CHƯƠNG 6: CÔ GÁI KHÔNG TÊN
Lightspeed hít một hơi thật sâu, anh đeo hai khẩu súng ra phía sau lưng. Đọan, quay sang đưa ra chỉ thị sau cùng với Cobb và Natasha:
– Cả hai tìm cách thoát khỏi đây, trở về căn cứ FALCON gần nhất. Trong trường hợp nào cũng không được nán lại, nhắn với Erwin giúp tôi, “Tổ chức Rồng” có liên quan mật thiết với COBRA.
– Anh… anh định làm gì vậy? Anh quen hắn ta sao? – Natasha lo lắng.
– Đừng hỏi nhiều, cứ theo lời tôi mà làm.
Lightspeed đáp gọn rồi bỏ đi, nhưng Natasha đã nắm chặt cánh tay anh, Cobb cũng sấn tới chắn trước mặt Lightspeed.
– Tôi không để sếp làm vậy được – Cobb nói dứt khoát – Vả lại, sếp nợ bọn này một lời giải thích!
– Tôi không còn còn lựa chọn nào khác, Cobb à, đằng nào chúng cũng sẽ giết sạch chúng ta.
– Không thể được! – Cobb sấn tới, nắm chặt vai Lightspeed.
Bằng một cú lắc người nhẹ, Lightspeed khiến bàn tay của Cobb trượt trọng tâm, anh chộp lấy cổ tay Cobb, đạp thẳng chân trụ và xoay nhẹ người. Cả cơ thể to lớn của Cobb bị quật ngã sõng soài xuống mặt đất trong chớp mắt.
Cả Natasha và Cobb lặng người, cả hai hiểu rằng đã không còn cách nào khác để làm thay đổi ý kiến của Lightspeed.
Anh khẽ gật đầu chào hai người đồng đội, rồi chậm rãi tiến ra khỏi hanger máy bay. Ánh nắng mặt trời hơi khiến anh nheo mắt, bên ngoài, COBRA đã vây thành một vòng tròn kín kẽ. Đứng giữa bọn chúng, chính là chiếc Apache đã truy đuổi cả nhóm ban nãy.
Hắn ta cười to, rồi khệnh khạng bước khỏi chiếc Apache. Gã mặc chiếc áo khoác dày, phù hiệu hình rắn hổ mang nổi cộm ở cầu vai phải. Gương mặt đeo chiếc mặt nạ phòng hơi độc kín kẽ, chỉ chừa mỗi cặp mắt đang rực lên những ánh nhìn hiếu chiến.
– Tiến sĩ Jester – Lightspeed cười khan, vẫn tiến về phía hắn ta – Vẫn không thể tháo chiếc mặt nạ đó ra? Vẫn ám ảnh rằng thế giới này đầy rẫy những chứng bệnh lây nhiễm độc hại?
– Haha, cậu hiểu ta quá mà Lightspeed – Tiến sĩ Jester cười to.
Jester chưa bao giờ là một gã đáng tin, và cũng còn lâu mới được xem như một người biết coi trọng danh dự. Ở Jester, không khái niệm ác và thiện, không có ranh giới đúng và sai. Chỉ có những mục đích và sức mạnh để đạt được thứ mục đích ấy. Đó là lý do mà Lightspeed không quá ngạc nhiên khi thấy hắn ta đã ngồi chung thuyền với COBRA.
– Khi nghe tin cậu rời bỏ NSA, cứ nghĩ cậu sẽ rửa tay gác kiếm. Trở lại giang hồ chi vậy Lightspeed?
– Thế còn ông – Lightspeed gằng giọng – Chán những thì nghiệm sinh học tại Tổ chức Rồng rồi sao?
– Không hẳn – Tiến sĩ Jester bĩu môi – Đơn giản vì tại COBRA, tôi còn được tự tung tự tác hơn trước nữa. Chắc cậu nhìn thấy mớ cơ thể sống ngon lành kia rồi chứ? COBRA cho tôi toàn quyền biến hóa chúng đấy.
