Truyện ngắn: Nơi Icathia từng tồn tại

Tên tôi là Axamuk Var-Choi Kohari Icath’or.

Axamuk là tên ông tôi. Tên một chiến binh, nghĩa là người giữ kiếm, một danh hiệu đẹp. Axamuk là vị Vua Pháp Sư cuối cùng, người cuối cùng gục ngã trước Nữ Hoàng Mặt Trời Shurima khi bà dẫn đoàn quân người và thần mang giáp vàng của mình vào vương quốc Icathia.

Var là mẹ tôi, Choi là cha tôi. Icath’or là tên bộ tộc của tôi, một bộ tộc với lịch sử đầy tự hào phụng sự các Vua Pháp Sư.

Tôi đã mang những cái tên đó từ lúc chào đời.

Tên tôi là Axamuk Var-Choi Kohari Icath’or.

Chỉ có Kohari là mới. Đội Kohari là tùy tùng của Vua Pháp Sư. Khi Vua Axamuk thất bại trước Nữ Hoàng Mặt Trời và Icathia trở thành chư hầu của Shurima, họ đã bị các thần chiến binh tiêu diệt.

Nhưng đội Kohari đã tái sinh để phụng sự Vua Pháp Sư mới. Tôi mang huy hiệu của họ trên tay, cuộn giấy quấn quanh thanh kiếm.

Tên tôi là Axamuk Var-Choi Kohari Icath’or. Tôi lặp đi lặp lại nó.

Tôi không muốn quên. Tôi chỉ còn có nó.

Truyện ngắn: Nơi Icathia từng tồn tại - Ảnh 1

Mới sáng nay tôi và đội Kohari còn hành quân trên đường phố Icathia? Cứ như đã cả một đời rồi.

Khắp nơi chật kín những người đang reo hò. Mặc quần áo đẹp nhất, mang trang sức đắt nhất, họ đến chứng kiến sự hồi sinh của vương quốc.

Chúng tôi bước đều, nắm chặt đai khiên và chuôi thanh kiếm con nimcha. Mang vũ khí Icathia là phạm luật Shurima, nhưng chúng tôi đã bí mật rèn và giấu quanh thành phố, đủ cho cuộc nổi dậy.

Tôi nhớ rõ ngày đó.

Thành phố đầy tiếng thét khi đám đông truy đuổi và hạ sát mọi người Shurima họ thấy. Nỗi phẫn uất suốt nhiều thế kỷ bị chèn ép đã lên đến đỉnh điểm trong ngày bạo lực đẫm máu này. Không cần biết là ai, nếu phục vụ Hoàng Đế Mặt Trời, kẻ đó phải chết.

Qua đêm, Icathia lại thuộc về chúng tôi!

Những Đĩa Mặt Trời bị kéo đổ. Sách Shurima bị đốt, kho tàng bị cướp bóc. Tượng các hoàng đế đã băng hà bị báng bổ với những dòng chữ khiến ai cũng phải đỏ mặt.

Tôi nhớ mùi khói lửa. Đó là mùi tự do.

Tôi giữ chặt cảm giác đó trên đường diễu hành.

Ký ức tôi hiện lên những khuôn mặt tươi cười và tiếng hò reo. Mặt trời quá chói chang, tiếng người quá ồn ã, đầu tôi kêu ong ong.

Đêm trước tôi không ngủ vì căng thẳng. Khả năng dùng nimcha của tôi chỉ tầm tầm, nhưng cây cung trên vai mới là vũ khí chết người. Gỗ sơn đỏ, tên làm từ lông lam điểu và chuốt nhọn bằng nham tinh. Nhiều tháng chạy đường dài qua rừng núi Icathia khiến tôi có đủ sức để chiến đấu, và chiến đấu cả ngày.

Một cô gái trẻ, tóc thắt bím và đôi mắt xanh thẳm, đặt hoa lên đầu tôi. Mùi hương ngây ngất, nhưng tôi quên hết khi cô kéo tôi lại gần và hôn lên môi tôi. Cô đeo dây chuyền vàng mặt opal, tác phẩm của cha tôi.

Đoàn diễu hành kéo tôi đi tiếp. Tôi khắc ghi khuôn mặt cô vào tâm trí.

Giờ tôi không thể nhớ nó, chỉ có đôi mắt, xanh như cánh rừng tuổi trẻ…

Rồi cả đôi mắt cũng mất.

