Cách đây vài ngày, nhà phát hành Vietnam Esports đã công bố loạt truyện giới thiệu về các nhân vật trong Chiến Dịch Huyền Thoại mang tên: Hồ sơ mật. Chương đầu tiên của bộ truyện này mang tên “Những điều ẩn giấu” với ba chương đã được công bố. Mời các bạn cùng theo dõi nhé!
Nhân vật
Lightspeed
Tên thật: Martin.
Chức vụ: Chỉ huy của Biệt đội Falcon.
Xuất thân: Chưa rõ.
Mối quan hệ đặc biệt: Assassin, Black Rose.
Đặc điểm: có sở trường với những mục tiêu ở cự ly gần và phạm vi sát thương rộng lớn, tiêu diệt mọi kẻ thù xuất hiện trước mắt. Tăng 1200 giáp cho tất cả các chiến hữu bên mình.
Vũ khí sở trường: Shotgun.
Assassin
Tên thật: Không rõ.
Xuất thân: Tổ chức Rồng.
Đặc điểm: Căm thù các tổ chức khủng bố từ nhỏ. Khi lớn lên cô gia nhập tổ chức Rồng và trở thành 1 sát thủ mà kẻ thù nào cũng phải dè chừng.
Natasha
Xuất thân: Lính đánh thuê. Là thành viên chủ chốt của Falcon ngay từ những ngày đầu.
Đặc điểm: Có biệt tài giúp đội trưởng áp chế lượng máu của địch, khả năng tương đối toàn diện. Tăng cường 12% lực tấn công ngoài cho tất cả các chiến hữu bên mình.
Vũ khí sở trường: Súng trường.
Tracie
Chưa rõ xuất thân và lý do gia nhập biệt đội Falcon.
Đặc điểm: bắn tỉa để tiêu diệt đội trưởng của địch đầu tiên, sở trường là tấn công mục tiêu xa.
Vũ khí sở trường: Súng bắn tỉa.
Cobb
Ít nói, kiệm lời, Cobb luôn mang theo nhiều đạn bên người để sẵn sàng đáp trả đối phương mà không cần phải nói.
Đặc điểm: khả năng tải đạn lớn, có thể duy trì khả năng gây áp lực liên tục về hỏa lực, tăng cường thêm 12% khả năng chí mạng cho tất cả các chiến hữu bên mình.
Vũ khí sở trường: Súng máy.
Chương 1: Lá thư từ Paris
Dù chuỗi âm thanh ấy bị nhấn chìm trong sự xa xăm, mộng mị, Martin vẫn có thể nhận ra điệu chuông quen thuộc phát ra từ chiếc iPhone X2 nơi đầu giường. Anh lắc mạnh đầu, cố xua đi sự nặng nề mệt mỏi vì giấc ngủ dài. Bằng những ngón tay vẫn còn uể oải, Martin với tay lấy chiếc điện thoại và hé mắt nhìn. Số lạ, anh mở khóa máy và áp điện thoại sát tai, hơi nheo mày khó chịu.
– À… dạ, có phải số của anh Martin, chủ căn hộ 6H không ạ?
– Ừ – Martin mệt mỏi đáp, xoa nhẹ hai thái dương.
– Anh có thư được đăng ký dịch vụ chuyển phát tận tay ạ, liệu tôi có thể lên phòng không ạ?
Martin hơi chững lại, không hiểu trên trái đất này còn ai lại sử dụng thư tay truyền thống, ở cái thời điểm năm 2026. Và quan trọng hơn hết, dù lục tung trí não Martin vẫn không thể ra được 1,2 cái tên đủ gần gũi để viết thư tay cho anh. Cũng từ rất lâu rồi, Martin đã sống trong vỏ bọc cô đơn, không bè bạn.
– Được, anh cứ lên, tôi sẽ đợi cửa.
– Dạ dạ, tôi sẽ lên ngay ạ! – Gã giao thư hồ hởi đáp.
Martin cúp máy, anh chậm rãi bước khỏi giường, lách qua mớ đồ đạc lỉnh kỉnh nằm la liệt khắp sàn nhà. Anh tiến vào bếp, nốc cạn ly nước lọc trong tủ lạnh rồi cúi người xuống chiếc tủ bên dưới bồn rửa chén, lôi ra chiếc hộp giấy được giấu sát góc khuất.
Anh mở hộp, nhặt khẩu Beretta DOD35, kiểm tra họng súng và ổ đạn. Sau khi đã chắc chắn mọi thứ, Martin gạt chốt an toàn, giắt khẩu súng vào đai quần rồi chậm rãi tiến ra phòng khách. Anh kéo chiếc ghế salon xiêu vẹo vào góc nhà, từ tốn ngồi xuống và chống cằm quan sát cảnh cửa gỗ màu trắng dẫn ra ngoài hành lang.
Tiếng gõ cửa 3 nhịp vang lên.
– Anh Martin, tôi đây, người giao thư.
– Ok, cứ đẩy cửa vào.
Gã giao thư đẩy nhẹ cửa, hơi rón rén quan sát xung quanh. Gã mặc đồng phục, đội nón lưỡi trai, mang chiếc balo vải màu xám lớn. Ngay khi ánh mắt gã quét ngang góc phòng và bắt gặp Martin đang lăm lăm cầm khẩu súng, gã giật bắn mình đánh rơi cả lá thư đang cầm trên tay.
