Mục Huyền Anh có nhũ danh là Mao Mao. Cha hắn tên là Mục Thiên Lỗi, vốn là nhất danh kiếm sư ở Vọng Bắc Thôn trên Nam Bình Sơn, thường dạy kiếm thuật cho thanh niên trong thôn và cũng rèn thêm một ít dụng cụ để buôn bán.
Thuở thiếu niên Mục Thiên Lỗi ở trên ngọn Trùng Tiêu của Thái Hành Sơn thì được Thất Môn võ giả thụ nghiệp, học chính là kiếm pháp, nhưng bởi vì mới học tu vi còn kém cỏi, cho nên cũng không học được một thành công lực nào của Thất Môn, nhưng hắn lại ghi nhớ được đạo lý nhân sinh mà Thất Môn truyền dạy cho hắn. Hai năm sau, ông từ Thái Hành Sơn bái biệt sư phụ, nói rằng muốn tận mắt đi chứng kiến việc đời.
Mục Thiên Lỗi đi khắp bốn phương, nhờ vào kiếm thuật Thất Môn mà trợ giúp cho không ít dân chúng yếu đuối. Vài năm sau, Mục Thiên Lỗi cưới Liễu Nặc Diệp trong thôn làm vợ, hạ sinh một đứa con, tên gọi là Huyền Anh.
Cùng năm đó, minh chủ Tạ Uyên của Hạo Khí Minh mới vừa thành lập bị tứ đại dạ mạc thích khách của Ác Nhân Cốc đuổi giết tới Nam Bình Sơn nơi Mục đang sinh sống. Lúc gặp Mục thì Tạ Uyên đang phải chịu thương trên cánh tay trái lại thêm trúng độc, cho rằng Tạ Uyên bị hãm sâu trong quẫn cảnh tức thì ra tay cứu giúp, để cho Tạ Uyên ở trong nhà mình tạm lánh mấy ngày. Sau khi gió yên sóng lặng Tạ Uyên rất cảm kích ơn cứu mạng này, mời Mục gia nhập Hạo Khí Minh, vì thiên hạ dân chúng mà trừ hại. Nhưng tính cách Mục không thích tranh đấu, vì thế cự tuyệt lời mời của Tạ Uyên. Tạ Uyên đành phải hứa rằng mỗi khi có việc cần lập tức hãy gửi thư cho hắn, miễn là trong khả năng cho phép, hắn nhất định sẽ nỗ lực tương trợ.
Xuân đi thu tới, phản quân ồ ạt vây công Nam Bình Sơn. Mục thế đơn lực bạc, nhưng hắn vẫn cùng những người tập võ trong thôn dốc sức chiến đấu đánh lại đội kỵ binh, cuối cùng chết trận nơi sa trường.
Thê tử mang theo Mục Huyền Anh năm ấy mới ba tuổi cùng già trẻ trong thôn lưu lạc tha hương. Đợi đến khi Tạ Uyên nghe thấy việc này thì đã trễ, lúc hắn đem theo những cao thủ đuổi tới nơi thì chỉ tìm được thi thể Mục Thiên Lỗi, Nam Bình Sơn Vọng Bắc Thôn đã là một mảnh điêu tàn. Sau đó hắn cho huynh đệ Hạo Khí Minh mai táng Mục Thiên Lỗi trong đồng cỏ trên Thê Đạo Sơn, đồng thời hạ lệnh tìm kiếm tăm tích thê nhi của Mục.
Hai ngày sau Đường Giản chạy tới nơi này, nhưng không gặp được Tạ Uyên. Nghe ông cụ chưởng quỹ Vương Gia Phú may mắn sống sót nói lại rằng trên cơ bản mọi người đã chết sạch. Mục cũng vì cứu người trong thôn mà chết, được người của Hạo Khí Minh an táng ở đồng cỏ. Đường Giản chạy tới đồng cỏ, ngây ngốc nhìn mộ phần, không nói gì.