“Bình tĩnh, Axa,” Saijax Cail-Rynx Kohari Icath’un nói. “Cô ấy sẽ đợi cậu khi ngày này qua đi.”

“Ừ,” Colgrim Avel-Essa Kohari Icath’un huých tôi. “Cậu và hai chục cậu nhóc nữa.”

Tôi đỏ mặt, còn ông bật cười.

“Làm một cái vòng cổ vàng Shurima cho cô ta,” ông tiếp. “Rồi cô ta sẽ mãi là của cậu. Hoặc ít nhất cũng đến sáng!”

Tôi nên ngăn Colgrim coi thường phẩm giá cô gái, nhưng tôi còn trẻ và háo hức chứng tỏ bản thân trước những chiến binh kỳ cựu. Saijax là trái tim của đội Kohari, một người khổng lồ trọc đầu, da lấm tấm sẹo rỗ, râu ria xồm xoàm. Colgrim là cánh tay phải của ông, một gã thô lỗ, mắt sắc lạnh. Họ lớn lên cùng nhau, và học cách chiến đấu từ khi đủ lớn để cầm kiếm.

Nhưng tôi thì mới. Cha tôi dạy tôi làm thợ kim hoàn. Ông là người tỉ mỉ, khó tính, ghét ăn nói tục tằn. Tôi thì thích, và muốn hòa nhập với những người mang giáp da này.

“Thôi nào, Colgrim,” Saijax vỗ lưng thân thiện nhưng đủ làm tôi long óc. “Đêm xuống là cậu ấy sẽ thành anh hùng thôi.”

Anh vác cây rìu chiến lên vai. Nó thật khổng lồ, cán khắc tên tổ tiên, và lưỡi bằng đồng sáng bóng. Ít người nhấc nổi chứ đừng nói là sử dụng nó, nhưng Saijax thì làm quá dễ dàng.

Tôi quay lại tìm cô gái, nhưng không thể thấy giữa rừng người và tay vẫy.

“Đến lúc tập trung rồi, Axa,” Saijax nói. “Do thám báo quân Shurima chỉ cách Icathia nửa ngày đường.”

“Có… có thần chiến binh đi cùng không?” tôi hỏi.

“Họ nói vậy đấy.”

“Có sai không khi tôi muốn thấy họ?”

Saijax lắc đầu. “Không. Nhưng khi thấy, cậu sẽ hối hận thôi.”

Tôi không hiểu ý Saijax, và hỏi lại, “Tại sao?”

Anh liếc tôi. “Vì họ là quái vật.”

“Ông từng thấy rồi?”

Tôi thích thú, nhưng Saijax và Colgrim nhìn nhau.

“Ừ, Axa,” Saijax đáp. “Chúng tôi đánh với một thần chiến binh ở Bai-Zhek”

“Chúng tôi phải làm nửa ngọn núi sập xuống để đè hắn,” Colgrim bổ sung. “Và chỉ Saijax có vũ khí đủ lớn để cắt thủ cấp hắn.”

Tôi ghi nhớ câu chuyện gay cấn ấy. “Là ông sao?”

Saijax gật đầu, không nói gì, và tôi biết không nên hỏi nữa. Thi thể đã được diễu quanh thành phố mới được giải phóng là bằng chứng cho thấy thần chiến binh vẫn có thể chết. Cha tôi không muốn tôi thấy, sợ rằng nó khơi dậy ngọn lửa nổi loạn âm ỉ trong tim mỗi người Icathia.

Ký ức chính xác trông nó ra sao đã mất, nhưng tôi nhớ nó to lớn quá sức tưởng tượng, phi nhân loại và khủng khiếp…

Tôi sẽ gặp các thần chiến binh vào cuối ngày.

Và thế là tôi hiểu ý Saijax.

Truyện ngắn: Nơi Icathia từng tồn tại - Ảnh 1

Chúng tôi đứng trên sườn đồi trước tàn tích của tường thành. Từ lúc Nữ Hoàng Mặt Trời đến, hơn một ngàn năm trước, chúng tôi bị cấm xây tường; bị buộc phải để nguyên đống đổ nát như lời nhắc nhở vè thất bại.

Nhưng giờ một đoàn người đang đặt từng khối đá vào vị trí, bằng những cỗ máy chạy bởi ma thuật.

Tôi tự hào nhìn bức tường cao dần. Icathia đang tái sinh ngay trước mắt tôi.

