Gwen, Búp Bê Ước Nguyện, là vị tướng thứ 155 của Liên Minh Huyền Thoại và đang tiến hành thử nghiệm trong máy chủ PBE (Public Beta Environment). Dự kiến, Búp Bê Ước Nguyện sẽ được trình làng trong phiên bản 11.8 trên các máy chủ chính thức.
Gwen là tướng pháp sư đấu sĩ đường trên có cốt truyện liên quan mật thiết tới Viego, Hắc Diệt Đế Vương. Từng là một con búp bê, được ban cho sự sống nhờ phép thuật, Gwen sử dụng chính những công cụ đã tạo ra mình. Cô mang trong mình năng lượng tình yêu của chủ nhân trên từng bước chân. Với quyền năng thanh tẩy từ Sương Lam, một loại ma thuật cổ xưa, đem đến sự bảo vệ và phước lành cho cây kéo, kim và chỉ khâu của Gwen. Sự sống là điều quá mới mẻ đối với cô, nhưng Gwen rất hạnh phúc, cô đã hạ quyết tâm chiến đấu vì những điều tốt đẹp trên thế giới đang đứng trên bờ vực tan vỡ.
Kĩ năng
Nội tại: Ngàn Nhát Cắt
Đòn đánh cơ bản của Gwen gây thêm sát thương phép dựa trên phần trăm máu của bản thân. Đòn đánh cơ bản lên tướng sẽ hồi lại một lượng sát thương gây ra.
Q: Xoẹt Xoẹt!
Gwen nhấp kéo từ hai đến sáu lần, gây sát thương vật lý theo hình nón. Ở mức tối thiểu, Gwen sẽ nhấp kéo hai lần, cộng thêm một lần với mỗi đòn đánh cơ bản mà Gwen đã thực hiện lên đối thủ (tối đa 4 lần cộng thêm, 6 lần tổng).
Kẻ địch ở giữa nhát cắt nhận sát thương chuẩn, cùng với sát thương phép cộng thêm từ nội tại Ngàn Nhát Cắt.
W: Sương Lam Bất Bại
Gwen triệu hồi Màn Sương Lam bao bọc bản thân trong 5 giây, nhận thêm giáp và kháng phép khi ở bên trong. Kẻ địch bên ngoài màn sương sẽ không thể chỉ định Gwen hoặc tấn công cô bằng kỹ năng. Màn sương sẽ đi theo Gwen lần đầu tiên cô rời khỏi nó, nhưng sẽ biến mất ở lần sau.
E: Xén Xén
Gwen lướt đi một đoạn ngắn và cường hóa đòn đánh, tăng tầm, tốc độ đánh, và sát thương phép trên mỗi đòn trong 4 giây. Tấn công một kẻ địch trong thời gian này hồi lại 50% hồi chiêu của kĩ năng này.
R: Xe Chỉ Luồn Kim
Gwen có thể sử dụng Xe Chi Luồn Kim tối đa đến 3 lần, nhưng cần phải phóng trúng một kẻ địch trong vòng 8 giây để mở khóa lần sử dụng tiếp theo. Mỗi lần tung chiêu Gwen sẽ phóng kim khâu theo một đường thẳng, làm chậm kẻ địch và áp dụng sát thương phép của Ngàn Nhát Cắt.
Lần sử dụng đầu tiên sẽ bắn ra một kim khâu, lần thứ hai sẽ bắn ra ba kim, và lần cuối cùng sẽ bắn ra năm kim, tổng cộng là 9 kim khâu và 9 lần áp dụng sát thương Ngàn Nhát Cắt.
Tiểu sử
Tại vương quốc bị lãng quên Camavor, đã từng có một ngôi làng xa rất xa cung điện. Chính tại đây, trong thuộc địa ở vùng nông thôn hẻo lánh, có một nàng thợ may nhỏ bé đã tạo ra con búp bê yêu thích của mình, Gwen.
Đó là những gì Gwen có thể nhớ về quá khứ của mình, tất cả đều ngập tràn sự yêu thương. Nàng thợ may và búp bê nhỏ dành cả ngày bên nhau để làm việc, chiếc kéo nằm yên trong tay Gwen khi chủ của cô ấy đưa những mũi kim chỉ ngay gần đó. Vào ban đêm, người ta có thể thấy hai người họ nép mình dưới bàn ăn tối, nàng thợ may và Gwen sẽ thách đấu nhau, tiếng va chạm của đồ bạc và kéo vang lên trong bếp, dưới ánh nến lập lòe.
