Riot Games và Garena vừa công bố trailer giới thiệu kĩ năng của tướng mới Vex, Pháp Sư Khó Chịu. Vex dự kiến sẽ có có mặt trên máy chủ thử nghiệm PBE trong tuần này và có mặt chính thức trên toàn cầu vào cuối tháng 09/2021 trong Liên Minh Huyền Thoại phiên bản 11.19 cùng với trang phục Thần Sứ.
https://www.youtube.com/watch?v=DuQrhuF9bok
Vex được Riot Games thiết kế chơi ở vị trí đường giữa với vai trò pháp sư kiểm soát cùng bộ kĩ năng có khả năng ngắt lướt và gây hoảng sợ lên kẻ địch. Một ví dụ đơn giản là nếu Yasuo múa may quay cuồng gì đó với đám lính cách cô tầm nửa màn hình, Vex sẽ không quan tâm. Nhưng nếu hắn, hoặc có khi là người anh trai của hắn lao vào định làm thịt cô, cô sẽ bực lên và xử gọn chúng.
“Mỗi khi thấy ánh mặt trời ló dạng, đừng quên xung quanh nó phải toàn mây đen”
Buồn Bực (Nội tại)
Bực Bội: Cứ sau một vài giây cố định, Vex sẽ trở nên Bực Bội, khiến kĩ năng cơ bản tiếp theo của cô ngắt lướt của đối thủ và khiến chúng Hoảng Sợ.
Buồn Bã: Mỗi khi kẻ địch xung quanh lướt hoặc dịch chuyển, chúng bị đánh dấu Buồn Bã. Đòn đánh cơ bản tiếp theo của Vex kích nổ dấu ấn, gây thêm sát thương và hoàn trả một phần hồi chiêu của Bực Bội.
Sóng U Sầu (Q)
Vex ném ra một đợt sóng về phía trước, gây sát thương phép lên kẻ địch nó đi qua. Sau một khoảng trễ ngắn, đợt sóng tăng tốc nhưng bị giảm phạm vi tác dụng. Sóng U Sầu sẽ kích nổ các dấu ấn Buồn Bã trên những kẻ địch chịu ảnh hưởng.
Chỗ Này Của Ta! (W)
Vex nhận một lá chắn và phát ra một đợt sóng chấn động, gây sát thương phép lên kẻ địch xung quanh. Chỗ Này Của Ta! sẽ kích nổ các dấu ấn Buồn Bã trên người những mục tiêu nó tác động.
Nỗi Buồn Lan Tỏa (E)
Bóng Đen bay đến vị trí chỉ định, tăng dần kích thước dựa theo khoảng cách nó đi được. Khi đến nơi, Bóng Đen gây sát thương phép, làm chậm và đánh dấu Buồn Bã lên các kẻ địch trúng chiêu.
Bóng Đen Đoạt Mệnh (R)
Bóng Đen bay về phía trước, đánh dấu và gây sát tương phép lên kẻ địch đầu tiên trúng chiêu. Vex có thể tái kích hoạt kĩ năng này để gọi Bóng Đen kéo mình đến vị trí mục tiêu, gây thêm sát thương phép.
Nếu mục tiêu đánh dấu bị hạ gục trong thời gian ngắn sau khi nhận sát thương từ Bóng Đen Đoạt Mệnh, Vex có thể tái sử dụng kĩ năng này trong vòng một vài giây.
Tiểu sử Vex
Nơi trung tâm Quần Đảo Bóng Đêm, có một yordle cô độc lê bước trong màn sương hắc ám, hài lòng với nỗi thống khổ đến ảm đạm của nó. Chẳng bao giờ có chút sức sống, và chỉ đồng hành với mỗi cái bóng hùng mạnh của chính mình, Vex trốn tránh khỏi mọi sự tích cực và niềm hạnh phúc nơi thế giới bên ngoài, và nhất là lũ “tầm thường” đáng ghét đang tận hưởng những điều đó.
