Tào Tuyết Dương, Thiên Sách Tuyên Uy Tướng Quân, nguyên là con gái của lão tiêu sư ở Quan Tây Tiêu Cục. Quan Tây Tiêu Cục thường xuyên đi áp tải ở quan ngoại, ngày qua ngày chính là như liếm máu trên đao (ý nói tình thế vô cùng nguy hiểm).
Tào Tuyết Dương từ nhỏ đã không có mẫu thân, thuở nhỏ thường theo Tào lão tiêu sư hành tẩu giang hồ, võ nghệ các loại đều tinh thông. Có một lần Tào lão tiêu sư đi áp tải qua hoang mạc Long Môn, đụng độ một nhóm mã tặc tại Thạch Đà. Mặc dù Tào tiêu sư võ nghệ cao cường, tiếc rằng ít đánh không lại đông, nhóm người tiêu sư hết người này đến người kia ngã xuống.
Thời điểm đó Tào Tuyết Dương vẫn là một đứa trẻ, ỷ vào khinh công gia truyền, tranh đấu cùng mã tặc, nhưng dần dần cũng không chống đỡ nổi nữa. Mắt thấy Tào Tuyết Dương sắp táng mạng dưới đao của mã tặc, Tào lão tiêu sư xông lên, dùng chính thân thể mình bảo vệ con gái. Mắt thấy phụ thân mình ngã vào trong vũng máu, mã tặc mặt mũi dữ tợn lại đang xông tới, Tào Tuyết Dương vung đao trong tay, định hoành đao tự sát, tránh bị đám cầm thú này vũ nhục.
Đương lúc nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại nhắm mắt, bỗng nghe thấy một trận vó ngựa dồn dập, đạp phá trên cát vàng cuồn cuộn. Một nhóm kỵ binh tinh nhuệ từ trong cát vàng xông ra, chém giết đám mã tặc đến tan đàn xẻ nghé. Người đứng đầu đầu đội kim quan, có đôi mắt sáng như tuyết, không giận tự uy, hắn nhìn quét qua thi thể những tiêu sư trên mặt đất, nhíu nhíu mày, áo choàng đỏ tươi vung lên.
Một kẻ cũng không lưu, giết!
Nhóm kỵ binh mặt không đổi sắc, giương trường đao, giục ngựa chạy băng băng, đem một đám mã tặc đang chạy trốn tàn sát không còn một mẩu.
Tào cô nương ngẩng đầu lên, xuyên qua bão cát hỗn loạn, nàng thấy một ngọn cờ lớn đỏ tươi, trên cờ ba chữ đón gió phấp phới: Thiên Sách Phủ. Mà người dẫn đầu đội kỵ binh Đại Đường này, đích thị là thống lĩnh thống lĩnh Thiên Sách Phủ – Đại Tướng Quân Lý Thừa Ân.
Từ một khắc kia trở đi, lòng Tào Tuyết Dương liền nhận định Đại Tướng Quân chính là ân nhân cứu mạng của nàng. Nàng từ chối đề nghị mang nàng đến Trường An thu xếp ổn thỏa của Lý Tướng Quân, khăng khăng đòi đi theo hắn trở về Lạc Dương. Lý Đại Tướng Quân không làm gì được, chỉ đành đưa nàng mang về Thiên Sách Phủ, bắt nàng tạm thời giả trai, làm một tiểu binh dưới trướng của mình.
Không ngờ tên tiểu binh này về sau xuất chinh đến Tây Vực trong chiến đấu nhiều lần lập kì công. Tào Tuyết Dương nhờ vào thân pháp, cải trang dịch dung xuất thần nhập hóa mấy lần lẻn vào doanh trại địch, đoạt thủ cấp thủ lĩnh địch trong lúc ngủ, khiến quân địch vừa nghe tiếng đã hoảng sợ, đều biết đến trong quân Đường có một nữ sát thủ giỏi về ẩn nấp, mỗi người không khỏi cảm thấy bất an, quân tâm tan rã. Hành động quấy nhiễu quân địch mạnh mẽ của Tào Tuyết Dương phối hợp cùng quân Thiên Sách tiến công chính diện, giúp quân Đường nhanh chóng bình định phản loạn Tây Vực.
Lý Tướng Quân thắng trận trở về hồi triều, hướng hoàng đế bẩm báo chi tiết từng việc làm của Tào Tuyết Dương. Hoàng đế Cần Chính tân tiến, không vì Tào Tuyết Dương là nữ tử mà tức giận, ngược lại long tâm đại duyệt (cực kì vừa ý), trước kim điện tự mình triệu kiến Tào Tuyết Dương, trước mặt khen thưởng nàng, xưng Tào Tuyết Dương là Kì Nữ Tử, dùng một người phụ nữ làm lãnh đạo, truyền đi thiên uy Đại Đường đến các nước khác, đặc biệt sắc phong Tào Tuyết Dương là Tuyên Uy Tướng Quân.
Tổng hợp từ blog Jeongkimchi của Mộc