Theo thời gian, trò chơi cũng dừng lại và ánh sáng cũng dần mờ đi. Gwen không hiểu tại sao, nhưng mỗi khi cô cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cô cảm thấy nhói đau, những ký ức về người đàn ông với khuôn mặt kỳ lạ cứ trói chặt trong tâm trí cô. Dòng ký ức của cô bị cuốn trôi đi như thủy triều, Gwen đã nằm lại đó trong nhiều thế kỷ, chỉ có yên lặng và lãng quên.
Rồi một đêm, đôi mắt cô khẽ mở. Lần đầu tiên Gwen thức dậy trên một bãi biển vắng người, cách xa nơi gọi là nhà. Bằng một loại phép thuật mà chính bản thân cô không hề hay biết, cô đã được biến đổi thành một con người thật sự, một cô gái với tay và chân – tất cả đều chân thực, sống động!
Gwen đã sống lại, với sự hạnh phúc. Cô lướt qua bãi cát, ngạc nhiên khi đôi mắt của mình có thể nhìn xa đến vậy, và cảm giác gió thổi qua lưng mình thật lạ thường làm sao. Dọc theo bờ biển, những mảnh vỡ rải rác bị bỏ lại hàng thiên niên kỷ đã thu hút được sự chú ý của cô. Bên cạnh những chiếc rương vỡ là dụng cụ sao quá đỗi quen thuộc.
Kéo. Kim may. Chỉ khâu.
Gwen nhận ra chúng ngay lập tức. Đây là những vật dụng cô vẫn thường hay dùng. Khi những ngón tay cô chạm vào chúng, một chùm sương mù lấp lánh, ánh sáng chảy ra từ bàn tay cô. Đối với cô mà nói, nó đem lại cảm giác thật an toàn và ấm áp, giống như vòng tay thiêng liêng đầy dịu êm xưa kia.
Nhưng Gwen không phải là người duy nhất bị thu hút bởi thứ pháp thuật này.
Ẩn mình trong những hòn đảo, những làn sương tràn về. Nó có màu đen, cuộn và xoắn lại, trông như những cơn thịnh nộ đáng sợ. Có điều gì đó ở Gwen đã thu hút chúng – thứ khiến chúng khát khao đến ám ảnh. Khi cơn thịnh nộ kia ập đến, Gwen không hề nao núng. Cô lấy kéo đâm vào chúng. Trước sự hứng khởi của cô, sương mù ngày một dày đặc, phủ trọn lấy không khí, chúng thay đổi những dụng cụ của cô, biến chúng từ những miếng thép thành thứ ma thuật sáng lấp lánh.
Nhưng những cơn thịnh nộ vẫn kéo tới không ngừng. Màn Sương Đen kia ngày một nhiều hơn. Gwen bắt đầu cảm thấy sự đau thương, một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng. Bị bao vây bởi sự tức giận, những ký ức từng bị đè nén lại trỗi dậy. Cô nhớ lại những hình ảnh về người tạo ra mình, sự ốm đau, tổn thương, dằn vặt trong đau khổ. Ngay gần cô lúc này là một người đàn ông mà cuối cùng gương mặt của hắn cũng đã hiện rõ trong tâm trí Gwen
Viego.
Cái tên ấy khiến Gwen quỳ sụp xuống. Cô nhớ lại những khoảnh khắc mình đã trải qua cùng với người thợ may đã tạo ra mình – quãng thời gian thật hạnh phúc, giản đơn – khi cô liếc nhìn chiếc kéo cuối cùng của mình.
Sau đó, Gwen đã nhận ra một điều thật tuyệt vời. Người tạo ra cô ấy, nạn nhân của sự phù phiếm của gã đàn ông kia, đã không hoàn toàn biến mất. Những công cụ này chính là vũ khí, là thứ đã may và khâu Gwen lại, giờ đây lại một lần nữa cô được chạm vào nó. Gwen tin rằng đây không phải là sự trùng hợp. Cô biết ở đâu đó sâu thẳm trong những thế giới ngoài kia, nàng thợ may vẫn ở bên cô, cùng nhau chiến đấu.
Đây là món quà vô giá mà Gwen đã được nhận.
Với kim chỉ trong tay, cô xoay vần Sương Lam, đẩy lùi cơn thịnh nộ đang tràn ngập. Cây kéo của cô hạ xuống, nhanh và mạnh, khi cô nhớ tới những tháng ngày hạnh phúc bên chủ nhân, khi họ cùng nhau chơi đùa dưới bếp. Chẳng bao lâu sau, màn sương đã dần tan.