Lớn lên tại thành phố Bandle, Vex chưa bao giờ cảm thấy mình thuộc về nơi đây. Sự tươi vui và đầy sắc màu của thế giới yordle luôn khiến cô ả khó chịu. Dù cha mẹ cô đã cố thử mọi cách, nhưng cô chẳng bao giờ có được “linh hồn yordle” như những người bạn cùng trang lứa, và chọn cách ở lì trong phòng ngày này qua tháng nọ.
Ở đó, cô tìm được người tri kỷ ở chính cái bóng của mình. Nó đen tối (màu yêu thích của cô), và nó cũng không nói gì — quả là một người bạn đồng hành hoàn hảo cho cô nàng thiếu niên chán đời. Cô tự giải khuây với bóng đen, và cảm thấy thích thú khi tự trình diễn những màn kịch câm u sầu.
Nhưng rốt cuộc, nó cũng chỉ là một cái bóng, chẳng thể nào chở che Vex khỏi sự vui vẻ đến khó ưa bao quanh cô. Dĩ nhiên, hẳn phải có một thứ gì đó khác trên thế giới này. Thứ gì đó đen tối hơn. Buồn tẻ hơn. Thứ gì đó giống cô.
Và thứ đó đã đến, nó chính là Ngày Ma Ám, khi những đám Sương Đen cuộn trào quanh thành phố Bandle, khiến những cư dân nơi đây hoảng loạn. Trong khi những yordle khác chiến đấu anh dũng để đẩy lùi Màn Sương, Vex lại cảm thấy thích thú trước thứ năng lượng đen tối của nó và bắt đầu lần theo dấu vết để tìm đến nguồn cội của nó.
Khi đặt chân đến Quần Đảo Bóng Đêm, Vex không thể tin vào mắt mình. Đó là một khung cảnh từ đất liền kéo dài đến đại dương, hoàn toàn cạn kiệt sức sống lẫn sắc màu, trải dài trước mắt cô. Ở nơi đây, cô cuối cùng cũng đã có thể đắm chìm trong nỗi phiền muộn, không còn bị quấy rầy bởi những sự vui tươi hay tiếng cười của những kẻ khác.
Nhiều ngày trôi qua, Vex dần nhận ra tác động kì dị của Màn Sương Đen lên cô. Cái bóng của cô giờ đã bỗng có một nhân dạng mới nó tràn đầy sức sống và cảm xúc hơn cả chủ nhân của nó đồng thời ma thuật yordle của cô cũng chuyển thành một thứ gì đó tà ác hơn nhiều. Vex giờ đây đã có thể lan tỏa nỗi u sầu của mình, xa hơn và rộng hơn.
“Ai đã tạo ra cái chốn tệ hại một cách tuyệt vời này?” cô tự hỏi.
Thắc mắc của cô sớm được giải đáp khi Hắc Diệt Đế Vương Viego đặt chân đến Quần Đảo, với tham vọng lan tỏa màn sương của mình đến mọi ngỏ ngách của Runeterra. Khi gặp Vex, Viego nhận ra rằng cô nàng yordle này sở hữu khả năng đặc biệt để lan truyền sự tuyệt vọng, khiến mọi người trở nên dễ bị Màn Sương Đen của hắn chạm đến hơn. Vex, ngược lại, cũng rất hào hứng trước viễn cảnh một thế giới phủ trong Sương Đen của hắn. Thế là cả hai trở thành đồng minh và đặt mục tiêu biến cả thế giới ngoài kia trở thành một vùng đất chết.
Nhưng trước khi Viego hiện thực hóa tầm nhìn của mình, Vex đã nhận ra được động cơ đích thực của hắn: để tìm lại linh hồn hoàng hậu đã chết, nhằm được đoàn tụ với nàng. Vex cảm thấy ghê tởm, cảm thấy mình bị phản bội bởi người mình tin rằng sẽ giết chết sự hạnh phúc trên thế giới này, rốt cuộc lại là người khao khát nó hơn ai hết. Vex bỏ mặc Viego khi hắn bị đánh bại bởi các Vệ Binh Ánh Sáng, và tham vọng nhấn chìm thế giới trong suy vong của hắn bị chặn đứng nơi những tàn tích của cung điện Camavor cổ xưa. Một lần nữa thất bại, cô cảm thấy thất vọng khi thế giới một lần nữa trở nên tươi sáng và đầy màu sắc mà cô luôn ghét. Có việc tìm kiếm một nỗi u sầu trường cửu khó hơn cô nghĩ.
