Chương 4: Những người ở lại
Khói, cát và đống bụi đổ nát trở thành những làn sương dày cộm che khuất tầm nhìn, những căn nhà vốn dĩ đã tàn tạ nay lại bị kích nổ bởi sức công phá của quả lựu đạn, càng khiến không gian xung quanh Lightspeed trở nên hỗn loạn thật sự.
Nhân cơ hội này, Lightspeed thay băng đạn, rồi cẩn trọng men theo những bức tường đổ nát của thị trấn sa mạc. Chẳng mấy chốc, anh đã bọc ra sau nơi ẩn nấp của tiểu đội COBRA ban nãy, tín hiệu rõ nhất chính là tiếng hò hét hoảng loạn của chúng ở ngay căn nhà xập xạ phía trước.
– Có ai thấy hai đứa chết tiệt đó không? – Một kẻ gắt gỏng bằng giọng Bắc Âu khá nặng.
– Dạ không sếp ơi, bọn này lủi nhanh như cắt.
– Gọi chi viện, ngay lập tức, sau đó…
– Để làm gì?
Lightspeed dõng dạc nói to, rồi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, anh biết rằng, mình cần phải ra tay càng sớm càng tốt nếu không muốn phải đối diện với đoàn quân tiếp viện áp đảo của COBRA. Kẻ địch dường như vẫn đang bàng hoàng vì sự xuất hiện của Lightspeed, không kịp trở tay hay thậm chí là di chuyển nửa bước. Năm phát đạn đanh gọn vang lên, Lightspeed đã triệt hạ hoàn toàn kẻ địch.
Ở cách đó chừng hai dãy nhà, những tiếng tiểu liên vang lên đanh gọn rồi nhanh chóng im bặt, cho thấy cả Natasha cũng đã làm chủ được tình hình.
Lightspeed lau những giọt mồ hôi lấm lem trên trán, bước ra đường phố đầy gió và cát bên ngoài, Natasha cũng đang từ từ tiến về phía anh, cẩn trọng quan sát xung quanh.
– Tôi nghĩ tình hình đã tạm ổn
– Có thể – Lightspeed chậm rãi gật đầu – Cô ổn cả chứ
– Chỉ vài vết xước thôi – Natasha có vẻ lúng túng, cô ta tháo bỏ cặp kính to bản, rồi chăm chú nhìn Lightspeed bằng ánh mắt xanh biếc, trong veo – Anh chiến đấu như một người dày dạn, lẽ ra phải nằm trong biến chế FALCON từ lâu rồi, tại sao lại có mặt trên chuyến bay chở toàn tân binh đó vậy?
– Chuyện dài lắm, nhưng có thể nói…
Câu nói của Lightspeed chưa kịp hoàn chỉnh, tiếng động cơ xe vang dội đồng loạt khiến Lightspeed và Natasha phải ngoái nhìn. Chiếc xe jeep chở cả một tiểu đội COBRA đang lao thẳng về phía họ, đáng ngại hơn, trên nóc xe là khẩu trung liên hạng nặng đang chĩa thẳng nòng về phía Lightspeed, sẵn sàng khai hỏa bất kỳ lúc nào.
– Thôi rồi lượm ơi – Natasha thì thầm
Ngay khi cả hai nhất thời chưa kịp hành động bất kỳ điều gì để ứng phó với tình huống sinh tử trước mắt, một chiếc jeep khác bất ngờ lao tới theo phương vuông góc, rồ ga hết tốc lực. Vụ va chạm kinh hoàng ầm vang, tiếng ken két của kim loại, tiếng la oái oái hoảng sợ của đám lính COBRA… khiến ai cũng phải nhíu mày khó chịu.
Do phương va chạm bất lợi hơn, chiếc xe của COBRA lật nhào, lăn mấy vòng trên nền đất cát. Bè lũ binh sĩ COBRA choáng váng mặt mày, bò lồm cồm thảm hại trên mặt đất. Tuy nhiên, ngay khi kịp đứng lên và nhặt lấy vũ khí, các tay súng này đã bị kẻ tông ngã chúng ban nãy kết liễu bằng những phát đạn từ khẩu tiểu liên hạng nặng M249.
Người vừa cứu Lightspeed và Natasha một bàn thua trông thấy ấy có chiều cao ngoại cỡ, bờ vai của anh ta cũng vĩ đại không kém, tứ chi cuồn cuộn càng tô điểm thêm cho chất rắn rỏi của anh ta. Người đàn ông khổng lồ ấy diện quân phục gọn gàng, đầy đủ các lớp giáp, sau vai là hai băng đạn khổng lồ đủ để tiếp cứu cho cả một trận đánh dài. Tuy nhiên, ấn tượng nhất chính là chiếc mũ giáp dày cui của anh ta, kết hợp với mặt nạ phòng hơi độc bao bọc không một khe hở.
– Cobb – Natasha thở phào nhẹ nhõm – Chưa bao giờ anh xuất hiện đúng lúc hơn thế!