Dù đã chiến thắng, nhưng Gwen nhận ra đây mới chỉ là sự khởi đầu. Cô có thể cảm nhận được màn sương thịnh nộ và Viego dường như có mối liên hệ với nhau, cả hai đều gây ra mất mát đớn đau. Không còn thời gian để lãng phí, cô quyết tâm lần theo Màn Sương Đen và ngăn chặn nó bằng bất cứ giá nào. Gwen biết rằng mục tiêu của mình sẽ vô cùng gian nan, nhưng cô vẫn say mê theo đuổi từng giây phút được sống – vì ai mà biết được phước lành cô nhận được sẽ kéo dài trong bao lâu?
Khi được trao cơ hội, có thể là duy nhất trong đời, Gwen chọn trở thành một người bất khuất, đem năng lượng tích cực tới khắp mọi nơi. Cô bắt đầu hành trình của mình tại Runeterra, với quyết tâm đem đến niềm vui cho những người bị tổn thương. Đối với Gwen, mỗi khoảnh khắc đều quý giá, mỗi bước đi đều có mục đích.
Người thợ may kỳ lạ
Tác giả: Michael Luo
Dưới ánh hoàng hôn, khuất sau những bụi cây rậm rạp, một thiếu nữ với chiếc nơ lớn màu đen trên mái tóc xanh bạc, điểm xuyết bởi những món trang sức bằng vàng và chiếc váy bồng được thiết kế vô cùng sang trọng. Tay cô cầm một cây kéo quang phổ khổng lồ. Đã nhiều tuần tháng, có khi là kể từ lần đầu cô đặt chân đến lục địa phía tây. Vùng đất nơi đây vẽ nên một bức tranh nơi chân trời rộng lớn, hơn tất thảy những thứ cô từng nhìn thấy, nhưng Gwen chỉ có một suy nghĩ trong đầu:
Màn Sương Đen.
Cô đã dõi theo nó suốt chặng đường từ Isles, cố gắng chặn đứng nó ở mọi nơi mà cô có thể. Cách đó không xa là một trang trại nhỏ với con đường lát đá cuội. Ống khói đang hoạt động. Những ô cửa sổ mờ sương dưới ánh sáng của nến. Một cánh cửa gỗ bật mở và hai cậu bé chạy ra, mỗi người ôm một con búp bê. Chúng rượt đuổi nhau khắp trang trại, cười và hét lớn như thể tham gia đánh trận giả. Khoảnh khắc ấy, cả hai không còn là những đứa trẻ và món đồ chơi trên tay không còn là vải vụn. Chúng là những vị vua và món đồ chơi kia là các chiến binh dũng cảm, chiến đấu với cái ác để bảo vệ vương quốc của mình.
Gwen thở dài. Cô nghĩ về căn nhà của người đã tạo ra mình, nó không khác với bây giờ là mấy. Nhưng cô nhớ cảm giác khi được chơi thỏa thích mà chẳng phải lo nghĩ gì chuyện trên thế gian. Vào cái lúc mà cô vẫn còn là một con búp bê không hơn không kém, trở lại với người đem tới hạnh phúc và an toàn ấy…
Nỗi đau luôn ập tới đầu tiên. Gwen ôm lấy ngực mình, và cô nhìn thấy nó. Từ rừng cây về phía đông, nó đã tới: với những tua mỏng sương đen đầu tiên, cuộn vào nhau tạo nên dáng hình quen thuộc làm sao. Bàn tay nhăn nhúm vuốt ve sự sống thuần khiết để rồi chỉ còn lại những tiếng hét thấu xương. Các cậu bé bỏ lại đồ chơi, cắm đầu chạy.
Gwen không thể chịu được khi nghe thấy tiếng chúng khóc. Đây không phải lần đầu tiên cô nghe được thứ Màn Sương Đen gây ra nhưng cô chẳng thể chịu nổi khi điều đó lặp lại nhất là với những đứa trẻ. Chúng vô tội. Chúng xứng đáng có được niềm vui.
Cô nhảy ra khỏi bụi rậm. Cây kéo vung cao trên đầu, những giọt sương trắng chảy ra từ lưỡi dao đang khép lại của chúng. Khi chiếc váy quay tròn, cô cắt một đường vòng cung xuống, xé tan những cơn thịnh nộ Màn Sương Đen, đưa chúng về với mây khói.
“Ha!” Gwen kêu lên. “Đã bắt ngươi phải chờ lâu rồi. Sợ ta rồi, đúng không?”
Cơn thịnh nộ dần chuyển sự chú ý của mình sang Gwen, tiếng thét của chúng rít dài trong gió.
