Tiếp nối loạt bài giới thiệu các nhân vật trong VLTK phiên bản 3D, hôm nay GameLandVN sẽ giới thiệu đến các bạn một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong trò chơi này.
Hắn là hậu duệ thông minh của thư hương thế gia Vương gia. Hắn là nhất mạch truyền nhân duy nhất của võ lâm Hồng Trần. Hắn là Tuyết Ma phẫn nộ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành. Hắn còn là kẻ nguy hiểm đệ nhất thiên hạ, chủ nhân của Ác Nhân Cốc!
Thân là một người trong giang hồ, phải biết đến tên của hắn.
“Tuyết Ma phúc thủ phiên vân vũ, Tạ Uyên đàm tiếu đình phong lôi” (Tuyết Ma chỉ vung tay là đảo lộn mây mưa, Tạ Uyên nói chuyện phiếm cũng có thể đình chỉ sấm gió). Đây tuy là hai câu nói học trò của Hạo Khí Minh dùng để khen tặng minh chủ Tạ Uyên, thế nhưng nhìn vào từng mặt chữ vẫn có thể thấy được Hạo Khí Minh đối với chủ nhân của Ác Nhân Cốc, Tuyết Ma Vương Di Phong thực sự rất kiêng kị!
Hắn là hậu duệ thông minh của thư hương thế gia Vương gia. Hắn là nhất mạch truyền nhân duy nhất của võ lâm Hồng Trần. Hắn là Tuyết Ma phẫn nộ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành. Hắn còn là kẻ nguy hiểm đệ nhất thiên hạ, chủ nhân của Ác Nhân Cốc!
“Nhất túy giang hồ tam thập xuân, yên đắc thư kiếm giải Hồng Trần” (Giang hồ say rượu một lần qua ba mươi xuân, không gì có thể khuấy đảo Hồng Trần).
Hồng Trần nhất chi, trong võ lâm từ trước đến nay ít có người biết lai lịch thế nào, xưa nay chỉ độc truyền cho nhất mạch. Võ học Hồng Trần nặng về tu tập tâm thần, kẻ không có trí tuệ toàn vẹn hòa hợp thì không có cơ may nhòm ngó đến con đường này. Giữ cho mình tâm tĩnh, thao túng ý chí địch, đây chính là cảnh giới cao nhất trong võ học, chiêu thức chém giết phản vi mạt lưu vũ kĩ (kỹ thuật không được lưu truyền). Hồng Trần đệ tử luôn luôn du hí phong trần, tiêu sái vô câu (không bị trói buộc), Vương Di Phong này là truyền nhân một đời của Hồng Trần.
Đối với Vương Di Phong, Ẩn Nguyên Hội từng có nhận xét: “Trong giang hồ, có người tôn kính hắn, có người thóa mạ hắn, cũng có người thương hại hắn, nhưng không có ai có đủ can đảm bất kính với hắn”.
Thần Công (triều đại Võ Tắc Thiên) năm thứ nhất, Vương Di Phong được sinh ra tại thư hương danh môn Vương gia. Hắn thuở thiếu thời đã sớm thông tuệ, tâm tư so với người khác cực kì sắc bén, đối với người trong ngoài bất nhất, lời nói tiếu lí tàng đao, hắn có thể nhất nhất phát hiện, ngay từ lúc còn nhỏ đã biết rõ lòng người hiểm ác, là đứa trẻ thiên chân vô lự hoàn toàn không có cơ hội cảm nhận khoái nhạc cuộc sống. Thường phải luôn tự mình chịu đựng thống khổ mà không thể tâm sự cùng ai, nội tâm giày vò là có thể tưởng tượng được.