– Anh Martin… tôi.. – Hắn nói bằng giọng hốt hoảng, đôi mắt sợ hãi dán chặt vào họng súng.
Martin áp ngon tay vào môi, ra dấu cho hắn im lặng. Anh trỏ khẩu súng về phía chiếc balo và phong thư, ngay lập tức hiểu ý, gã đưa thưa cởi balo và cúi người nhặt lấy lá thư bằng những ngón tay run rẩy, đoạn chậm rãi thảy về phía Martin.
Martin đã từng thấy rất nhiều ánh mắt sợ hãi trước họng súng của mình, có kẻ vẫn giữ được bình tĩnh và bộ mặt dối trá, có kẻ lại sợ hãi đến không còn chút hồn vía, sợ hãi như thể lần đầu tiên trong đời nhìn thấy thần chết. Và ánh mắt của gã đưa thư này, Martin xếp hắn vào dạng người thứ hai. Nghĩ đoạn, anh thu súng, chậm rãi kiểm tra chiếc balo của hắn. Chỉ toàn thư và thư.
– Chán thật, tôi cứ mong sẽ tìm được vài ba khẩu súng trong balo – Martin cười khẩy.
– Thưa anh Martin… tôi… – Gã lắp bắp sợ hãi.
– Tôi biết, xin lỗi, cũng vì tôi đa nghi quá – Martin vươn vai ngáp dài – Cũng vì lâu rồi, không ai thư từ kiểu này cho tôi.
– … Tôi xin hứa là tôi vô can, tôi chỉ nhận thư và đưa đến đây cho anh thôi…
– Tôi biết, anh có thể đi.
Martin xách chiếc balo và kẹp tờ 5$ đưa cho gã đưa thư, gã xanh mặt đưa tay nhận lấy rồi quay người biến thẳng, không đợi đến giây thứ 2.
Martin nhặt lá thư, thả người xuống ghế salon. Anh chậm rãi xé bao giấy bên ngoài, để rồi chết lặng khi thoáng nhìn thấy lá thư bên trong: Góc trái lá thư được đóng phù hiệu con đại bàng quắp lấy chiếc chìa khóa bạc, hình ảnh đã đi theo Martin hơn nửa đời, biểu tượng của Cơ quan An ninh Quốc Gia (NSA), nơi Martin đã từng coi là ngôi nhà thứ 2.
Nhưng dù vậy, NSA chưa bao giờ chọn cách liên lạc này đối với nhân viên của mình vì lý do bảo mật, những lá thư này được gửi chỉ nhằm những mục đích mang tính truyền thống thủ tục. Và, trong trường hợp này, là để thông báo cho gia đình biết sự hy sinh của một người nhà, một người thân thuộc.
Martin mở nhẹ những nếp gấp, lướt mắt ngang bức thư với cảm xúc chua xót đang lớn dần trong lòng ngực khi dừng lại ở dòng tên được in sẫm màu. Đó là Rose.
Đã 6 tháng trôi qua kể từ đêm cuối cùng anh gặp Rose, vào cái ngày anh từ bỏ đội Alpha, từ bỏ NSA. Cô ta đã khóc vào đêm ấy, một hành động mềm yếu tưởng như chẳng bao giờ tồn tại ở một người như Rose. Suốt nhiều tháng ngày chiến đấu kề vai nhau, Martin đã không thể định nghĩa được mối quan hệ giữa anh và Rose. Chỉ một vài bước nữa, có lẽ cả hai đã ở bên nhau lúc này, nhưng không, anh và Rose đã không đi chung con đường, khi Martin quyết định từ bỏ chút niềm tin còn sót lại ở NSA và tự ý ly khai khỏi tổ chức.
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn dành hết tình cảm cho Rose, và Rose cũng thế. Có lẽ, đó là lý do mà Rose đã chọn Martin làm nơi lá thư báo tử này được gửi đến.
“Lời chia buồn sâu sắc từ Paris. Thiếu Tướng Erwin, Cục trưởng Cục An Ninh Châu Âu, NSA”.
Martin buông rơi lá thư trên sàn nhà, vò đầu bằng những ngón tay đau đớn. Lá thư không hề nói rõ lý do vì sao Rose hy sinh, nhưng Martin đang hối tiếc cùng cực, giá như anh có mặt tại đó, có mặt tại Paris, và ở bên Rose vào thời khắc sinh tử… thì có lẽ, lá thư này đã chưa bao giờ được viết ra.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ 2. Màn hình không hiển thị bất kỳ dãy số nào. Một công nghệ bảo mật thường dùng của NSA. Đầu óc trống rỗng và buồn bã, nhưng Martin vẫn quyết định nghe máy và lắng nghe những điều phía NSA muốn nói với anh.
– Lightspeed, tôi là Erwin, người viết lá thư cho cậu. Tôi rất lấy làm tiếc về Rose.
– Tôi đã không dùng cái tên đó lâu lắm rồi.
Martin đáp gọn, đầu dây bên kia thoáng im lặng.
– Tôi biết cậu đang rất buồn bã, khó có thể vượt qua được sự mất mát này. Nhưng, kỳ thực, chúng tôi đang rất cần sự vững vàng của cậy ngay thời điểm này, Đại Úy Martin.
– Các ông luôn cần mọi thứ, đúng chứ? – Martin lạnh lùng.