Jester kéo dài giọng, thì thầm những từ ngữ cuối cùng một cách đầy bệnh hoạn. Giọng điệu ấy khiến ngọn lửa giận bùng phát bên trong Lightspeed. Anh nắm chặt tay, quét mắt nhìn quanh đánh giá tình hình.
– Giờ thì sao đây Lightspeed? Chia sẻ cho tôi vài phương án trong đầu cậu được không? – Jester nhếch mép.
– Chết ở đây cũng không hẳn là tệ – Lightspeed đáp tưng tửng.
– Chết? Chiến binh vĩ đại của Tổ chức Rồng, huyền thoại của Cục An ninh Quốc gia NSA, lại bỏ cuộc sớm vậy sao?
– Anh có đề xuất nào khác chẳng, Jester?
– Hãy về với COBRA – Jester đáp chậm rãi – Họ sở hữu tầm nhìn khác biệt, tài năng của anh sẽ không phí phạm.
– Nếu có suy nghĩ đó, từ đầu tôi đã không chọn lựa FALCON.
– Vậy, chỉ còn một hướng giải quyết duy nhất.
Một lần nữa, nhịp tim Lightspeed tăng nhanh dần. Anh chậm rãi đưa mắt nhìn quanh vòng tròn bao vây của COBRA, trước khi dừng lại ở hai tia sáng chớp nhá khà bất thường ở tòa tháp canh cách đó 100m. Ánh sáng phản chiếu của hai chiếc ống ngắm. Cobb và Natasha đã cãi lệnh anh.
– Ngày chúng ta còn ở Tổ chức Rồng, tôi đã bị khó chịu về một lời đồn đại, Lightspeed thân mến – Jester trầm giọng – Tôi luôn tự hào mình là kẻ sử dụng súng ngắn nhanh nhất tại Tổ chức, tuy vậy, một luồng thông tin râm ran không nhỏ đã kháo nhau rằng, anh thậm chí còn lợi hại hơn.
– Tôi cữ ngỡ ông là tuýp người chẳng bào giờ quan tâm đến những tin đồn.
– Anh muốn chúng ta chấm dứt những lời đồn đại thất thiệt đó ngay tại đây chứ, Lightspeed?
– Luật chơi chế nào?
– Đơn giản thôi, chúng ta đấu với nhau như những gã cao bồi viễn Tây cổ lổ. Tất nhiên là dù phương án nào xảy ra đi nữa thì anh vẫn sẽ bị lính của tôi bắn chết.
Bè lũ COBRA cười rần, Jester đang muốn trêu đùa với Lightspeed. Nhưng dường, anh đã không có một sự lựa chọn nào khác, cũng không còn đủ thời gian cho bất kỳ suy tính nào. Jester đang khẽ dịch chuyển nhẹ bàn tay mặt của hắn ta. Hai thái dương của Lightspeed căng như dây đàn, anh cử động khẽ ngón tay trỏ, khẩu Beretta vẫn đang được giắt ở đùi.
Dường như nhận ra chỉ huy của mình đang hoàn toàn nghiêm túc, các binh lính COBRA tắt dần tiếng cười, chăm chú nhìn hết Lightspeed đến Jester, ánh mắt đảo tuần tự hai phía như đang theo dõi một trận quần vợt căng thẳng. Không khí dần trở nên nặng nề, chật chội và ngột ngạt.
Và rồi, mọi thứ vỡ òa.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cả Lightspeed và Jester đồng loạt rút súng. Tuy nhiên, thay vì nã súng về phía đối thủ, Lightspeed bay người sang bên phải, bắn thẳng ba phát đạt về phía những thùng nhiên liệu chất đống cách đó 50m. Jester kịp bắn một phát đạn, ghim thẳng vào vai trái của Lightspeed.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ngọn lửa dữ dội bùng phát và phà mạnh về phía nhóm COBRA. Những thiếc thùng phuy bị thổi bay thành hàng trăm mảnh, văng tứ tán khắp không gian quanh họ.
– Giết nó, giết nó cho tao! – Jester vừa gào thét ra lệnh, vừa ra sức dập tắt ngọn lửa đang cháy dữ dội sau lưng hắn.