Trong nhà nào của Vương gia cũng đều lưu trữ rất nhiều sách vở phong phú trong đó có cả bản in kinh sử. Vương Di Phong vì muốn giải trừ nỗi khổ trong lòng mà từ năm sáu tuổi liền vùi đầu vào sách vở, trong mười năm xem hết toàn bộ kinh thư nhưng vẫn không giải được. Đường Khai Nguyên năm thứ nhất, Hồng Trần thượng đại đệ tử Nghiêm Luân trong một lần dạo chơi đến nơi này, nghe nói đến điểm xuất sắc của Vương Di Phong, lập tức đi đến Vương phủ một phen, Vương Di Phong thiên tư chân chính thích hợp với con đường võ học Hồng Trần, mục đích của Hồng Trần môn phái, Vương Di Phong cũng có chút động tâm, liền đi theo Nghiêm Luân rời khỏi nhà vui vẻ tập luyện võ học tâm pháp.
Vương Di Phong đối với võ học Hồng Trần có ngộ tính rất cao, mười một năm sau khi võ công đại thành thì tái xuất giang hồ đi du hí, nhưng trong lòng đã nghĩ dù kết thúc cũng sẽ không trở về. Nguyên lai là Hồng Trần tâm pháp vốn coi trọng việc thể nghiệm và quan sát kẻ thù bên ngoài, hắn sau khi tu tập thì lý giải về suy nghĩ trong lòng người khác lại càng thêm tinh tế tỉ mỉ, người trước sau như một vốn đã vô cùng khó tìm, khắp nơi trên cõi đời này toàn là những kẻ khẩu thị tâm phi, hắn chứng kiến càng nhiều, nhân thế trong mắt lại càng tối tăm thêm một phần, hắn rơi vào trong khúc mắc bậc này, mấy phen chỉ muốn giương tay tẫn hết u sầu.
Đường Khai Nguyên năm thứ mười chín, Vương Di Phong và Nhân Diệp Phàm đi đến Đường Môn, trên con đường thông thương ở Tự Cống, Ba Thục gặp Văn Tiểu Nguyệt, người trọng yếu nhất trong cuộc đời của hắn.
Tự Cống có Đào Hương Lâu, Văn Tiểu Nguyệt là một vũ kĩ nhất danh trong lâu. Vương Di Phong trên đường đi qua Đào Hương Lâu, trong lâu hoan ca không dứt, hắn buồn bã ngẩng đầu, kia nhãn thần kinh hãi, kia tuyết bay đầy trời, hành lang đầy tranh điêu khắc, đều ngưng tụ thành nữ tử trong khung cửa sổ kia.
Nàng la y cởi ra một nửa ngồi trong lòng ân khách, ánh mắt thanh triệt trong veo, sáng ngời như sao, tựa như chưa từng bị thế gian này nhiễm bẩn. Từ trong mắt nàng tìm không ra một tia giả dối cùng nhơ bẩn của nhân thế. Ba mươi năm phiền não của Vương Di Phong bỗng nhiên giống như được mở ra một cánh cửa, nhiệt huyết trong lồng ngực xao động. Xao động mà không hiểu vì sao, dục vọng ầm ĩ thét dài, thế nhưng lo sợ này chẳng qua chỉ là một hồi mộng cảnh bị hắn kêu lên một tiếng thì bừng tỉnh, hắn quyết ý phải gặp nữ tử này hỏi vì sao có thể “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” như thế.
Đêm đó, Tuyết Ma lừng danh thiên hạ giữa trời đầy gió tuyết lẳng lặng đứng cả tròn một buổi tối, lắng nghe nhuyễn ngữ ôn ca trong lâu kia, nhìn xem ngọn đèn dầu bên khung cửa tàn lụi, đến tận khi đêm khuya thanh vắng, vạn vật tắt tiếng, tuyết thấm nặng y phục.
Người được gọi là Văn Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng gió tuyết, biết rằng đêm nay tuyết lớn gió lạnh, nhưng lại không nhìn thấy nam tử áo trắng đứng im bên dưới khung cửa kia. Văn Tiểu Nguyệt trời sinh bị mù, thế giới trong mắt nàng hết thảy đều chỉ là một màu đen, chưa bao giờ biết đến trên đời này còn có một Vương Di Phong phong phạm bậc này ít ỏi khó gặp, mà cho dù có thấy được, thì cũng chỉ là một vị khách qua đường vội vàng trong cuộc đời của nàng mà thôi.