– Tôi nghĩ, chúng ta nên gặp mặt trực tiếp để tôi có cơ hội giải bày…
– Xin lỗi ông Erwin, đã 6 tháng rồi tôi chưa nổ súng một lần nào, và tôi hạnh phúc vì điều đó.
Martin cúp máy, nhưng chỉ tích tắc vài giây sau, tiếng gõ cửa phòng anh lại vang lên.
– Ai đó?
– Là tôi, người đưa thư thưa anh Martin.
Không đợi câu trả lời của Martin, gã đưa thư đẩy của bước vào. Nhưng, đứng trước mặt Martin đã không còn là gã đưa thư sợ hãi, run lẩy bẩy ban nãy, mà với thần thái vững chãi hơn hẳn. Sau lưng anh ta là hai người đàn ông khác đang chăm chú dán mắt vào Martin, một trong hai vẫn đang áp điện thoại vào tai.
– Là tôi, Erwin, tôi vừa nói chuyện với cậu.
Người đàn ông đứng tuổi, có chất giọng Pháp đó nói từ tốn, rồi cất điện thoại vào túi quần.
– Đây là Jack, nhân viên của NSA, lo sợ câu sẽ không hài lòng, nên tôi đã chỉ định Jack không được hé lộ thân phận khi giao thư cho cậu.
– Ừ – Martin đáp nặng nề, liếc sang ánh mắt đang né tránh của Jack.
– Còn đây là ngài Patton, tôi tin chắc hai người chưa gặp nhau.
Tướng Erwin chỉ sang người đàn ông đầu bạc bên cạnh, gương mặt ông ta bị biến dạng bởi vết sẹo chạy dài từ mang tai đến tận khóe miệng, ánh mắt sắc lẻm đang dọi thẳng về phía Martin.
– Đã đến nước này, thì xin mời vào nhà.
Martin chậm rãi nói, mắt đảo quanh ba vị khách không mời mà đến. Cả ba gật đầu cám ơn cậu và tiến vào phòng khách. Sau khi nhìn quanh và không tìm được bất kỳ chiếc ghế nào khác để ngồi, Erwin và “gã đưa thư” Jack lúng túng thấy rõ, trong khi Patton chỉ cười khẽ và tựa người vào ô cửa sổ.
– Như tôi đã trao đổi, Martin à, chúng tôi rất tiếc vì sự ra đi của Rose…
– Vậy thì làm ơn, đừng lấy cô ta làm cái cớ để mồi chài tôi trở về NSA. Làm ơn cất cái sự hèn hạ đó đi, và đừng lôi Rose ra làm tấm bình phong cho các anh nữa.
Erwin im lặng, ông khẽ thở dài mệt mỏi.
– Cô ta… hy sinh như thế nào? – Martin hỏi trong vô thức, buồn bã.
– Áp đảo về số lượng và hỏa lực, hoàn toàn bất ngờ, còn chi tiết chiến dịch tôi không thể chia sẻ được do…
– Vì một hành động khủng bố điên rồ – Patton lên tiếng, cắt ngang lời Erwin.
Martin ngoảnh nhìn sang Patton, hai người đàn ông trao đổi ánh mắt, như thể đang cân đo đong đếm và ước lượng đối phương.
– … Cụ thể, là một vụ tấn công bất ngờ có tổ chức ngay giữa thủ đô Paris, đánh thẳng vào trụ sở NSA Đông Âu. Hai tiểu đội Alpha 1 và 2 có mặt tại khu vực đều bị tiêu diệt, cùng hàng trăm dân thường khác trong bán kính vụ tấn công.
– Cuộc tấn công bất ngờ? Không có điều gì là bất ngờ với các ông cả. NSA có tai mắt ở mọi nơi, biết mọi thứ, các ông cho phép cuộc tấn công diễn ra vì điều này trong một kế hoạch tính toán chết tiệt nào đó thôi – Martin nghiến răng.
– Vậy đây là lý do cậu rời bỏ NSA – Patton cười khẩy – Vì chán ngán những âm mưu, chán ngán những bí mật?
Patton nhìn sang Erwin và Jack, sau ít giây trao đổi, cả Erwin và Jack lần lượt rời khỏi phòng và khép lại cánh cửa gỗ màu trắng. Martin hiểu rằng, những điều Patton thật sự muốn nói đang ở ngay phía trước.
– Tôi đọc rất kỹ hồ sơ của cậu, Martin – Patton chậm rãi nói – Kinh nghiệm chinh chiến của cậu thuộc hàng dày nhất tại Alpha 1, khả năng chỉ huy nhóm được các quan chức tại NSA đánh giá cao. Tuy nhiên, sự nhạy cảm của cậu với quân lệnh lại luôn là một vấn đề thật sự.
– Ông vẫn chưa giải thích rõ ràng về cái chết của Rose – Martin nói một cách thiếu kiên nhẫn.
– Cậu còn muốn biết gì nữa?
– Cô ta là xạ thủ hàng đầu của Alpha 1, khả năng tác chiến trong các tình huống bất ngờ của Rose thuộc hàng cao nhất trong đội của tôi. Tôi không tin một cuộc tấn công khủng bố nào đó lại làm khó được cô ta.
– Nói tôi nghe, cậu đã đối đầu với những tổ chức khủng bố nào rồi Martin?
– Al-Qaeda, Taliban, LET, ISIS, Farc… và hàng loạt những điểm đen khác trên thế giới tôi đều đã từng chạm trán, cả Rose cũng thế. Chúng không có khả năng gây bất ngờ với người của NSA, càng không có khả năng tấn công trực diện như thế.