Bốn tên lính COBRA gần đó lao về phía Lightspeed, nhưng ngay trước khi chúng kịp trở tay, những phát súng AWM lạnh lẽo vang lên, hạ gục chúng nhanh gọn. Natasha và Cobb đang yểm trợ kỹ càng cho Lightspeed.
Bộ đôi tiếp tục lạnh lùng nhả đạn, hạ gục những tên COBRA khi chúng còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lightspeed loạng choạng đứng dậy, không gian xung quanh vẫn đang hỗn loạn tột cùng, các binh lính COBRA nhận thấy hiểm nguy đến từ những họng súng tỉa giấu mặt, nên không còn hồn vía chiến đấu mà tháo chạy về phía trực thăng.
– Thằng khốn!
Tiến sĩ Jester gào lên như một kẻ mất trí, chạy xô đến vật ngã Lightspeed, cả hai lăn nhào vài vòng trên nền đất. Lightspeed mất vài giây định thần, rồi đẩy mạnh Jester bằng một cú búng người.
– Jester, ông cần được giúp đỡ!
– Giúp đỡ? Tao không cần giúp đỡ!
Jester lao đến một lần nữa, nhưng đã có sự chuẩn bị từ trước, nên Lightspeed dễ dàng đảo người né tránh, khóa tay Jester và vật ông ta nằm xuống trong vài nốt nhạc. Lightspeed nhào lên người Jester, ghì chặt ông ta xuống mặt đất.
– Nhớ lại đi Jester, chúng ta đã bị Tổ chức Rồng tiêm thuốc kích thích đột biến, khiến chúng ta không còn là mình nữa. Tôi bị gán cho mật danh Lightspeed và trở thành cỗ máy giết người của chúng, còn ông không ngừng bị đầu độc tâm trí, biến ông thành một thứ tiến sĩ ghê gớm! Ông cần được giúp đỡ, COBRA cũng chẳng tốt lành hơn Tổ chức Rồng xưa kia một chút nào cả!
– “Bị tiêm thuốc kích thích đột biến”? Không phải đâu Lightspeed, đó là một đặc ân, và chúng ta là những người được chọn, haha. Lý do vì sao cậu trở thành một đặc nhiệm thiện chiến như thế? Chẳng phải là nhờ những thí nghiệm đó sao?
– Nó không đáng đâu Jester, hãy bình tĩnh mà nhìn nhận lại vấn đề!
– Quá muộn rồi Lightspeed, giờ đây chúng ta đã có cả một đạo quân như thế! Tại COBRA, ta còn sáng tạo ra nhiều thứ còn vĩ đại hơn! Còn mày, thứ phản bội tổ chức như mày thì đi chết đi!
Có thể do lợi dụng những cảm xúc mạnh mẽ đang khiến Lightspeed trở nên thiếu đề phòng, từ lúc nào Jester đã với tay lấy được khẩu súng ngắn giắt bên đùi hắn. Gã đưa nòng súng lạnh lẽo lên sát thái dương anh.
Tiếng súng tỉa AWM cất lên đanh thép, những âm vang vọng lan tỏa khắp bãi đáp trực thăng.
Phát đạn của Natasha đã trúng đích, Jester nằm bất động như một con rối đứt dây. Đôi mắt trừng trừng vẫn không rời khỏi Lightspeed.
Mất khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ, nhóm Lightspeed mới có thể giải cứu tất cả những người lính đã bị đánh thuốc mê của FALCON, hầu hết vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh sau tất cả những điều khủng khiếp vừa xảy ra. Cũng rất nhanh sau đó, đội cứu viện đã đến kịp thời.
Lightspeed ngồi lặng lẽ trên chiếc thùng đạn bằng thiết, ngắm nhìn bãi đáp trực thăng đầy tàn tích sau trận đấu súng. Một số thùng phuy vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt gần đó. Cobb và Natasha ngồi bệt ngay cạnh anh, cả hai đã trải qua một ngày quá dài.
– Vậy, Tổ chức Rồng là sao? – Natasha đá mắt sang Lightspeed – Anh có gì hay ho để chia sẻ không?