Bắt đầu từ ngày ấy, Đào Hương Lâu có thêm một vị khách mới, hắn khí phách khoáng đạt, tiêu sái nho nhã, vừa nhìn đã biết là một vị ẩn sĩ đọc nhiều thi thư, mọi người đều gọi là Vương công tử. Vương công tử mỗi lần đến Đào Hương Lâu đều chỉ gọi Văn Tiểu Nguyệt đến tiếp, nếu như có người hẹn trước, hắn liền ngay ngắn ngồi chờ. Văn Tiểu Nguyệt từ đấy về sau có thêm một vị bằng hữu thú vị, nàng biết hắn tên là Vương Di Phong, hắn không giống những vị khách khác, mỗi ngày đến đây đều chỉ cùng nàng nói chuyện phiếm, hắn kiến thức uyên bác, trời Nam biển Bắc, nhàn văn dật sự (chuyện tầm phào, chuyện ít người biết), dã sử kỳ nhân (chuyện xưa, người kỳ lạ), mỗi ngày đều kể không hết chuyện, không cái nào giống cái nào, thường khiến nàng phải che miệng cười to. Tiểu Nguyệt cũng không nói nhiều, Vương Di Phong nói hết nửa ngày, nàng chỉ đáp lại kể về một chút chuyện nhà, nàng biết hắn thật sự đang lắng nghe, kiên nhẫn vô cùng. Nàng nói rằng mình từ nhỏ hai mắt đã mù, tới tận bây giờ đếu không nhìn thấy thứ gì. Vương công tử nói: “Chuyện không như ý trong thiên hạ không mười thì cũng chín, không cần để ý”. Nàng nói năm mười lăm tuổi thì bà ngoại đã thu dưỡng bọn nàng chết đi, nàng cùng Đại Kim, Nhị Ngân ba người giãy giụa sống qua ngày, Vương công tử thở dài không thôi. Đợi nàng nói đến chuyện bản thân nương nhờ thanh lâu, đời sống lay lắt của người trong nhà dần dần biến chuyển, về sau được chọn vào trong tam tài tứ bảo, ngày qua ngày lại dần trở nên khó khăn, Vương công tử im lặng không nói.
Một thời gian dài sau này, nàng mới biết Vương Di Phong tài hoa hơn người, gia đình giàu có, thuở nhỏ cũng phải chịu cảnh hết lần này đến lần khác nội tâm giày vò thì liền nảy sinh đồng cảm với hắn. Nàng kiến thức không nhiều nên không biết phải khuyên nhủ như thế nào mới được, nhưng nàng lại không biết mỗi ngày vào những lúc được ở cùng nàng, nhất là khi được nhìn thấy ánh mắt của nàng, cặp mắt thủy chung vẫn luôn thanh triệt trong suốt, thống khổ quấy nhiễu trong tâm Vương Di Phong nhiều năm liền được gột rửa không còn dấu vết.
Ngày mười lăm tháng tám, ngày hội Trung Thu, màn đêm phủ đến ngàn dặm không một gợn mây, trăng tròn sao thưa, Văn Tiểu Nguyệt cùng Vương Di Phong tâm tình nửa ngày, trong lòng nàng cao hứng về nhà đến bước chân cũng bởi vậy mà nhẹ nhàng hơn. Vương Di Phong đứng từ xa nhìn, tâm theo đó cũng phấn chấn hẳn lên, hắn mới vừa rồi đã chuộc thân cho Tiểu Nguyệt, từ nay về sau nữ tử đơn thuần này hẳn là sẽ càng thêm vui vẻ, hắn nhìn thấy đám nhỏ mở cổng ra nghênh đón nàng, nhìn thấy nụ cười vô cùng rực rỡ trên gương mặt nàng, hắn bỗng nhiên hiểu ra, nơi này chính là điểm cuối cho chuyến lữ hành của hắn.
