Rammus, Tê Tê Gai

“Được thôi.”

Nhiều người thần tượng, có kẻ xua đuổi, bí ẩn với tất cả, sinh vật tò mò Rammus luôn luôn khó hiểu. Được lớp vỏ gai bảo vệ, Rammus tạo cảm hứng cho ngày càng nhiều lý thuyết về nguồn gốc của nó, không cần biết nó đặt chân đến nơi nào – từ bán thần, nhà tiên tri thần thánh, đến một con thú tầm thường bị ma thuật làm biến dạng. Dù sự thật có ra sao, Rammus vẫn giữ nguyên ý định của nó và chẳng dừng lại với ai trên đường lang thang giữa sa mạc.

Có kẻ tin rằng Rammus là Thể Thăng Hoa, một vị thần giữa loài người hỗ trợ cho Shurima trong vai trò một thủ vệ mang giáp bất cứ khi nào nó cần. Người mê tín thì thề rằng nó là điềm báo cho thay đổi, xuất hiện khi nào nơi đây đang trong quá trình chuyển giao quyền lực. Ai khác thì lại bảo nó là con cuối cùng của một giống loài đã dạo bước trên vùng đất này từ trước khi Chiến Tranh Cổ Ngữ thiêu rụi sa mạc với ma thuật không kiểm soát nổi.

Với quá nhiều đồn đại sức mạnh, ma thuật và huyền bí vây quanh, Rammus thôi thúc bao người Shurima kiếm tìm tri thức về nó. Thầy bói, giáo sĩ, và những kẻ cuồng tín đều cho là mình biết nơi trú ngụ của Rammus, nhưng con Tê Tê Gai này vẫn bặt vô âm tín. Dù vậy, dấu tích về sự tồn tại của Rammus đã có từ trước cả sử sách, với những hình vẽ mờ ảo miêu tả lại nó trên bức tường cổ nhất Shurima. Những bức tượng tương tự cũng được tìm thấy trong các công trình đá khổng lồ dựng lên từ ngày đầu Thăng Hoa, khiến một số kẻ tin rằng nó chắc chắn là một bán thần bất tử. Đám hoài nghi thường đưa ra giải thích đơn giản hơn: Rammus chỉ là một trong số bao nhiêu loài sinh vật thôi.

Nghe đồn nó chỉ xuất hiện khi có ai đó xứng đáng và thực sự cần giúp đỡ, và đó sẽ là bước ngoặt cho cuộc đời họ. Sau khi Tê Tê Gai giải cứu người thừa kế của một vương quốc rộng lớn khỏi ngọn lửa hung tàn, ông thoái vị để trở thành người chăn dê. Một thợ xây già được truyền cảm hứng từ lần nói chuyện ngắn ngủi mà sâu sắc với Rammus, và xây nên khu chợ to lớn sau này là trung tâm sầm uất của Nashramae.

Biết được Rammus có thể dẫn dắt đến con đường khai sáng, nhiều người đã nghĩ ra vô số nghi thức phức tạp để thu hút sự chú ý của nó. Các môn đồ trong giáo phái tôn sùng Rammus thể hiện niềm tin không thể lay chuyển bằng buổi lễ hàng năm bắt chước những pha lăn nổi tiếng của nó và nhào lộn khắp thành phố thành từng đoàn. Mỗi năm, cả nghìn người Shurima đi dọc theo những ngóc ngách hiểm hóc và xa xôi nhất trên sa mạc để kiếm tìm Rammus, bởi giáo lý cho biết nó sẽ trả lời một câu hỏi cho ai nó thấy xứng đáng, nếu họ đủ sức tìm ra nó. Nắm rõ niềm yêu thích vui chơi ngoài sa mạc của nó, những người sùng đạo mang theo lễ vật để thu hút: bình sữa dê, rương đựng tổ kiến bọc trong sáp, và hũ mật ong. Không nhiều người chẳng bao giờ quay lại từ sa mạc heo hút, và số người mang theo chuyện về vị bán thần còn ít hơn, dù những kẻ lữ hành kể lại rằng bao đồ họ mang theo đều trống rỗng một cách thần bí chỉ sau một đêm.