Gwen nhìn những đứa trẻ đứng chết trân, nép mình sau cái cây đổ. “Đừng lo. Chị sẽ không để chúng làm tổn thương bé đâu.”
Cơn thịnh nộ ập tới chỗ cô. Tiếng than khóc ngập tràn trong không khí. Những đám mây đen kịt xuất hiện, tàn phá bầu trời dịu êm, chúng quây quanh Gwen. Những cậu bé xúm lại gần nhau.
Gwen mở cây kéo của mình. Chỉ với một hơi thở, cũng khiến những cơn thịnh nộ kia đứng hình. Gwen chớp lấy cơ hội, lao về phía trước. Những đường cắt của cô là quá nhanh đối với mắt thường. Bóng tối xuất hiện và phai dần, biến mất như chưa từng tồn tại dưới lưỡi dao ma thuật từ cây kéo của Gwen. Một, hai, ba giây sau, chỉ còn chút tàn dư của Màn Sương Đen còn sót lại.
Gwen thở gấp, một tay đặt lên gối, tay kia cầm kéo cắm xuống đất. Những vết rách trên bộ váy lộng lẫy đung đưa trong gió. Đôi mắt cô nhìn về phía cây đổ. Hai cặp mắt sợ hãi ló ra. Cô chuyển sự chú ý của mình trở lại với Sương Đen. “Không thể để chúng thất vọng được,” cô tự nói với bản thân mình. “Ta đã hứa là sẽ không để bất cứ ai phải thất vọng nữa.”
Cô rút trong túi ra vài cây kim, ném chúng lên rời. Xoay người, cô hạ một bàn tay xuống đất. Những chiếc kim như nhận được mệnh lệnh, rơi đúng vị trí, tạo thành một vòng tròn xung quanh Gwen. Cô nhắm mắt, thì thầm, “Hãy trở thành màn sương của ta.”
Những sợi sương mỏng, trắng lóe lên, chảy ra từ mũi kim. Một cậu bé che đôi mắt của mình. Đứa khác thì chẳng thể rời mắt. Màn sương này hoàn toàn khác so với thứ kia. Cảm giác thật ấm áp, yên bình và bình an? Những sợi chỉ xoáy vào nhau, hòa quyện thành một khối, nhuần nhuyễn như một bậc thầy thợ may. Chẳng bao lâu, Gwen đã được bao phủ bởi một lớp sương trắng bảo hộ.
Màn sương giận dữ kia chẳng biết là mạnh mẽ hay tuyệt vọng, quyết định dấn thân vào thứ bí ẩn đó. Những thứ kia cũng chậm rãi nhập hội. Cô né mọi đòn tấn công, tất cả, cười khúc khích giữa những tiếng kéo đan xen.
Một cơn thịnh nộ khác quyết định dấn thân. Lại một tiếng cười vang lên.
Ở bên ngoài, những cậu bé đều kinh ngạc dõi theo trận đánh. Cô ấy là ai vậy? Cô ấy là thứ gì thế?
Với chúng, nhìn mọi thứ có vẻ dễ dàng, nhưng Gwen biết rằng những cơn thịnh nộ này sẽ kéo dài không hồi kết. Và cô cần phải kết thúc chuyện này. Nghiến răng, cô vung cây kéo, cắt phăng một trong số chúng làm đôi trước khi đặt vũ khí của mình sang một bên. Cô rút những cây kim cuối cùng, truyền tất cả phép thuật mà mình đã thu nhập, bắn chúng về phía trước. Chúng bay thẳng tới khuôn ngực trống rỗng của những sinh vật kia.
Gwen không cười nữa. Cô hét lên một tiếng đắc thắng khi Màn Sương Đen tan biến, chỉ để lại những cây kim trên mặt đất.
Một cơn gió mát lướt qua hàng mi cong, đôi mắt Gwen lấp lánh khi bóng đêm biến mất. Cô cất đi kéo và kim, thở hắt ra một cái. Cô quay lại cái cây đổ, nơi bọn trẻ đang ngồi.
Gwen đến gần bọn nhỏ. “Các em ổn chứ?”
Khuôn mặt lấm lem toàn cỏ đất nhìn cô và gật đầu. “Chị tuyệt quá đi!” đứa nhỏ kia kêu lên. Cậu bé thả con búp bê rách nát của mình xuống đất, ngay cạnh con búp bê khác. “Không như tụi em,” chú bé lẩm bẩm. “Bọn em chẳng làm gì được cả’.”