Hạ Đại Thiên đừng trong ngõ nhỏ nhìn ra, y nhìn thấy đám trẻ con mở rộng cửa nghênh đón nàng, y thấy trên gương mặt nàng nở ra nụ cười tươi sáng vô cùng, nụ cười của y cũng sáng lạn không kém, y nhớ lại tờ ngân phiếu trị giá khổng lồ mới vừa rồi, lúc Vương Di Phong đưa cho Triệu Ma Ma, Hạ Đại Thiên đứng ở phía sau bọn họ, khi đó y vừa bị Huyền Tự Trác một vị khách hào phóng mắng là tay chân vô dụng. Tay chân y đương nhiên là không được nhanh nhẹn, bởi sáu ngày trước y cùng các huynh đệ đi ngang qua một con hẻm, tự tại tiêu dao, chẳng qua đui mù đụng trúng thiếu gia con nhà giàu người ta, các huynh đệ bị túm cổ, trốn rồi lại trốn, kế sinh nhai lúc này mới khốn đốn thế này, cậu y tìm cách đưa y đến Đào Hương Lâu trốn, chẳng qua y không hề tình nguyện ở lại trong này dòm sắc mặt người ta, y luôn là người có chí thiếu niên, kết bè kết đảng, khiếu tụ sơn lâm mới là nghiệp lớn mà y Hạ Đại Thiên mong muốn.
Phiền não của y chính là như vậy, thế nào ông trời lại thả xuống cho y một cái cơ duyên: y biết Vương công tử này mỗi ngày đều đến Đào Hương lâu, chỉ đích danh Tiểu Nguyệt mù lòa kia, số tiền lớn như vậy lại hao phí trên người kẻ tàn phế đó, y quan sát Vương công tử ngay cả ánh mắt cũng chưa từng nháy một cái liền biết ngay ở trên người hắn có không ít giấy bạc. Thế nhưng y lại chưa bao giờ có nửa điểm chủ ý muốn hạ trên người vị công tử kia, bởi vì y từ nhỏ đều nhờ vào đánh nhau đầu đường mà lớn lên, đối thủ mạnh yếu gì không đánh cũng có thể nhận ra, Vương công tử này mặc dù trông nho nhã văn nhược, nhưng đến gần hắn toàn thân tóc gáy phải dựng đứng, cho dù là Vương lão đại ở thành Đông cũng không đáng sợ như vậy. Có điều Hạ Đại Thiên lại biết rõ nội tình của Tiểu Nguyệt, một nữ tử mù lòa, trong nhà có tới ba đứa nhóc, y nghĩ đến số giấy bạc giá trị lớn kia, không biết Vương công tử hào phóng này cho cô nương mù lòa kia nhiều ít thế nào.