Dù có phải nhà tiên tri thông thái, Thể Thăng Hoa thần thánh, hay chỉ là một quái thú hùng mạnh, Rammus vẫn nổi tiếng với sức bền bỉ gần như màu nhiệm. Nó đi vào Pháo Đài Siram, thành lũy bất khả xâm phạm do một pháp sư điên rồ xây dựng. Nơi này được đồn có chứa những nỗi kinh hoàng của ma thuật – đám quái vật biến đổi ngoài sức tưởng tượng, những hành lang rực lửa, những đường hầm có ác quỷ canh gác. Chưa đến một giờ sau, cả công trình đồ sộ sụp đổ, và Rammus lăn tiếp hành trình của mình. Chẳng ai biết vì sao Rammus lại đi qua cánh cổng tăm tối đó, hay nó biết được bí mật gì đằng sau những bức tường đá đỏ. Trong năm đại hồng thủy, nó băng qua hồ Imalli chỉ trong hai ngày, đào sâu xuống nhiều dặm để phá hủy tổ kiến khổng lồ và tiêu diệt kiến chúa, kẻ đã thả đàn con đi tàn phá nông trang lân cận.

Đôi khi nó xuất hiện như một anh hùng. Khi chiến đoàn Noxus xâm lăng một khu định cư phía Bắc Shurima, các bộ tộc rải rác khắp nơi tụ họp lại để bảo vệ lãnh thổ dưới chân Điện Thăng Hoa. Đây là cuộc chiến không cân sức, cả về quân số lẫn sự tinh nhuệ, và trận đánh đã gần như thất bại lúc Rammus tham gia vào. Mỗi bên đều quá choáng váng trước sự xuất hiện của sinh vật huyền bí này đến nỗi họ đình chiến tức thì trong lúc nó lăn giữa hàng người. Rammus băng qua điện thờ cao ngất, làm rung chuyển cả nền móng và dội những tảng đá to tướng xuống đầu quân xâm lược. Giờ đến lượt chúng bị áp đảo về quân số và tháo chạy trong tiếng hò reo của dân Shurima. Dù nhiều người thề rằng Rammus cứu thành phố vì tình yêu với Shurima, những người khác lại bảo là nó chỉ muốn bảo vệ vùng đất nơi loài hoa xương rồng yêu thích của nó mọc lên. Có kẻ còn tuyên bố Rammus chỉ đang mộng-lăn và chẳng hề có ý định phá sập điện thờ.

Là thật hay không, các câu chuyện của Rammus ngày càng được dân Shurima làm cho phong phú thêm. Đứa trẻ nào ở đây cũng có thể kể ra cả tá lý thuyết khi được hỏi về nguồn gốc của nó, một nửa trong số đó dường như được chúng sáng tác tại chỗ. Shurima càng lớn mạnh, truyện về Tê Tê Gai càng nhiều. Sau khi đế chế sụp đổ, người ta tin rằng sự hiện diện của nó báo hiệu những thời khắc đen tối hơn đang tới?

Nhưng làm sao một linh hồn hào hiệp và vui vẻ đến vậy lại báo hiệu thời đại hủy diệt được?

ĐOÀN XE PHƯƠNG BẮC

Con dao của Ojan biến rìa mẩu thiết mộc thành một đường cong nhẹ. Mới tám tuổi, cậu không phải tay thợ lành nghề nhất; miếng gỗ chỉ bắt đầu thành hình thứ gì đó tròn và gai góc.

Chị nó, Zyama, ngồi dậy và nhăn mặt.

“Gì thế? Phân Rhoksha hả?” cô nói. “Ai lại muốn mua nó chứ?”

