Những bước đầu tiên

Chẳng ai tin cô gái ấy cả. Ngay cả khi họ đã mặc đồ cho cô và khiến cô đủ bình tĩnh để nói hết được một câu hoàn chỉnh, chẳng có thứ gì cô nói mang một chút ý nghĩa nào cả.

Người trong làng đã từng nhìn thấy những thứ siêu nhiên khác – sống ở chân núi Targon khiến điều này là không thể tránh khỏi – những câu truyện của lũ trẻ không cần phải thêm thắt quá nhiều.

Cô ta miêu tả một người siêu nhiên nào đấy đã trồi lên tự mặt biển xung quanh ngôi làng của họ. Nó nghe như là một kẻ du mục: một trong những thực thể vũ trụ lạc trôi, mơ hồ đôi khi du hành xuyên qua đỉnh Targon. Chưa ai từng nghe đến việc một thực thể vũ trụ lại xuất hiện từ đại dương cả. Hoặc có lẽ là cô gái trẻ này đang thử làm một trò đùa.

Nhưng khi người phụ nữ với đôi mắt đỏ ngầu bơi vào làng, mang trên tay một mái vòm nước lên xuống theo lệnh của cô ta, người dân làng nhận ra đây không hề là một trò đùa.

Những bước đầu tiên - Ảnh 1

“Xin chào,” người lạ mặt nói. “Tôi là Nami. Tôi là một người Marai, sinh vật của biển cả. Tôi sẽ không làm hại ai đâu.”

Dân làng nhìn chằm chăm vào cô ta, há hốc mồm. Có lẽ là họ choáng váng với vẻ ngoài của cô ta. Cái này có lý đấy, hãy xem sự bất thường trong cách họ nhìn vào mắt Nami kìa: một phần da thịt không có vảy và hai cánh tay mà đáng lẽ ra phải là vị trí của những chiếc vây.

Dù họ chẳng quan tâm là cô vừa nói gì, Nami đã lôi kéo được sự chú ý của họ.

“Tôi đến đây tìm Hiện Thân của Mặt Trăng, bởi bà ta có một thứ mà bộ tộc của tôi đang cần. Nếu không có nó, họ, và có thể là toàn thế giới, sẽ bị nuốt chửng bởi bóng tối tàn bạo và đói khát.”

Những người dân làng vẫn tiếp tục nhìn Nami chằm chằm, lớ ngớ và im bặt. Chỉ có một con thú bốn chân buồn ngủ chẳng màng gì đến sự xuất hiện của nàng tiên cá trong làng cả, nó tiếp tục bứt từng họng cỏ khô ra khỏi chiếc xe kéo và nhai ngon lành, hàm răng đầy đãi chạm vào nhau cành cạch.

Nami đứng trong yên lặng, gõ gõ vào quyền trượng của cô ta một cách kì cục.

“Vậy thì, nếu có ai biết được Hiện Thần đang ở đâu, thì nó sẽ, à ừ.” Cô hít vào, mong muốn tạo ra một tiếng động để phá vỡ sự tĩnh lặng đang bao phủ đám đông. “Rất có ích, đối với tôi.”

Cứ như là những người trong làng vừa bị đóng băng tại chỗ, mọi thứ quá yên lặng. Nami nhìn quanh làng và thấy một ánh sáng nhỏ, dao động xung quanh. Nó được neo vào với một cái cột sáp nhỏ, hoặc là một cây gậy gỗ to, ánh sáng trong có vẻ có sự sống, nhưng vô tri. Chúng dao động thèo những làn gió nhẹ và nổ tanh tách ra thành những đốm năng lượng.

“Các bạn gọi nó là gì vậy?” Nami hỏi, chỉ tay vào đám ánh sáng. “Nó dễ thương quá.”

Một ông già mang một chiếc áo choàng ánh kim bước lên trước – mọi người còn lại thì vẫn khăng khăng che chở cho bản thân, vì những lý do mà Nami chẳng thể hiểu được ngay lúc đó – bên hông ông là hai vệ sĩ. Từ tầng tầng lớp lớp những tấm vải quấn, Nami suy luận rằng ông ta chắc chắn phải là một trưởng lão hay gì đó. Hoặc là ông ta đang cảm thấy lạnh.