Y sờ sờ lên chiếc búa trên lưng, thấy Tiểu Nguyệt vừa đi vào cửa, Vương Di Phong nhanh chóng xoay người, đi mất, Hạ Đại Thiên liền hít sâu vào một hơi, trước khi hạ thủ, tay phải ổn! Đây là thiết luật của giang hồ. Hắn đi nép vào trong bóng đen dưới mái hiên, giơ tay gõ cửa, nghe thấy giọng nói của Tiểu Nguyệt bên trong cánh cửa vọng ra: “Vương đại ca à?”, trong giọng nói có một tia vui mừng, y cũng có một tia mừng thầm, mở cửa đi, như vậy sẽ không phải tốn công phá cửa mà vào. Y nghe then cửa lạch cạch được kéo ra, nhìn thấy cô nương mù lòa xinh đẹp đứng ở đó, hai tay khẽ vân vê cổ tay áo lộ ra vài phần ngượng ngùng, y nhìn vào ánh mắt kia, trong suốt không vẩn đục, đưa tay giơ búa lên…
Y hít vào một hơi thật sâu, trong phòng bày biện đơn giản đều đã bị mình lật tung mấy lần, chỉ thu hoạch được mấy lượng bạc vụn trong tay, Hạ Đại Thiên bỗng nghĩ rằng, có khi nào hắn đã lầm, bất quá chuyện này đều là do Vương công tử kia, ngân phiếu hắn đưa cho ma ma quả thật rất mê người, có ai nghĩ rằng một người hào phóng như vậy lại chưa từng cho cô nương mà hắn thích một chút tiền bạc đâu, thật là một thằng khốn a! Nghĩ đến những năm tháng tiêu dao bỗng dưng tan biến, bất quá y còn trẻ là vẫn còn cơ hội, Hạ Đại Thiên nghĩ đến đây liền bình tĩnh lại, nghe nói vùng Lưỡng Quảng (chỉ 2 tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây) rất dễ phát tài, bóng đêm u ám tĩnh lặng, y nhìn thấy chòm sao Tử Vi phía cuối chân trời đang dần dần rõ nét, quyết định hướng đi của mình.
Ngày hôm sau, cũng là ngày mười sáu tháng tám, ngày phát sinh sự việc, những người chứng kiến đều đã chết hết. Người ngoài mơ hồ phỏng đoán, xác nhận rằng Vương Di Phong hẳn là đã gặp phải thảm sự, mất đi chỗ dựa tinh thần duy nhất trong cuộc sống, trong lòng tích tụ bi phẫn, tức giận khuynh thành, chém giết hơn mấy vạn người trong thành, máu bay ngàn dặm. Tự Cống từ nay về sau lâm vào trong quỷ vực Đại Đường, ác danh của Vương Di Phong phụ nhụ (phụ nữ và trẻ em) đều biết.
Thế nhân nếu gặp phải tình cảnh khó có thể chống lại được, hoặc là thề sống thề chết đấu tranh, hoặc là cúi đầu thuần phục, lòng người thiện ác, vốn là cộng sinh cùng tồn tại. Nhưng tính cách cùng tài hoa này của Vương Di Phong, cũng không thể tạo ra được một kết luận để bản thân vừa lòng, Văn Tiểu Nguyệt vốn là liều thuốc tinh thần của hắn, Tiểu Nguyệt vừa chết, tính tình Vương Di Phong liền đại biến, hắn lấy tà ác làm nguồn gốc cho thái độ làm người, nương nhờ Ác Nhân Cốc, lấy ác làm hướng chủ tâm. Vài năm sau khi đã tụ tập đầy đủ thập đại ác nhân, Khai Nguyên năm thứ hai mươi, hắn suất lĩnh đệ tử Ác Nhân Cốc đánh tới Côn Lôn, các phái thất bại thảm hại, gây nên một sự kiện khiến tất cả nghe đều phải rợn người, dần giành được vị trí đứng đầu thập đại ác nhân.
Cả võ lâm công án mãi cho đến khi huyết long xuất uyên (máu rồng chảy xuống vực), tức sau khi nguyên đại sư huynh của Vương Di Phong, Tiêu Sa chạy trốn khỏi Thiếu Lâm Trì Quốc Thiên Vương Điện mới có thể sửa lại án sai. Trên thực tế, tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành chính là Tiêu Sa, giáo chúng của Vu Minh Giáo. Vì để trả thù chuyện sư môn đối xử bất bình với mình, Tiêu Sa đã trù tính hãm hại Vương Di Phong, tính cách Vương Di Phong không kiềm chế được, cộng thêm trạng thái lúc đó bị kích thích mà có phần điên cuồng, thế nên võ lâm vẫn cho rằng đó là do Vương Di Phong gây nên.
Nội dung bài viết được tổng hợp từ blog Jeongkimchi của Mộc