– Vậy cậu biết gì về COBRA?
Martin nhíu mày, chăm chú quan sát Patton. Ký ức của cậu chưa từng gặp qua cái tên này, nó cũng không xuất hiện trong các báo cáo liên kết từ CIA và MI6.
– Tôi tin rằng, tôi và cậu đều là những người giỏi trong lĩnh vực của mình, ý tôi là lĩnh vực chống khủng bố – Patton vừa nói, vừa châm điếu thuốc – Những kẻ khủng bố, họ là người đối đầu chiến tuyến với chúng ta, nuôi dưỡng những niềm tin mãnh liệt vào đức tin của họ, và sẵn sàng phá vỡ mọi ranh giới vì lý tưởng đó. Tuy nhiên, những người khủng bố, họ luôn có mục đích cụ thể, những mục đích này vừa là nguồn sức mạnh của họ, nhưng cũng là điểm yếu chết người, là đầu mối chính để tôi, đội Alpha 1 của cậu và NSA lần mò theo đến cội nguồn hang ổ và tận diệt họ. Chúng ta đã và đang chống khủng bố bằng cách thức quen thuộc như thế suốt hàng chục năm qua, kể từ ngày 11.9.2001.
Patton nhả là khói trắng đục, mắt đăm chiêu nhìn trần nhà.
– Tuy nhiên, COBRA, chúng không có mục đích, không có hang ổ, không có đầu mối, không có bất kỳ một dấu vết hoặc mưu mô chính đáng nào đằng sau các cuộc tấn công, chúng chỉ bất ngờ xuất hiện từ bóng đêm và làm đúng một công việc duy nhất: giết chóc.
Bàn tay của Martin khẽ nắm chặt.
– Chúng tôi đã đặt ra những giả thuyết, đã dò xét những mạng lưới tình báo liên quốc gia, thậm chí đổ quân xuống Trung Đông, Nam Mỹ, Bắc Á… nhưng không thể lần dò được đầu mối của COBRA, mà chỉ có thể gồng mình gánh chịu những đòn đánh liên tiếp từ chúng một cách thụ động. Cuộc tấn công vào Paris đêm qua, chính là thông điệp mạnh mẽ nhất của chúng kể từ lần đầu lộ diện 2 tháng trước.
Patton vứt ngược điếu thuốc ra ngoài cửa sổ.
– Bất lực trong việc lùng sục kẻ đứng sau, chúng tôi chỉ có một cách duy nhất để đối phó với COBRA: đối đầu trực diện và hạn chế hết sức những hậu quả nặng nề do chúng gây ra. Đó là lý do Tổ Chức Tình Báo Và Phòng Chống Khủng Bố Phi Chính Phủ đã ra đời, cũng là nơi là tôi được chỉ định vào vị trí Tư lệnh Tác chiến.
– Phi chính phủ? – Martin tò mò.
– Tất cả mọi người đều hoảng sợ vì COBRA, đặc biệt là chính quyền Hoa Kỳ của chúng ta. Đất nước nào cũng sợ hãi mình sẽ trở thành mục tiêu chủ lực của COBRA, nên chúng tôi quyết định xóa bỏ mọi ranh giới về dân tộc, quốc gia, ngôn ngữ, thể chế… để cùng đừng trong tổ chức với danh nghĩa một cá nhân không có lý lịch, và hiển nhiên, không thuộc về bất kỳ một chính phủ nào.
– Nếu tôi đoán không lầm, ông muốn tôi cầm súng một lần nữa và gia nhập tổ chức của ông?
Patton nhìn sâu vào ánh mắt của Martin, rồi chậm rãi gật đầu.
– Đây không phải là câu chuyện về sự trả thù, cũng không phải công việc đáp ứng lợi ích cho bất kỳ ai. Chỉ đơn giản rằng, COBRA là tổ chức khủng bố nguy hiểm nhất chúng ta từng gặp mặt, và để đối đầu với chúng, tôi cần những người giỏi nhất. Nếu không thể ngăn chặn chúng, thế giới sẽ đối diện với thời kỳ bất ổn kinh khủng nhất kể từ thời hậu chiến tranh lạnh.
Martin lặng lẽ đưa mắt xuống lá thư báo tử dưới sàn nhà, 6 tháng qua là những tháng ngày anh rời xa cuộc chiến chống khủng bố đẫm máu, nhưng dường như, chưa ngày nào Martin rũ bỏ được những vết thương của quá khứ, đó là 6 tháng trốn chạy trong vô nghĩa. Có quá nhiều sự hối tiếc đang chan chứa trong lòng Martin, mà Rose là hình ảnh nổi trội nhất, nặng nề nhất.
– Tôi sẽ tham gia – Martin nói rõ từng chữ một – Và, một khi COBRA bị tiêu diệt, tôi sẽ rút lui khỏi binh nghiệp mãi mãi, tôi cần ông hiểu rõ điều đó.
Patton gật đầu, ông ta tiến tới và bắt tay với Martin, cái bắt tay siết chặt đầy cảm thông.
– Vậy thì, chúng ta có rất nhiều thứ cần làm việc với nhau, trước khi cậu gặp mặt nhóm của mình và sẵn sàng cho cuộc chiến chống COBRA. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ bắt đầu gói gém hành lý ngay từ bây giờ. Trước mắt, tôi sẽ rời đi và trả lại không gian cho cậu. Và đừng quên rằng, kể từ bây giờ cậu chính thức mang mật danh Lightspeed trở lại.