“Không phải, đây là một vị thần vĩ đại và đáng sợ, với giáp và đủ thứ! Và nó không để bán. Để lấy may thôi.”

“Chúng ta là nhà buôn, em trai,” cô nói. “Cái gì ở đây cũng để bán cả.”

Đoàn xe chầm chậm vượt qua từng đụn cát. Khắp nơi đều lèn chặt những lọ gia vị, chỉ còn đủ không gian làm một chỗ nằm chật chội.

“Có gì đó đang đuổi theo chúng ta từ phía Nam!” mẹ Ojan hét lên bên ngoài. Cậu nghe tiếng roi quất, thúc giục đám lạc đà rảo chân hơn.

Zyama dựa người vào thành xe, nhìn chăm chăm qua món sở hữu giá trị nhất của cô, một kính viễn vọng có trang trí.

“Là tụi Kmiros! Chị sẽ chuẩn bị tên,” cô nói. “Chúng chắc đang truy đuổi cục phân Rhoksha của em đấy.”

Ojan thế chỗ cô. Đúng rồi, hàng trăm con bọ với kích cỡ bằng con chó bay rào rào qua đụn cát sau lưng họ.

Zyama quay lại với một cây cung và bao tên đủ màu. Cô bắn gục một con bọ, nhưng đám côn trùng chẳng ngừng lại chút nào.

“Ta có bao nhiêu mũi tên?” Ojan hỏi.

“Tầm bốn chục,” Zyama nhìn vào bao và nói. Cô nhăn trán.

Giọng mẹ chúng vọng lại từ phía trước. “Chúng ta sẽ phải vượt qua chúng. Giữ vững nhé!”

Roi lại quất và đoàn xe vọt lên, hất Ojan ngã dúi dụi trên sàn.

Zyama phóng ra một mũi tên khác, xuyên qua hai con một lúc. Chúng rơi xuống, nhưng lại có thêm nhiều con khác.

“Dầu! Ngăn bên trái!” mẹ chúng hét lên.

Ojan bò đi và quay lại với can dầu đốt đèn và nắm vải vụn. Cậu tẩm dầu vào một mảnh vải và quấn quanh đầu mũi tên. Sau khi đốt cuộn vải, cậu cẩn thận đưa mũi tên cho Zyama. Cô bắn quầng lửa vào đám bọ. Chúng bốc cháy, rú rít lên khi bị lửa thiêu. Ojan toét miệng cười.

Hai người oanh tạc đàn bọ bằng những mũi tên lửa. Không khí nồng nặc mùi khói và kitin cháy. Đoàn xe tăng tốc, và khoảng cách được nới rộng. Họ sắp an toàn rồi.

Bao tử Ojan chùng xuống. Lũ Kmiros giang rộng cánh và vút thẳng lên trời trong một đám mây đen đặc.

Ojan bấu chặt lấy sàn khi một cú giáng mạnh mẽ làm nóc xe rung chuyển. Thêm vài cú nữa, và lớp vỏ gỗ oằn mình dưới sức mạnh của đám côn trùng ngoại cỡ.

“Bám chặt vào!” mẹ chúng hét lên khi rẽ ngoặt sang trái. Đám bọ trượt khỏi nóc, nhưng những tiếng cào không dứt khiến Ojan biết nhiều con khác đã hạ cánh thành công.

Những cái càng xuyên qua trần xe, một con bọ nhảy vào. Zyama rút dao đâm nó, nhưng lưỡi nhọn không đủ sức xuyên qua lớp vỏ cứng. Cô đẩy Ojan ra sau, vung vẩy con dao trước mặt, cố gắng giữ con bọ ở một chỗ.

Thêm Kmiros đổ xuống qua trần xe đã bị xé nát, nanh và càng khua lách cách đầy đe dọa. Ojan chui xuống dưới gầm giường, vung chân đá loạn vào đám côn trùng. Cậu lôi bức tượng gỗ tròn trong túi ra.