“Cô tìm mặt trăng à?” ông ta hỏi. “Thế nó là bạn của cô, hay là thù?”

Nami nheo mắt lại. Đôi môi của người đàn ông run lên với một sự im lặng đáng sợ. Rõ ràng Hiện Thần của mặt trăng quan trọng với ông ta – nhưng theo hướng nào? Ông ta tôn thờ và muốn bảo vệ nó, hay ông ta xem nó là kẻ thù?”
Nami suy luận giữa các đáp án. Rõ ràng, cô ta nghĩ, chẳng ai lại ngu ngốc đến nỗi đi tuyên chiến với mặt trăng cả. Thế là cô đáp:

“Đương nhiên là bạ…”

“TÊN DỊ GIÁO.” lão già hét lên.

“B…Bọn ma quỷ! Ý tôi là bọn ma quỷ! Các ông nghe lầm tôi rồi!” Nami la lên, nhưng lời nói của cô bị lấn át bởi tiếng thét của bọn vệ sĩ. Nhiều người dân trong làng đã vớ lấy vũ khí, nhúng ngọn giáo của họ vào những thùng chất lỏng và đốt cháy nó lên.

Nami nhìn chằm chằm vào đầu những ngọn giáo đang bập bùng những ánh linh hồn màu cam. Điệu nhảy của chúng đầy mê hoặc, nhưng tỏa nhiệt. Nami nghi ngờ rằng việc chạm vào chúng sẽ không phải là một điều dễ chịu chút nào.

Ngươi sẽ phải rời khỏi ngôi làng này ngay lập tức! Ngươi lan truyền NỖI SỢ và SỰ LỪA DỐI,và chúng ta không chấp nhận bất kì thứ gì như vậy.” tên trưởng lão ra lệnh.

Nami nhìn chằm chằm vào họ trong một lúc, da mặt cô cứng lại. Đây chính là nó – bài kiểm tra đầu tiên của cô khi khi bước vào đất liền. Cô biết rằng, nếu cần thiết, cô có thể tự vệ với tất cả những người trong ngôi làng.
Nhưng việc đó sẽ không cho cô những gì cô cần.

“Tôi đang sợ hãi,” cô nói.

Tên trưởng lão mỉm cười. Nami cố gắng hết sức để phớt lờ nó.

“Không phải là các ông, mà là của tôi. Tôi đã nhìn vào cái họng đói khát, thù ghét của bóng tối và nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy vui nữa. Những ngọn giáo của ông chẳng thể so sánh được với nó,” cô nói.

“Và vì vậy, tôi sẽ không rời đi. Không phải khi đồng loại tôi vẫn đang gặp nguy hiểm,” cô nói. Nami tiến về phía trước và cắm quyền trượng của mình xuống đất.

Cô tiến đến với một sự tự tin và không sợ hãi, những người dân làng buộc phải lùi lại – và trong một tình huống hi hữu.

Một cậu thiếu niên vấp ngã về phía sau, ngọn giáo của cậu trượt ra khỏi tay, rớt vào bên dưới chiếc xe đẩy chứa đầy cỏ khô. Linh hồn tỏa nhiệt đang nhảy múa trở nên to lớn hơn. Nó liếm vào cỏ, lan truyền năng lượng của nó vào một đống rơm. Trong khoảng khắc đó, toàn bộ chiếc xe bị đốt cháy bởi một nguồn năng lượng nóng và bất ổn.

Con thú đang gặm cỏ kêu be be trong nỗi sợ hãi và chạy khỏi đống lửa. Nó vung đôi chân đầy cơ bắp của mình trong hoảng loạn, đạp vào sườn chiếc xe, phóng thích những những đám cỏ đang cháy lên không trung.

Những tinh linh nóng bỏng hạ cánh trên những mái nhà lợp trong làng và lan ra nhanh chóng, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi với một sự ngấu nghiến ngon lành.