Patton nói, rồi tiến về phía cánh cửa gỗ màu trắng dẫn ra ngoài hành lang. Ngay khi bàn tay ông ta chạm vào nấm đấm cửa, Martin buột miệng hỏi vô thức:
– Cái tên tổ chức là gì nhỉ, Tổ Chức Tình Báo, hay Phòng Chống…
– Cứ gọi chúng tôi là FALCON – Patton đáp lời.
Chương 2: Bão sa mạc
15:30 phút ngày 3.3.2026, trên vùng trời sa mạc phía bắc, Hoa Kỳ – Ngày đầu tiên Lightspeed gia nhập Falcon .
Tiếng ầm vang trầm đục dội tới, chiếc máy bay trải qua một đợt sốc nhẹ, nhưng khá bất thường so với hành trình êm ả hơn 30 phút trước. Lightspeed rời mắt khỏi màn hình smartphone và quan sát những người đi cùng chuyến bay, có vẻ như, tất cả đều đã nhận ra cú chuyển động đầy bất trắc này.
– Có ai thấy máy bay hơi… ? – Một thanh niên trẻ tuổi trong quân phục quân chủng bộ binh Hoa Kỳ, người da đen, hỏi một cách bối rối.
Nhất thời không ai trả lời câu hỏi của anh ta, mặc dù vậy, mọi người lặng lẽ trao đổi những ánh mắt bất thường.
– Sao vậy, các cậu đăng tuyển tham gia FALCON để đi diệt COBRA, nhưng chỉ mới nhiêu đó thôi đã giật mình hả? – Một người lớn tuổi hơn cười khẩy.
– Cũng không hẳn, chiếc C147 Paladin này thuộc dạng vận tải quân sự bay đầm và ổn định nhất, những cú rung lắc như vậy là rất đáng để quan tâm… – Một người khác ngồi gần buồng điều khiển lên tiếng.
– Tôi biết chúng ta đang ở đâu, và chiếc máy bay này ra sao, không cần cậu giảng bài, nhé! – Người đàn ông ban nãy cáu gắt.
Lightspeed lờ đi, tiếp tục chúi mũi vào chiếc smartphone và đọc tiếp bài báo nói về vụ khủng bố Paris. Khá khó tin là chỉ mới một ngày trước, anh vẫn đang sống trong căn hộ tồi tàn tại Seatle, đắm chìm trong những cơn say bí tỉ và cố quên đi những tiếng súng điếc tai luôn văng vẳng trong mỗi giấc ngủ. Mọi thứ giờ đây đã sang một trang khác, nơi mà Martin phải một lần nữa đeo lên mình bí danh Lightspeed, tiếp tục theo đuổi những trận đánh đẫm máu. Và tệ hơn cả, là anh đã không còn Rose bên mình.
– Vụ đó kinh nhỉ?
Anh chàng trẻ tuổi nói giọng Anh bắt chuyện với Lightspeed, ám chỉ vụ khủng bố tại Paris. Cậu ta ngồi sát cạnh anh ngay từ khi mới bước lên chuyến bay, và đã giữ im lặng trong suốt quãng thời gian dài đó. Lightspeed ưa thích sự yên lặng đó hơn.
– Ừ – Anh đáp trả bâng quơ.
– Anh tham gia FALCON tình nguyện hay được chỉ định vậy? Anh nghĩ họ đang chở chúng ta đi đâu.
– Hiển nhiên là tới một căn cứ của FALCON – Lightspeed đằng hắng.
Bỗng gã ta hơi chồm người tới, ghé sát miệng vào tai của Lightspeed, mắt lao liên nhìn quanh.
– Tôi nghe nói, FALCON sẽ tiêm thuốc đột biến vào chúng ta, khiến chúng ta thành siêu chiến binh.
– Cậu chơi game nhiều quá rồi – Lightspeed cười khẩy.
Ngay khi gã ta đang định chống chế điều gì đó, tiếng âm chói tai của chiếc loa thông báo phát ngay trên đầu Lightspeed vang lên:
– “Chúng ta còn cách điểm thả quân 5 phút, các tân binh nhanh chóng thu xếp hành trang. Xin nhắc lại, chúng cách điểm thả quân 5 phút…”
Hai tiếng vang trầm đục nối đuôi nhau dội đến , to và rõ hơn chuỗi âm thanh đầu tiên, chiếc máy bay cũng rung lắc dữ dội hơn hẳn. Tình huống bất ngờ này khiến cơ trưởng vốn đang đọc dở chừng đoạn thông báo cũng phải đột ngột im bặt, nhiều người bắt đầu trao đổi cái nhìn lo sợ.
– Pháo sóng âm – Lightspeed thì thầm, cảm thấy mồ hôi lạnh đang dần xuất hiện nơi thái dương.
– Không thể nào! – Người lính lớn tuổi ban nãy cắt lời – Khẩu pháo đó nặng hàng ngàn tấn, đâu dễ gì vác ra giữa sa mạc này để phục kích.
– Hay nó được khai hỏa từ một căn cứ cố định? – Một người lo lắng nói.
Giả thuyết này ngay lập tức gây xáo trộn bên trong khoang chở của chiếc C147 Paladin, một vài gã tân binh đã không còn giữ được bình tĩnh, choàng dậy và bước gấp gáp về phía buồng lái. Tuy nhiên, ngay trước khi cả nhóm kịp đưa ra phương án xử lý nào, phát đạn tiếp theo đã trúng đích.