Trời nổi gió lớn, Đường Giản hạ quyết tâm, tất càng thêm xác định việc mà mình phải làm, sau cùng Đường Giản chỉ để lại một câu “Chỉ bằng kiếm pháp của ngươi, hà tất phải đối kháng thiên quân vạn mã? Bản lĩnh càng lớn trách nhiệm càng lớn, kiếm pháp của ta có thể cứu được người trong thiên hạ hay không?”.
Mẫu thân Mục Huyền Anh phiêu bạt khắp nơi sau biết được phu quân đã chết, hy vọng hóa thành tro bụi, đưa con đến bên bờ sông Thanh Y, trầm mình tự tử.
Đứa nhỏ bị mưa cuốn vào trong dòng nước xuôi đến Đạo Hương Thôn, nằm bên cạnh bánh xe nước bên bờ sông, được Nguyễn Thị cứu vớt, cứ như vậy mà lớn lên.
Sau khi Đạo Hương thôn chịu thảm tàn sát thì y cùng Mạc Vũ lưu lạc giang hồ, nương tựa nhau mà sống, nếm trải không biết bao nhiêu đau khổ nhân gian. Thời gian trôi qua nhanh, trong một lần trên đỉnh Tử Nguyên Sơn có duyên gặp gỡ với Ngoạn Gia trong Phong Hoa Cốc, trong lúc nguy hiểm Tiểu Huyền Anh vì bảo vệ cho Mạc Vũ thoát khỏi cơn nguy khốn mà thả mình xuống vực sâu, chẳng may bản thân bị trọng thương, sau đó được một trong Thất Tinh của Hạo Khí Minh là Ngọc Hành Đàn đàn chủ Ti Không Trọng Bình cứu.
Thương thế của Mao Mao rất nặng, Ti Không Trọng Bình vì để trộm đan dược mà ban đêm xông vào hoàng cung cũng phải chịu một thân trọng thương, để Vạn Hoa Cốc Dược Vương Tôn Tư Mạc tự mình đi trước đến Trường An xem bệnh. Ba loại bảo vật là ngọc tuyền thủy, nguyệt quang bôi cùng tằm băng ngàn năm được tìm kiếm từ khắp nơi đưa đến lại chỉ có thể chữa ngoại thương, nếu muốn chữa nội thương, còn phải cần một cao nhân dùng sáu mươi năm công lực đả thông kinh mạch cho Mao Mao, bồi đắp chân khí. Người có công lực cao như vậy đương thời chỉ có Lữ Động Tân và cao tăng Độ Khải. Thế nhưng Lữ Tiên Nhân dạo chơi tứ hải không rõ hành tung, cuối cùng chỉ có thể dựa vào đại sư Huyền Chính của Thiếu Lâm Tự tự thân truyền thụ “Dịch Cân kinh” mới cứu nổi tính mạng của Mao Mao.
Đôi lời của Mao Mao:
Ta là Mục Huyền Anh, cũng là Mao Mao, ngày hôm nay, ta không còn là một thằng nhóc con luôn luôn kinh hoàng sợ hãi năm xưa nữa.
Đôi khi ở trong mộng, sẽ xuất hiện đoạn hồi ức ở Đạo Hương Thôn năm ấy, Mạc Vũ, Tiểu Nguyệt và Tiểu Bạch bọn họ tựa hồ đều đang ở bên cạnh ta.
Có người hỏi ta cái gì gọi là chính nghĩa, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa giang hồ thì chính là chính nghĩa trong lòng ta.
Nếu có một ngày, người bạn thân của ta đứng ngay trước mặt, ta … ta cũng không biết phải làm sao cho phải … Nhưng ta tin tưởng Mạc Vũ dù ở trong Ác Nhân Cốc, cũng sẽ không thật sự lấy ác làm tâm niệm.
Đối xử với địch nhân thì không cần lưu tình, mà đối xử với bằng hữu, ta vĩnh viễn luôn tín nhiệm vô điều kiện.
Nội dung bài viết được tổng hợp từ blog Jeongkimchi của Mộc