rất riêng… Mình đam mê với những thế giới đó, muốn tạo ra chúng, nhưng trước hết mình phải tìm hiểu, chơi game với tinh thần nghiên cứu và học hỏi.
Chưa kể game giúp mình rất nhiều trong việc học tiếng Anh, trong game đâu có tiếng Việt đâu! Từ bé tới lớn ngoài học trên trường ra, mình chưa bao giờ học ngoại ngữ ở đâu khác, vậy mà nhờ cái thời vừa chơi game vừa tra từ điển với ngồi nghe nhân vật nói chuyện mà giờ mình có thể ngồi tào lao với sếp người Mỹ vào giờ nghỉ trưa mỗi ngày, đủ chuyện trên trời dưới đất.
Game bạo lực hay không bạo lực, theo mình cái đó không quan trọng, quan trọng là giới trẻ được theo sát giáo dục và định hướng rõ ràng, game sẽ là một công cụ tuyệt vời để học hỏi và trau dồi kiến thức xã hội.
Bạn phát hiện ra niềm đam mê của mình với game từ khi nào?
Giai đoạn đầu lúc mình còn nhỏ, mình say mê những nhân vật siêu nhân thần thánh, các võ tướng Trung Hoa, các robot biến hình… mình tập tành vẽ ra những thế giới thần thoại trong đầu, những cuộc chiến khốc liệt long trời lở đất… Và mình tìm thấy thêm nhiều thứ tuyệt vời hơn nữa từ game, mình bắt đầu đến với nó từ đó.
Khi mình lớn hơn một chút, mình nhận ra những cuộc chiến đó đã quá nhiều, những nhân vật thần thánh đó, những câu chuyện sử thi đó… không có người Việt Nam.
Mình nhận ra sức mạnh thật sự của game và các công cụ giải trí khác. Mình quyết tâm học hỏi để một ngày có thể đưa những giá trị Việt đến với những người trẻ hơn. Quyết tâm đó đưa mình sâu hơn vào nghiên cứu đồ họa game và điện ảnh, theo đó là trau dồi thêm về văn hóa nước mình.
Tại sao bạn lại quyết định rẽ ngang khi chỉ vừa đậu Đại học?
Mình rớt đại học năm đầu, bố mẹ buồn lắm, cũng không nỡ mắng mình vì biết tính cách và học lực mình từ bé đã khác chị em trong nhà. Nhiều khi buồn bố mẹ cũng cãi nhau, mình thấy vậy hoài nên quyết định lên Sài Gòn sống một mình, xin bố mẹ một ít tiền trọ và tiền ăn mấy tháng đầu, thời gian còn lại mình đi làm thêm kiếm tiền trả cho mấy tháng sau không xin nữa và ôn thi lại.
Năm sau thi lại thì đậu, vào trường một thời gian mình nghe bạn bè giới thiệu có một công ty tuyển họa sĩ vẽ concept. Mình không được đào tạo bài bản, cũng sợ lắm nhưng đây là ước mơ ấp ủ từ lâu của mình, đánh bạo đi xin việc thử. Được nhận rồi mình lại có một băn khoăn khác: Vừa học vừa làm, đi làm, hay đi học.
Dù nhận được kha khá phản hồi tiêu cực và… rất tiêu cực, mình vẫn quyết định nghỉ học để đi làm chỉ với tờ… CMND. Suy nghĩ của mình là: Muốn có thành công thì phải hi sinh, không hi sinh thì con đường mình đi sẽ giống như bao con đường khác, đôi khi dài dằng dẵng kéo theo đó là ước mơ sẽ chết dần với sách vở và thời gian.
Gia đình có phản ứng gì với quyết định nghỉ học Đại học của bạn hay không?
Trong nhà, mình nổi tiếng với những kế hoạch… điên rồ từ hồi học phổ thông. Xin mẹ 2 triệu để bán hoa thì lỗ sạch, đã vậy còn bị giang hồ đuổi đánh, mở quán chơi game thì bị phá sản từ khâu chuẩn bị, mở quán sửa điện thoại thì không được hỗ trợ vốn, trồng cây cảnh thì bán lỗ…
Dĩ nhiên cái tư tưởng điên rồ này sẽ bị dập từ trong trứng nước, có khi còn bị bố mẹ dọa đánh nữa, mình sợ quá nên giấu luôn không khai. Từ từ tính…
Bằng cách nào bạn đã chứng minh cho gia đình thấy lựa chọn của mình là hoàn toàn chính xác?
Trên thực tế, bố mẹ nào cũng muốn tốt cho con của mình nên hay ngăn cản, và bố mẹ mình cũng thế. Nhưng mình không hề trách, mình cố gắng làm thêm cùng với làm chính và tự mua cho mình một cái xe máy… hơi mắc tiền, rồi đường hoàng dong thẳng về nhà và thành thật khai cuộc sống hiện tại. Phụ huynh nào mà không vui khi thấy con mình tự làm ra tài sản và tự nuôi sống bản thân ở một vùng đất lạ chứ? Sau vài tiếng nghe giáo huấn và cuối cùng mình cũng được cấp chứng nhận… người đàn ông tự lập.
Bạn có muốn chia sẻ điều gì với độc giả của Tiin không?
Mình là thanh niên Việt, mình tôn trọng con người Việt và văn hóa Việt. Mình hơi buồn khi bên cạnh những bạn phản hồi khá tốt các sản phẩm của nước ngoài sản xuất trên mạng, một số thành phần các bạn khác còn chêm vào vài câu kiểu như: “Bao giờ Việt Nam mới làm được như thế này” hay “Người Việt thì bao giờ mới tới đẳng cấp này”…
Xin đính chính lại, sự thật là không ít siêu phẩm của thế giới có mặt ở Việt Nam vẫn có đôi tay người Việt vào đó, vấn đề là ở vị trí quá nhỏ, một người “công nhân” và không được ghi tên vào phần sản xuất chính. Người nước ngoài chỉ việc chi tiền gom thành phẩm lại và ghi tên họ vào những vị trí cao nhất, vô tình dẫn đến hiểu lầm về khả năng của người Việt, theo đó là chê bai, kì thị. Người Việt còn từ chối chính đồng bào mình, ai còn dám khen nữa?
Về cách sống, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một cách sống, một suy nghĩ, mình tôn trọng những điều cá nhân đó. Mình chỉ mong các bạn tìm cho mình một hoài bão thực sự và đấu tranh để giành lấy nó. Vậy là đủ.
Cám ơn bạn vì cuộc nói chuyện thú vị vừa rồi, chúc bạn thành công hơn nữa trên con đường đã chọn!
Theo: Tiin