Làn sóng âm nặng nề và mạnh như trăm ngàn cơn gió quật ngang chiếc C147 Paladin, không một tín hiệu báo trước, không một âm thanh cảnh cáo, luồng năng lượng ấy chỉ đơn giản là bẻ đôi chiếc máy bay đang chở Lightspeed và nhóm tân binh đến cứ địa của FALCON.
Hoảng loạn bùng nổ. Từng cơn gió cuốn vào bên trong chiếc máy bay, nhanh chóng thổi văng hàng chục quân nhân ra bầu trời chói năng bên ngoài, tiếng hét thất thanh của người, tiếng va chạm đinh tai nhức óc, âm thanh gào thét của gió… khiến Lightspeed tưởng như đã ngất lịm đi trong giây lát. Thứ duy nhất ngăn cách giữa sự sống và cái chết của anh, chính là chiếc túi xách đang mắt kẹt ở kẽ sắt bên dưới băng ghế. Một tay Lightspeed giữ chặt quai túi xách, tay còn lại đang cố gắng bảo vệ mình khỏi những vật thể đang bay tứ tung xung quanh. Anh cố mở mắt nhìn quanh, chỉ còn đúng 5 người bám trụ lại được trong khối sắt đang rơi với tốc độ chóng mặt này.
– Giúp một tay!
Người đàn ông đang treo tòn teng trước mặt Lightspeed gào lên, chỉ tay về phía ngăn tủ sắt ở cuối đuôi máy bay, nơi đang đựng dù cá nhân khẩn cấp cho chiếc C147 Paladin. Lập tức, 5 người như những kẻ chết trôi vớ được phao cứu sinh, đồng loạt tìm cách đu về phía chiếc tủ.
– Đừng gấp, các anh không giữ thăng bằng được đâu! – Lightspeed gào to, cố át tiếng gió điếc tai xung quanh.
Quá muộn, thêm một người tuột tay và bị cuốn văng, để lại tràng âm thanh la hét thống khổ. Lightspeed cố dứt mắt khỏi thân xác đang văng xa của anh ta, cố gắng bám từng chút một trần máy bay, tiến đến chiếc vé duy nhất giúp anh và cả nhóm thoát khỏi tình huống này.
Bên ngoài, gió đang gào thét không ngừng, trời đất quay mòng mòng khi một nửa cái xác máy bay rơi tự do với tốc độ chóng mặt.
Hai người quân nhân đến được chiếc tủ sắt đầu tiên, cả hai thận trọng mở tủ và lôi ra từng balo dù và chuyển tay cho cả nhóm. Công đoạn này tưởng như đơn giản, nhưng lại khó gấp vạn lần khi đu bám bên trong chiếc quan tài sát đang rơi chúi mũi.
– Siết chặt lại, chúng ta phải leo ra bên ngoài thân máy bay mới có thể nhảy được! – Lightspeed ráng gân cổ nói to hết sức có thể.
– Chúng ta nhảy thôi – Một người nào đó gào lên, dường như chẳng nghe thấy chút gì lời cảnh báo của Lightspeed.
Không đợi đến giấy thứ hai, anh ta bung dù. Từng luồng gió cuốn mạnh vào anh ta, quăng quật bên trong thân máy bay, xé nát chiếc dù tơi tả, để rồi sức kéo vô hình đầy man dại ấy thổi văng cơ thể đáng thương kia ra ngoài không trung.
Lighspeed ra dấu bằng tay cho hai người còn lại, rồi quyết định tiến bước đầu tiên, anh gồng mình nhích từng bước một giữa trời đất quay cuồng, mon men tìm đường leo ra bên ngoài thân máy bay. Chỉ mất 5 phút, Lightspeed đã tới được vị trí mình muốn nhờ vào áp lực gió đang giảm đi đáng kể, tuy nhiên , lại có một vấn đề khác đang hiện hữu trước mắt: họ đã rơi xuống quá sâu, đã vượt mức độ cao an toàn để bung dù.
– Thôi rồi! – Lightspeed giận dữ nghiến răng.
Bây giờ hoặc không bao giờ, Lightspeed trao đổi ánh mắt với hai người phía sau, rồi đạp mạnh vào thân máy bay, lao thẳng người không do dự. Chỉ mất vài giây để anh ổn định lực rơi, dần tách khỏi mớ kim loại phía sau. Cảm thấy đã đúng thời cơ, Lightspeed bung dù, thầm hy vọng sẽ đủ thời giản để hạn chế lực rơi.
Bất ngờ, phát đạn thứ hai ầm vang, thổi nát phần còn lại của chiếc máy bay lẫn hai tân binh xấu số. Áp lực của vụ nổ tạt mạnh về phía Lightspeed, cuốn anh rơi thẳng như một con rối đứt dây.
Chương 3: Những kẻ liều lĩnh
Tiếng radio rè rè vang lên đầy khó chịu, chẳng thua kém gì âm thanh báo thức buổi sáng mà Lightspeed luôn thù ghét. Anh cố gắng cử động từng ngón tay, thổi mạnh mớ cát đang bám đầy trong miệng, mệt mỏi gỡ mớ dây dù bùng nhùng.
– Có ai nhận được tín hiệu radio này không? Nghe rõ trả lời, over!