Cô giờ chỉ còn biết đến một nơi một cách chắc chắn để có được sự sầu thảm mà cô khao khát. Cô ghé thăm cha mẹ ở thành phố Bandle, sẵn sàng cho họ thấy cô đã trở thành một con người như thế nào, và tận hưởng sự thất vọng từ họ.
Cô nàng yordle thiếu niên chứng kiến cha mẹ mình ngớ người, đứng yên như trời trồng. Biểu cảm của họ chuyển từ sốc, thành chối bỏ, rồi cuối cùng là miễn cưỡng chấp nhận.
“Bé yêu. Bọn ta chẳng thể nào hiểu… thứ này được,” mẹ cô lên tiếng, chỉ tay về phía bộ dạng của Vex.
”Nhưng bọn ta vẫn yêu thương con vô điều kiện,” cha cô lên tiếng. “Và nếu con hạnh phúc, bọn ta cũng sẽ hạnh phúc cho con.”
Vex đảo mắt, và rồi thở dài đầy thất vọng. “Hai người là tệ nhất,” cô lầm bầm.
Rồi cô mệt mỏi lê bước khỏi phòng khách căn nhà, tìm đường quay trở lại Quần Đảo Bóng Đêm nơi cô có thể gặm nhấm nỗi buồn mà không bị ai quấy rầy.
Ý nghĩa của sự khổ sở
Tác giả: John O’Bryan
Vex tỉnh vào buổi trưa sau giấc ngủ say đêm qua. Màn Sương Đen bao phủ quanh Quần Đảo Bóng Đêm đặc biệt dày đặc vào hôm nay, tạo nên một bầu không khí tuyệt vọng rất hợp với cô.
Những bóng ma ghê rợn xung quanh cứ lặp đi lặp lại điệp khúc rên rỉ, hy vọng cô sẽ có tâm trạng để đáp lại họ một ngày nào đó.
“Có muốn chơi nữa không?” Vex thở dài. “Được thôi. Tớ sẽ làm. Nhưng lần này phải có ai khác làm người đi tìm đấy.”
Từ sau lưng, Vex nghe tiếng bóng của mình đang ủng hộ.
“Bóng Đen, nếu cậu muốn là người đi tìm, thì có nghĩa là tớ cũng phải làm người đi tìm.”
Bóng Đen nhìn cô với đôi mắt buồn bã, đầy hy vọng.
“Sao cũng được. Mặc dù điều này thật là ngu ngốc làm sao, nhưng tôi và Bóng Đen sẽ làm người đi tìm. Tất cả, đi trốn đi.”
Lấy tay che mắt, Bóng Đen bắt đầu đếm đến một trăm khi hàng loạt bóng ma phân tán tìm nơi ẩn náu trong những tảng đá và tàn tích còn sót lại trên đảo.
Vex, với đôi mắt không hề được che lại, có thể nhìn thấy thứ gì đó rất kỳ dị ở phía xa xa trong làn khói mù. Nó trông giống như… một cặp tai nhọn?
“Nhóc con!” một giọng nói truyền tới dưới tai. “Cháu có ở đây không, nhóc?”
“Ôiiiiii·không,” Vex thất thần. “Nói với tôi đó không phải là…”
Đôi tai nhọn tiếp tục nhấp nhô về phía cô ấy cho đến khi hình bóng ấy xuất hiện. Một yordle lớn tuổi đứng trước Vex, hai tay dang rộng dáng vẻ phấn khởi.
“Cháu đây rồi, nhóc!” người ấy cất tiếng.
Đôi mắt Vex nheo lại, khinh thường nhìn trước khuôn mặt quen thuộc kia. “Chú Milty, chú làm gì ở đây thế?”
“Ý cháu là sao hả? Một yordle trưởng thành không thể đến thăm nhóc con của mình sao?” chú Milty hào hứng nói.
“Đừng có gọi tôi như thế.”