– Cũng không nhiều – Lightspeed chầm chậm đáp – Chúng tôi, bao gồm cả tiến sĩ Jester, gia nhập Tổ chức Rồng với sự háo hức rằng có thể giúp tổ chức thay đổi được thế giới, khiến nó hoàn thiện hơn, an bình hơn. Tuy nhiên, những mục đích đó dần biến tướng, cũng chỉ vì những tham vọng bất chính. Tôi đã rời tổ chức ngay khi cảm thấy mình đang bước sai con đường.
– Và sếp đã gia nhập NSA ngay sau đó? – Cobb hỏi.
– Đúng vậy, mọi thứ đã diễn ra khá lâu, nhưng thật không ngờ rằng Tổ chức Rồng có sự liên quan mật thiết với COBRA như thế. Điều này đặc biệt nguy hiểm.
Cả ba trầm tư, chỉ trong ngày đầu tiên hợp tác với nhau ở tư cách những người đồng đội mới, quá nhiều biến cố đã xảy ra, khiến cuộc chiến của họ đang diễn biến phức tạp hơn bao giờ hết.
– Tướng Erwin có lệnh triệu tập, thưa Đại úy Lightspeed. Anh có cần đi nhờ trực thăng của chúng tôi không ạ? – Một binh nhì mang phù hiệu FALCON bước đến chào tay với Lightspeed.
– Không cần, chúng tôi sẽ tự đi ngay bây giờ, bằng thứ này – Anh hất hàm về phía chiếc Apache của Jester ban nãy, đang đậu cách họ không xa mấy.
– Thật không ạ? – Anh ta tròn mắt.
– Thật – Natasha mỉm cười – Chiếc này là của một chỉ huy COBRA, có thể sẽ chứa đựng nhiều dữ liệu hay ho, chúng tôi sẽ mang về trụ trở chính của FALCON và tiến hành khám xét. Phiền anh nhắn với tướng Erwin, lần này đích thân tôi sẽ cầm lái và đưa Đại Úy Lightspeed về đến nơi đến chốn.
– Vâng…vâng ạ! – Anh ta chào tay rồi ngay lập tức rời đi.
Cả ba người không hẹn mà cùng đứng dậy, vươn vai uể oải, tiến về chiếc Apache màu đen khá “ngầu” của tiến sỹ Jester. Natasha nhảy thẳng lên buồng lái phía trước, Cobb và Lightspeed trèo vào khoang phía sau. Nhưng rồi, cả hai khựng lại ngay khi vừa đặt nửa bước chân lên chiếc Apache.
Chiếc trực thăng này đang có người hành khách thứ 4.
Cô ta trôi lơ lửng trong một bể chứa bằng thủy tinh hình trụ trong suốt, ngập trong một thứ dung dịch màu xanh lơ, miệng được nối ổng thở. Sở hữu làn da trắng mịn, chỉ mới hơn 20 tuổi, gương mặt trong veo đang chìm trong giấc ngủ bình yên, hoàn toàn khỏa thân. Thứ nổi bật nhất là hình xăm một con rồng uốn lượn, nằm gọn gàng trên bả vai trái.
– Cái quái gì vậy? – Cobb và Natasha đồng thay nói, không giấu sự sửng sốt.
– Một vật thí nghiệm của tiến sĩ Jester – Lightspeed trầm ngâm.
– Chúng ta tính sao đây sếp? – Cobb lo lắng
– Mang về căn cứ chính, việc này không hề đơn giản. Cô ta là thành viên của Tổ chức Rồng – Anh chỉ tay vào hình xăm bên bả vai của cô bé.
– Anh cũng từng ở trong Tổ chức Rồng, có manh mối gì về cô ta không?
– Không, nhưng có thể nói cô ta được đặt cho một cái tên dễ gây tò mò thật.
Lightspeed đáp, rồi gõ gõ ngón tay vào tấm decal được dán ở bên hông chiếc bể thủy tinh. Bên trên chỉ viết vỏn vẹn một dòng chữ:
Assassin
GAMELANDVN.COM