Lightspeed gồng mình đứng dậy, sờ nắn kiểm tra cơ thể, chí ít anh vẫn còn nguyên vẹn tứ chi. Lightspeed đã gặp may khi rơi thẳng xuống đồi cát, hạn chế tối đa sát thương của vụ va chạm. Đằng sau anh, những mãnh vỡ còn lại của chiếc C147 Paladin rơi rụng lã chã, một số vẫn đang bốc lửa nghi ngút.
– Lightspeed nghe rõ, over.
– Ơn trời anh còn sống! – Giọng nữ bên kia thở phào nhẹ nhảo – Căn cứ tại sa mạc phía bắc của chúng ta bị COBRA tấn công, chúng chiếm quyền kiểm soát từ gần 1 tiếng đồng hồ trước, sau đó tiến hành khai hỏa lên chuyên cơ của các anh. Chúng tôi đã cố gắng liên hệ nhưng bất lực vì bị COBRA phá sóng vô tuyến. Over.
– Ngày đầu tại FALCON tệ thật – Lightspeed thở dài – Và nhân đây cũng thông báo cho cô và tổ tham mưu nắm tình hình, toàn bộ tân binh và phi hành đoàn trên chuyến bay đã bỏ mạng, tôi là người sống sót duy nhất. Over.
– Trời ơi – Cô ta nói bằng giọng run rẩy – Trước mắt chúng ta phải tìm cách đưa anh ra khỏi đây trước, gần vị trí hiện tại của anh có một thị trấn nhỏ có thể tạm trú ẩn được. Chúng tôi sẽ sớm cửa trực thăng và chi viện đến vị trí của anh. Over.
– Có phải cái thị trấn ấy cách đây 3 đồi cát, và chiếc máy bay viện trợ của cô mang số hiệu LX-381 hay không?
– Đúng vậy, sao anh biết? Họ tới rồi sao ? – Cô ta ngạc nhiên.
– Vì tất cả những thứ ấy đang nằm trong tầm mắt của tôi, chiếc trực thăng gãy đôi và cắm đầu xuống đụn cát, trong khi cái thị trấn mà cô nói thì đang bốc lửa nghi ngút.
Lightspeed thở dài, phía trước mặt anh, thị trấn sa mạc ấy như chìm trong biển lửa.
– Nghĩa… nghĩa là sao? – Cô ta run run.
– Nghĩa là COBRA đã làm thịt nhóm tiếp viện, bắn rơi máy bay, và chủ động băm nát thị trấn bỏ hoang mà cô nói. Căn cứ vào tiếng súng, tôi tin rằng đội của cô vẫn còn sống và bị vây hãm bên trong thị trấn. Và có vẻ như, chính tôi mới là đội tiếp viện, chứ không phải họ.
– Khoan đã, anh nói vậy là sao, Lightspeed!
Lightspeed tắt bộ đàm, khom người di chuyển cẩn thận về phia thị trấn sa mạc bỏ hoang. Cứ mỗi bước chân gần hơn, tiếng súng ác liệt vang vọng từ phía thị trấn ngày càng lớn dần. Tuy vậy, những âm thanh này khiến Lightspeed cảm thấy lạc quan hơn, vì chí ít, cho thấy người của FALCON vẫn còn đang sống sót và bám trụ kiên cường.
Bỗng, loạt đạn từ một khẩu AK-47 cách đó xấp xỉ 500 thước bay xối xả về phía Lightspeed, anh khom người lao như vũ bão băng ngang bãi sa mạc cát đầy nhấp nhô, tiến thẳng về phía thị trấn. Búng mạnh người tới trước, Lightspeed nhoài ra phía sau bức tường đá xiêu vẹo, bò sát mặt đất tránh cơn mưa đạn từ các tay súng ẩn nấp quanh đó.
– Bên này, bên này!
Tiếng một cô gái trẻ vang lên cách đó đúng 2 căn nhà, cô ta mặc bộ quân phục màu vàng lá úa có phù hiệu của FALCON, váy ngắn ôm sát khá cầu kỳ, mái tóc đỏ kiểu cách được cắt ngang vai, gương mặt bị che khuất gần hết bởi chiếc kình Rayban to bản, nhưng Lightspeed có thể hình dung ra được những đường nét thanh tú trên gương mặt cô ta. Tình trạng của cô gái trẻ ấy, cũng chẳng khá hơn Lightspeed là mấy khi bị địch ghìm vào góc chết dưới cơn mưa đạn, nấp lọt thỏm sau bức tường gạch loang lổ.
– Ở yên đó, tôi sẽ qua phía cô!
– Cái gì, anh muốn chết hay sao…
Không đợi cô ta gắt gỏng hết câu, Lightspeed đã vọt qua phía cô gái, quăng người tới trước tránh né kịp thời làn đàn như trút nước.
– Cô tên gì? – Lightspeed nói, mắt quan sát những căn nhà điêu tàn xung quanh họ.
– Natasha, thuộc Biệt đội Giải cứu Cloud 5, tôi đến để đưa tân binh các anh ra khỏi trận địa phục kích này!
– Chúc cô may mắn… – Lightspeed mỉm cười – … tin mừng là cô chỉ cần giải cứu một người duy nhất thôi, còn tin buồn là có khoảng 20 tay súng COBRA đang bao vây nơi này.