“Làm ơn đi, Rammus, con cầu xin người,” cậu thì thầm. “Hãy giúp chúng con!”

Đoàn xe lại chạy nhanh hơn trong lúc càng nhiều bọ đậu trên nóc. Nó chồm lên hết ra trước lại ra sau như con thuyền giữa dòng nước dữ. Rồi thế giới đảo lộn khi cái xe lật nhào, lăn tròn trên cát.

Ojan che mặt khỏi đống đồ đạc đổ ầm ầm xuống. Bụi bay mù mịt. Cậu bị ép sát vào vách, tai ong ong và đầu đập mạnh xuống sàn xe. Sau một thoáng tĩnh lặng, cậu cảm thấy mẹ tóm lấy tay mình và lôi ra. Ánh nắng chói chang làm cậu phải nheo mắt lại.

Cả gia đình túm tụm dưới đống mảnh vỡ của cái xe, ho sù sụ giữa đám bụi trong lúc đám Kmiros xiết chặt vòng vây. Một con bọ xông vào, bị mẹ Ojan đâm thẳng giữa miệng. Bà xiên thủng một con khác đang tìm cách cắn cô con gái, làm chất dịch màu vàng tràn xuống cát. Con thứ ba nhảy từ nóc xe xuống sau lưng họ. Zyama hét lên khi càng của nó kẹp lấy chân cô.

Lũ bọ đột ngột dừng lại. Chúng chui xuống dưới đất, những cái râu rung rung. Trong im lặng, Ojan nghe thấy tiếng vù vù từ xa. Cậu nhìn sang chân trời phía Tây, nơi đám mây cát mù mịt đang lao tới chỗ họ. Cả nhà sẵn sàng vũ khí chuẩn bị chiến đấu với hiểm họa mới.

Một hình dáng tròn tròn mang giáp nhảy khỏi đám bão cát và đập vào con bọ gần nhất với sức mạnh kinh hoàng, nghiền nó thành mảnh vụn.

Kẻ mới đến tả xung hữu đột. Mặc cho mọi sự chống cự lũ côn trùng có thể tung ra, nó là không thể ngăn cản, và trong chốc lát, không con Kmiros nào còn sót lại.

Cát bụi lắng xuống, và Ojan liếc qua bộ giáp gai đang nhô ra từ hình dáng tròn phía trước.

“Đó là…?” Zyama dò hỏi.

“Rammus!” Ojan hét lên. Cậu cuống cuồng chạy lên đồi để gặp mặt người hùng trong mơ của mình.

Lớp vỏ của sinh vật đầy hình xoắn phức tạp, móng vuốt sắc nhọn như dao. Nó đang gặm chân một con bọ, nước chảy ra từ miệng.

Ojan và Zyama sững sờ.

Mẹ chúng tiến lại gần Tê Tê Gai, cúi đầu thật thấp.

“Người đã cứu chúng tôi,” cô nói. “Chúng tôi rất hân hạnh.”

Rammus cứ nhai rau ráu chân con bọ. Nhiều phút đã qua.

Nó lăn lại chỗ cái xe đã bị lật úp và lục tìm trong đống đổ nát, lôi ra bức tượng gỗ khắc của Ojan. Không hoàn hảo lắm, nhưng vẫn nhìn ra được.

“Là người đó,” Ojan nói. “Làm ơn, hãy nhận nó.”

Rammus quỳ xuống và cắn bức tượng gỗ làm đôi. Nó quay đi vài bước trước khi khạc mảnh vụn xuống cát. Zyama có nén tiếng cười.

“Hừm,” Rammus nói.

Nó rút thêm một cái chân bọ và lôi nó theo trong lúc lăn đi.

Cả gia đình nhìn theo nó biến mất phía chân trời.

Ojan chạy theo Rammus để thu hồi những mảnh vỡ của bức tượng. Cậu cho chúng vào túi và cúi đầu.

“Để lấy may,” cậu nói.