Vex nhận thấy những người bạn đồng trang lứa bắt đầu rời khỏi nơi ẩn nấp, tò mò về vị khách mới.
“Tôi khá là bận,” Vex nói lại với chú. “Chú có thể nói cho tôi biết chú muốn gì và rời khỏi đây được không?”
Khuôn mặt chú Milty như đang tan chảy, một nụ cười cứng cỏi chuyển thành sự quan tâm đầy nghiêm túc. “Được rồi. Ta sẽ không nói dối con đâu, nhóc con—là về bố mẹ con.”
Đôi mắt Vex trợn ngược lên suýt nữa thì rơi khỏi hốc. “Ughhhhh, họ thì sao?”
Sao tự dưng chú Milty lại quan tâm đến chuyện bố mẹ nhỉ, cô nghĩ gì thế? Chú cũng đâu phải họ hàng thật sự của cô.
“Họ sẽ không bao giờ nói điều này với cháu, nhưng mà… họ đang rất là lo đấy!” chú Milty dặn dò. “Cháu có thấy là mình đang sống trong… một cái hố tối tăm. Chơi đùa cùng các hồn ma. Cháu cần phải về nhà đi.”
“Không. Không bao giờ.”
“Đi mà nhóc con.”
“Không.”
“Chỉ là ghé thăm thôi thì sao? Để cho họ thấy cháu vẫn ổn.”
“Khôngg.”
“Nhanh thôi mà, đi vào rồi đi ra.”
“Không. Đi đi,” Vex khó chịu.
Hàng chân mày của chú Milty nhíu lại trước sự phản kháng của đứa nhỏ. Một lúc sau, nụ cười rạng rỡ của chú đã quay trở lại, một tia sáng lấp lánh trong mắt người đàn ông yordle.
“Chà, thế thì ta có việc phải làm ở đây rồi…” chú Milty cất lời. Chú khởi động các đầu ngón tay, rồi đưa lên theo hình vòng cung quanh cơ thể. Một cánh cổng cầu vồng lớn ngay lập tức mở ra trước mặt. “Đừng buồn nữa. Sắp đến giờ uống trà của bố mẹ cháu rồi. Ta có thể kịp buổi ấy nếu nhanh chân một chút!”
Vex nhăn mặt khi chú Milty kéo cô về phía cánh cổng ma thuật. Trong một chốc, cô giơ tay lên, triệu tập bóng đen dày đặc dưới chân, xông ra cánh cửa sáng nhiều màu. “Nếu chú nghĩ rằng tôi sẽ bước ra đó thì chú chẳng hiểu gì về tôi cả.”
Chú Milty nhướng một bên lông mày rậm của mình lên đầy vẻ ngạc nhiên. “Nhưng – nhóc con à, nhìn xung quanh đi. Chỗ này là nơi của mấy thứ… chết chóc.”
“Duh. Đó là lý do vì sao tôi ở đây mà,” Vex đáp. “Người sống tệ lắm. Các Yordle cũng tệ. Màu sắc khiến tôi buồn nôn. Và nơi này không có mấy thứ đó.”
Chú Milty lắp bắp, choáng váng trước phát biểu của cô cháu gái. Sau đó, nhận thức bắt đầu tràn vào não người đàn ông đứng tuổi, ánh sáng lấp lánh lại trở lại trong mắt chú. “Ohhhh, chú biết ý cháu rồi. Cháu đã rời khỏi Bandlewood quá lâu! Cháu đã đánh mất tinh thần của một yordle. Tất cả những gì cháu cần là về nhà vài hôm và cháu sẽ trở nên xinh đẹp như một bông hồng liền!”
Người chú hất ngón tay, cánh cổng cầu vồng lại một lần nữa hiện ra.
Vex cảm thấy tất cả mọi thứ đang rời khỏi tâm hồn của mình khi cô nhận ra mình sẽ mãi mãi bị nhắc nhở: bởi vì cô là một yordle, và sẽ luôn là một yordle, sự nhiệt tình của họ sẽ mãi mãi dày vò cô.