– Chẳng sao cả – Natasha tỏ vẻ bực bội – Chỉ cần anh ngồi yên ở đây và đừng làm vướng bận tay chân của tôi, cầm lấy khẩu súng lục này và cố gắng đừng tự làm mình bị thương, tân binh!
Cô nàng Natasha nói một tràng, rồi thảy khẩu Beretta đời 92FS cũ kỹ cho Lightspeed, khiến anh vừa tự ái, vừa buồn cười, nhất thời chẳng biết phải đối đáp thế nào. Tuy vậy, Natasha dường như chẳng đoái hoài gì đến thái độ của Lighspeed, cô ta ngoài người bắn trả kẻ địch, mặc cho những phát bắn ấy không thể chuẩn xác do biệt đội của COBRA gần như đã chiếm lĩnh hết các cao điểm thuận lợi.
Lightspeed cẩn trọng nghiêng đầu, đưa mắt nhìn vào lỗ hổng to bằng miệng chén trên bức tường nơi anh và Natasha đang ẩn nấp. Đối diện họ là một ngã ba có ít nhất 5-6 căn nhà liền kề nhau, khoảng không ngăn giữa Lightspeed và kẻ địch là quá trống trải. COBRA đang chiếm lĩnh hết các vị trí ẩn nấp thuận lợi, nếu cứ tiếp tục duy trì như thế này, cả anh và Natasha không sớm thì muộn sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Họ cần phải di chuyển, từ chỗ ẩn nấp này sang chỗ ẩn nấp khác. Cho đến khi tập sườn được toán quân của địch.
Vững tin với quyết định của mình, Lightspeed hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ lao ra khỏi chỗ ẩn nấp.
– Anh làm cái quái gì vậy! – Natasha hoảng hốt hét toáng lên.
Hàng loạt tay súng COBRA dường như cũng bị bất ngờ với tình huống này, không ai nghĩ Lightspeed có thể liều lĩnh băng khỏi chỗ ẩn nấp. Tranh thủ những thời khắc hoang mang quý báu ấy, Lightspeed nổ liền hai phát súng nhanh như chớp, rồi nhún người lao vào một góc tường khác gần đó.
Tuy mọi chuyện diễn ra rất nhanh, nhưng Lightspeed vẫn kịp nhận thấy hai chiếc bóng rơi thẳng từ tầng hai của căn nhà đối diện xuống mặt đường. Hai tên COBRA đã bị tiêu diệt.
Ở phía bên kia, Natasha há hốc miệng nhìn Lightspeed.
– Anh chắc hẳn không phải tân binh – Cô ta nhíu mày.
– Đúng, và cô có tin tôi không?
– Tin anh? Tin chuyện gì?
– Tôi cần cô lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy về phía hốc tường bên kia, tôi và cô cần tản ra hai phía, cho đến khi một trong hai chúng ta bọc ra sau được chỗ ẩn nấp của chúng. Tận dụng những giây phút sao nhãn của chúng để phản công.
– Anh mất trí rồi hả! – Natasha gắt gỏng – Vừa rồi anh đã gặp may, đừng tái diễn “pha” đó một lần nào nữa!
– Không, tin tôi đi Natasha, đó không phải may mắn, hiện giờ chúng đã hướng sự chú ý về phía tôi, đây là cơ hội của cô, cô phải tin tôi.
Natasha trừng trừng mắt nhìn Lightspeed, tuy nhiên, mỗi thời khắc trôi qua, ánh mắt cương nghị ấy lại càng dịu đi. Có vẻ như, Natasha hiểu rằng đây là sự lựa chọn duy nhất của cô ta vào lúc này.
– Anh biết không, anh đúng là đồ liều mạng!
– Linh tính mách bảo, cô cũng chẳng thua kém gì tôi.
Natasha thở dài, rồi lao người ra khỏi vách tường đang bị bắn tơi tả kia. Cô lướt như bay về phía góc tường bên trái, nhưng vẫn kịp thời gian để xả một tràng súng tiểu liên. Thêm một gã COBRA bị tiêu diệt dưới họng súng của họ.
Hưng phấn vì những phát đạn chuẩn xác liên tiếp, Lightspeed tự tin ngả người khỏi chỗ ẩn nấp, bắn liền ba phát đạn, hai trong số đó đã trúng đích và loại kẻ địch khỏi vòng chiến. Cảm thấy bất ngờ vì sức phản kháng của hai chiến binh FALCON, bè lũ COBRA bắt đầu hò hét cảnh báo, và thận trọng co sát lại gần nhau hơn.
– Natasha, sau khi tôi bắn xong phát thứ 4, tôi cần cô thảy lựu đạn vào căn nhà góc 3 giờ!
– Rõ!
Lightspeed tiếp tục ngả người và khai hỏa, đúng như anh dự đoán, COBRA do có sự đề phòng từ trước nên đã dồn hết hỏa lực về phía anh. Từng phát đạn nã về phía Lightspeed, thổi bay từng mảng tường phía trên đầu anh. Tuy nhiên, anh đã câu kéo quá đủ thời gian để Natasha hành động.
Chỉ tích tắc sau, tiếng nổ điếc tai ầm vang, thổi bay cả một căn nhà xiêu vẹo, một nhóm những binh sĩ của COBRA nằm trong tầm nổ đã bị hạ đo ván, khói bụi mịt mù. Và Lightspeed cũng nhận ra rằng, thời cơ để lật ngược thế cờ đã đến.
GAMELANDVN.COM