Những người dân làng vội vã lấy về những xô nước đầy ắp từ một cái giếng bên cạnh. Nami nhìn ngắm mọi thứ trong một sự sợ hãi đến mê hoặc khi họ quăng thứ chất lỏng vào những linh hồn đói khát. Trong một khoảng khắc, những nỗ lực của họ có vẻ đã đẩy lùi được cơn giận của các linh hồn, biến những đốm lửa bập bùng thành những đám mây xì xào khủng khiếp, không giống như những thứ không khí bình thường ngoài kia, chúng có vẻ như đang giãn nở ra về khối lượng cũng như hình thù. Đám mây xì xào cuộn xoáy lên khi những linh hồn uống nước và nhảy múa trên những mái nhà, biến màn đêm xanh thẳm thành cam.

Những bước đầu tiên - Ảnh 2

“Thêm nước!” những người dân làng la lên. “Nhanh lên!”

Việc này thì mình có thể giúp, Nami nghĩ.

Nami giơ quyền trượng Kẻ Hiệu Triệu Thủy Triều của cô ta lên, những đốt tay nắm chặt vào nhau.

Tập trung suy nghĩ, nước ở bờ biển xung quanh ngôi làng bắt đầu tập trung lại và rung động.

Nami nắm chặt tay hơn nữa và nhắm mắt lại, kéo quyền trượng lại để hút nước về phía mình.

Đại dương bắt đầu gào thét. Nó kéo mình lên không trung, cao hơn cả ngôi làng, một bức tường sóng hung tợn trôi nổi đã sẵn sàng. Mọi người la hét.

Nami đưa quyền trượng của mình về phía trước, chỉ nó vào những đống nhiệt đang nhảy múa.

“Làm ơn tránh ra,” cô hết lên với những người dân làng.

Và họ làm thế thật.

Cơn sóng đập vào phía trước như thể nó muốn nhấn chìm toàn bộ ngôi làng. Ngay trước khi chạm vào mặt đất, nước bắt đầu cuộn xoáy lên thành những vòi rồng khổng lồ và hỗn loạn. Nó luồn xuyền qua không khí, thổi tắt sự phàm ăn điên cuồng của nhiệt độ.

Những xúc tu của nước biển bao vây ánh sáng giận dữ, quấn quanh nó như một con rắn, kiềm chế và bóp nghẹt ánh sáng khi nó đổ sụp xuống. Với những làn khói cuối cùng, các linh hồn tan biến, ánh sáng của chúng được thay thể bởi màu xanh tĩnh lặng của màn đêm.

Nami thở ra, buông lỏng tay khỏi quyền trượng. Những xúc tu nước ngay lập tức mất đi hình dạng của nó, và rơi xuống đất trong niềm hân hoan của những người xem.

Trưởng lão và vệ sĩ của ông ta bỏ xô của bọn họ xuống. Họ quay sang Nami, cơn giận mà họ còn mang theo vài phút trước giờ đây chỉ còn là kí ức. Họ nhìn người khách mới với một ánh nhìn khác hẳn.

“Ionia,” trưởng lão nói.

“Gì?”

“Mặt trăng, hãy tìm Hiện Thân của nó ở đằng kia – Nó là một châu lục. Ở hướng đó,” Ông ta nói, chỉ tay về phía biển, về hướng mà quyền trượng của Nami thôi thúc cô.

Đương nhiên rồi. Mặt trăng và thủy triều cứ như là anh và em. Ở mọi nơi mặt trăng đến, quyền trượng thủy triều cũng sẽ bị kéo về đó.

“Oh!” Nami kêu lên, và con tim cô tràn ngập hi vọng. “Đó là – đúng rồi. Cảm ơn ông. Xin lỗi về… à,” cô nói, vẫy tay lơ lửng về phía ngôi làng ướt nhẹp, nước còn nhỏ giọt. “Dù sao thì. Cảm ơn.”

Nami giơ quyền trượng lên và một ngọn sóng kéo từ bờ biển đến, bao bọc cô trong một cái kén làm bằng nước và đưa cô trở về đại dương. Trưởng lão nói vọng ở phía sau cô.

“Lửa!” ông ta la lên.

“Gì thế?” Nami hỏi.

“Ánh sáng từ những ngọn đuốc, ngọn giáo của chúng tôi. Nó được gọi là lửa. Nó giúp chúng tôi an toàn, nhưng nó hơi bất ổn… đôi khi như thế.

“Lửa,” Nami nói, và cười. “Tôi thích nó.”

Và như vậy, Nàng Tiên Cá trở về với biển cả, và hướng về một nơi vô định.