– Cám … cám… cám ơn Natasha – Người đàn ông tên Cobb ấy trả lời bằng giọng nói trầm đục, nhưng lại tạo cảm giác nhút nhát một cách khó hiểu khi đối thoại với Natasha.
Nhìn thấy Lightspeed, không nói không rằng Cobb tiến thẳng một mạch đến vị trí của anh. Trong khi Lightspeed đang vô cùng ngạc nhiên và tỏ ý đề phòng, Cobb vội đặt khẩu súng xuống và nghiêm người chào tay.
– Trung Úy Cobb xin trình diện, thưa Đại Úy!
– Anh biết anh ta sao Cobb? – Natasha ngạc nhiên, hết nhìn người này đến nhìn người kia.
– Anh ta chính là Lightspeed – Cobb che miệng thì thầm với Natasha – Là người mà lẽ ra chúng ta phải chào đón tại căn cứ chiều này?
– Anh… anh là Lightspeed? Đại Úy Lightspeed của biệt đội Alpha, biệt đội tinh nhuệ nhất NSA?
– Đại khái vậy – Lightspeed đằng hắng, hơi bối rối – Vậy là… tướng Patton đã kể với hai người về tôi?
– Không những vậy, ngài Patton còn giao phó đội của chúng tôi dưới quyền chỉ huy của Đại Úy Lightspeed nữa – Cobb hào hứng
– Đội của các cậu, là gồm những ai?
– Dạ, gồm có tôi, Trung Úy Cobb, trước đây thuộc Trung đoàn Bộ binh Cơ giới số 5, đã gia nhập FALCON được hơn 1 tháng trong vai trò bộ binh tác chiến hạnh nặng. Còn đây là Trung Úy Natasha, trước đây đóng quân tại Đông Âu trong biên chế của Thủy quân Lục chiến, cô ấy gia nhập FALCON sau tôi 2 tuần.
– Chào… sếp – Natasha gật đầu chào Lightspeed, vẫn chưa hết bất ngờ.
– Đội chúng ta vẫn còn một người nữa – Cobb bổ sung – Thiếu Úy Tracie, cô ấy hoạt động tại phòng tác chiến trung tâm, và cũng là người cố gắng liên lạc với Đại Úy Lightspeed từ nãy đến giờ ạ.
– Chết, quên khuấy.
Lightspeed chợt nhớ đến cô nàng trên bộ đàm ban nãy, người đã hồn vía lên mây khi biết Lightspeed một mình xông vào thị trấn sa mạc. Anh rút chiếc bộ đàm ra khỏi túi quần, nhấn nút truyền tín hiệu.
– Tracie nghe rõ trả lời, over.
Trong một quãng thời gian tương đương 1/10 giây hoặc ngắn hơn, Tracie hét toáng lên khiến Lightspeed giật mình đến mức xém đánh rơi chiếc bộ đàm đang cầm trên tay.
– Lightspeed! Lighspeed! Có phải anh không?
– Đúng vậy, và trên người tôi không có lỗ thủng nào cả, cảm đoan. Natasha và Cobb cũng thế.
– Ơn trời! – Tracie thở phào – Trong vòng bán kính 10KM quanh thị trấn sa mạc đã an toàn, chúng tôi sẽ cho người đến đón anh ngay.
– Khoan đã, còn căn cứ của FALCON gần đây thì sao, chẳng lẽ chúng ta bỏ mặc?
– Quá muộn rồi Đại Úy Lightspeed – Tracie thở dài nặng nề – COBRA đã chiếm quyền kiểm soát, không còn hy vọng gì cả
– Không đúng – Cobb nói to.
Cả nhóm đều ngừng bặt và hướng ánh mắt về phía anh ta, ở đầu dây bên kia, Tracie cũng nín lặng chờ câu trả lời.
– Trước khi đến đây, tôi đã trinh sát căn cứ và phát hiện ra điều bất thường: COBRA không giết chóc như thường lệ, chúng bắt sống những binh sĩ FALCON của ta.
– Bắt sống? Để làm gì? – Natasha tò mò
– Tôi không biết – Cobb ấp úng – Nhưng đó là những gì tôi mắt thấy, tai nghe.
– Vậy, tôi và đội của tôi sẽ ghé căn cứ một chuyến – Lightspeed nói qua bộ đàm với Tracie, lập tức, Cobb và Natasha nhìn anh với ánh mắt biết ơn.
– Anh chắc chứ Lightspeed?
– Tôi chắc, Natasha ạ. Chúng ta đều là những người lính, họ cũng thế. Tôi hiểu cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào. (#)
– Vậy thì… – Tracie ngập ngừng – Tôi sẽ đề xuất một đợt tập kết khí tài quân dụng cho mọi người ngay gần đó, bao gồm những vũ khí và trang bị tốt nhất của chúng ta. Vì chuyến giải cứu này sẽ không hề dễ dàng…
– Cám ơn cô, Tracie. Over.
Lightspeed tắt bộ đàm, anh trao đổi ánh mắt với Cobb và Natasha và nhanh chóng nhận được những tín hiệu đồng thuận đầy kiên quyết và can đảm của hai người đồng đội.
GAMELANDVN.COM