Gwen cau mày. Cô cảm nhận được nỗi đau vẫn còn hiện hữu. Mấy đứa nhỏ cảm thấy bất lực và chúng có quyền buồn bã, tức giận, nhưng cô không thể không nhìn những con búp bê vỡ nát, như thể thấy chính mình bị thương vậy..
“Chị là” đứa nhỏ nói. “Chị sẽ ở lại với bọn em chứ?” đứa kia tiếp lời.
Gwen ngạc nhiên trong giây lát trước khi một người phụ nữ ốm yếu lao ra, thở gấp, ôm chầm lấy lũ trẻ.
“Các con yêu! Thật mừng khi thấy mấy đứa an toàn,” bà nói, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má
“Xin lỗi, thưa bà,” Gwen thưa gửi một cách lịch sự. “Bà là?”
“Oh, xin lỗi vì cách hành xử của tôi,” người phụ nữ đáp lại. “Lễ nghi của tôi đâu hết rồi thế này?” Bà lau nước mắt, nhìn chăm chú vào Gwen, ngập ngừng.
“Đó là mẹ của bọn em!” một đứa cất lời. Người phụ nữ gật đầu, hôn lấy cậu con trai.
“Cảm ơn cô,” người mẹ cảm ơn Gwen, giọng vẫn còn run. “Tôi không biết nó là gì, bạn là ai, nhưng mà… bạn đã cứu mấy đứa nhỏ, thế đủ với tôi rồi.” Hai tay bà mở ra, hướng về phía Gwen đó là dấu hiệu của sự biết ơn.
Gwen nhìn vào lòng bàn tay người mẹ, những vết chai trên ngón tay và vết lõm nơi móng. Cô nhìn thấy tạp đề của bà, túi trước của nó chỉ có một ống chỉ gần như rỗng vì những sợi chỉ kéo dài trên con đường về phía ngôi nhà lát đá cuội. Gwen nhìn những con búp bê rách nát một lần nữa, mỉm cười đầy ẩn ý. Nhìn vòng tay mẹ ôm lấy những đứa trẻ, cô nghe thấy cả những tiếng cười vui.Những âm điệu ngọt ngào đầy hạnh phúc và thanh tịnh nhắc nhở Gwen về những thứ còn lớn hơn cả nỗi đau của lũ trẻ.
Đó chính là tình thương.
Chúng không chỉ là sự trong sáng, ngây thơ mà còn được sinh ra từ sự hy sinh cao cả. Gwen trộm nhìn về phía chân trời xa xăm và nhớ lại người đã tạo ra mình. Cô đặt kéo xuống và nhặt những con búp bê của lũ trẻ lên, đặt lại trong vòng tay của mẹ chúng.
“Ôi, nhìn những món đồ chơi ngớ ngẩn tôi đã làm cho chúng này,” người phụ nữ thốt lên.
“Tại sao, tôi cũng từng là một món đồ chơi ngớ ngẩn như vậy đó,” Gwen đáp lại. “Nhưng tôi đã sống lại nhờ phép thuật.”
“Phép thuật! Phép thuật gì thế?” một cậu nhóc hỏi.
“Chà, chị cũng không chắc lắm,” Gwen suy nghĩ, “nhưng người có phép thuật là người tạo ra chị, em thấy đó, và sự hy sinh của cô ấy tới từ một nơi rất đặc biệt. Một nơi đầy yêu thương và tiếng cười.”
Gwen quay sang với người phụ nữ. “Mẹ của các em có thể biết đấy.”
Ba mẹ con bối rối nhìn chằm chằm vào Gwen.
“Tôi xin lỗi,” Gwen nói, dù biết Màn Sương Đen vẫn còn ngoài kia. “Tôi phải đi rồi”. Cô nhặt kéo lên bằng một tay và dùng tay còn lại kéo ra 2 sợi chỉ. Chúng lơ lửng trên không trung, thành hai trái tim, trước khi mọi người nhận ra, búp bê trong mớ vải rách nát đã được khâu lại với nhau.
“Wow!” một cậu nhóc nói, giơ cao món đồ chơi vừa được sửa. Cậu nhóc còn lại bắt chước hành động của Gwen, hy vọng nó sẽ sáng lấp lánh như cô bằng cách nào đó. “Em ước mình cũng có phép thuật,” cậu nhóc mở to mắt nói.
Gwen nhìn sang người mẹ, bà thể hiện tình yêu bằng cách ôm chặt các con của mình, nhìn thấy niềm vui từ hai anh em, lắng nghe những tiếng cười rộn rã khi chúng được chơi đồ chơi mới.
“Em có mà,” Gwen khẽ nói trước khi quay lưng rời đi.