Trừ khi…
Một ý nghĩ nảy ra trong đầu Vex. Cô gần như mỉm cười khi nhận ra đó có thể là giải pháp cho sự tra tấn này. Cô nhanh chóng kìm nén nụ cười và triệu hồi toàn bộ sức mạnh của mình.. “Vấn đề ở đây là gì hả chú Milty?”
“Vụ gì cơ Vexy?”
“Tất cả đều như thế. Thành phố Bandle, các yordle… cách sống?” Cô nhìn lên từ mặt đất để thấy nụ cười của chú mình đang dần tắt.
“Ý nghĩa của cuộc sống?” chú hỏi lại. “Uhhhnnn…phải không…”
Thấy chú mình không nói lên lời, Vex háo hức trả lời câu hỏi thay cho lão yordle. “Ý tôi là, tất cả chúng ta đều là những mảnh ghép ma thuật khác nhau. Chúng ta là ai, làm gì, những người gọi là gia đình — chúng ta không được chọn bất cứ thứ gì trong số đó. Tất cả chúng ta chỉ như chiếc lá chết lững lờ trôi, không thể kiểm soát bất cứ thứ gì.”
Một ánh mắt cương quyết kỳ lạ đến với chú Milty. “Oh, ta không nghĩ điều đó hoàn toàn là thật. Làm cho mọi người hạnh phúc thì sao? Tất cả chúng ta đều có khả năng đó!”
“Tôi đoán vậy. Nhưng niềm vui thì sẽ chẳng bao giờ kéo dài mãi mãi, đúng chứ?”
Vex có thể cảm thấy lời nói của cô đánh bay cánh buồm của chú Milty khi đôi tai dài, vểnh của chú bắt đầu cụp xuống.
“Giống như những thứ khác trên thế giới này,” cô tiếp tục. “Niềm vui, cánh chim, rừng cây, mấy con bọ… cầu vồng — chúng đều sẽ biến mất. Tôi đoán là chú có thể nói đó là mục đích sống của chúng. Nhưng chúng chỉ quanh quẩn vài phút, rồi sau đó chết. Cứ hỏi tất cả các quái vật ở đây thì biết.”
Vex ra hiệu những người bạn bóng ma của mình, họ nhoài người ra khỏi chỗ ẩn nấp. Khi quay lại phía người chú của mình, cô hầu như không thể nhìn thấy hàng lông mày nhăn nhó của ông ấy nữa.
“Ta đoán là ta chưa bao giờ… nghĩ theo hướng đó,” chú cất lời.
Vex thò tay vào cái giếng tuyệt vọng không đáy của mình, với hy vọng đẩy cái cọc đau khổ vào sâu hơn trong trái tim người kia. “Tôi biết sẽ luôn có người chết, nhưng mà sau cùng thì, điểm chung của cuộc sống này… chính là cái chết.”
“Chết ư?” chú Milty khóc thút thít.
“Đúng vậy. Và phần tồi tệ nhất chính là gì? Yordle thậm chí không thể có được điều đó. Mọi thứ cứ tiếp diễn mãi mãi. Chịu đựng sự tồn tại vĩnh cửu ngu ngốc, vô nghĩa.”
Môi chú Milty run lên. Những giọt nước mắt lấp lánh như kim cương chảy xuống gò má. Cánh cổng cầu vồng phía sau biến mất vào trong màn đêm vô tận.
“Nó… thật… kinh khủng quá,” chú nức nở.
“Đúng không?” Vex nói.
Đột nhiên, chú Milty bật ra tiếng nức nở không thể kiểm soát. Chúng đến như sấm sét, xua đuổi ngay cả những màn sương đang lảng vảng gần đó.
Khi chú của cô vừa chạy đi vừa khóc, Vex thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng của sự nhiệt thành bất tận không còn đè nặng trên bờ vai nhỏ nữa. “Được rồi,” cô nói, “mọi người có thể ra được rồi đó.”
Từng người một, những đồng minh bóng ma của cô xuất hiện từ các tảng đá và đống đổ nát xung quanh.
“Một ván nữa thôi nhá,” Vex tiếp lời. “Và chắc chắn rồi – Tôi sẽ là người bốc mộ nhá.”