Còn ấn tượng hơn nữa là đội quân đứng trên con đường dẫn vào thành phố. Mười nghìn người, mặc giáp da, cầm rìu, cuốc, và giáo. Các lò rèn đã làm ngày đêm để sản xuất kiếm, khiên, đầu mũi tên ngay sau khi nổi dậy, nhưng còn thiếu rất nhiều trước khi Hoàng Đế Mặt Trời để ý đến vụ nổi loạn.

Tôi từng thấy tranh vẽ quân đội Icathia cổ—những chiến binh dũng cảm mang giáp vàng giáp bạc—giờ chúng tôi chỉ là cái bóng cua đội quân đó, nhưng không kém phần tự hào. Hai nghìn điểu kỵ sĩ dàn hai cánh, lông vũ và vảy của chúng rung lên thiếu kiên nhẫn. Một ngàn cung thủ đứng làm hai hàng dài phía trước chúng tôi năm mươi thước, bao tên cắm trên mặt đất.

Ba khối bộ binh tạo nên phần chính của đội hình, bức tường can đảm chống lại những kẻ áp bức.

Phía cuối hàng, năng lượng từ các pháp sư tỏa ra khiến không trung mờ đi. Người Shurima có thể đem theo pháp sư, nhưng chúng tôi có thể phản công với ma thuật của chính chúng tôi.

“Tôi chưa từng thấy nhiều chiến binh đến thế này,” tôi nói.

Colgrim nhún vai. “Có ai trong chúng ta từng thấy đâu.”

“Đừng bị ấn tượng quá,” Saijax nói. “Hoàng Đế Mặt Trời có năm đội quân, và đội ít nhất cũng gấp ba lần chúng ta.”

Tôi cố tưởng tượng, nhưng không thể. “Thế thì làm sao đánh bại được?” tôi nói.

Saijax không trả lời mà dẫn đội Kohari vào vị trí. Thi thể người Shurima cắm đầy trên cọc, và bầy chim ăn xác lượn lờ bên trên. Một rạp lớn màu đỏ và chạm dựng lên gần đó, nhưng tôi không biết có gì bên trong. Các tu sĩ mang áo choàng vây quanh, mỗi người đang dùng trượng vạch vào không trung.

Tôi không biết họ đang làm gì, nhưng tôi nghe có tiếng vo vo, như một tổ côn trùng đang cố chui vào đầu tôi.

Căn rạp rung rinh như ảo ảnh sa mạc khiến tôi choáng váng. Tôi lấy tay chùi miệng, ngạc nhiên khi thấy có máu dính trên đó.

“Cái gì thế?” tôi hỏi. “Trong đó là gì?”

Saijax nhún vai. “Nghe nói là một vũ khí mới. Thứ gì đó được tìm ra ở tít dưới lòng đất, sau trận động đất ở Saabera.”

“Loại vũ khí nào?”

“Có quan trọng không?” Colgrim nói. “Họ nói nó sẽ quét sạch lũ giáp vàng khỏi mặt đất. Kể cả lũ thần chiến binh khốn kiếp đó.”

Mặt trời đã gần lên thiên đỉnh, nhưng một thoáng ơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Miệng tôi khô khốc. Đầu ngón tay ngứa râm rna.

Sợ ư? Có lẽ thế.

Hoặc, có thể, chỉ có thể thôi, là linh cảm về thứ sắp đến.

Một giờ sau, quân đội Shurima tới.

Truyện ngắn: Nơi Icathia từng tồn tại - Ảnh 1

Tôi chưa từng đội quân nào như thế. Khói bụi bốc lên như cơn cuồng phong sắp quét sạch thế giới phàm tục. Rồi, qua màn bụi, tôi thấy những ngọn giáo bằng đồng của quân đội Shurima choán hết tầm nhìn.

Hết đợt này đến đợt khác tràn đến, mười ngàn con người chưa từng biết đến thất bại, những người mà tổ tiên họ đã chinh phục thế giới. Những kỵ sĩ cưỡi ngựa vàng đi hai bên, những cỗ xe ngựa kéo dàn phía trước. Những đoàn xe to như con thuyền kéo những cỗ máy chiến tranh kỳ lạ. Theo sau họ là các pháp sư, mỗi người cầm một cây trượng với lửa cháy ở đầu.

Ở trung tâm là những thần chiến binh.

Thêm nhiều ký ức trôi đi; máu, kinh hoàng và sợ hãi. Nhưng hình ảnh những thần chiến binh sẽ mãi bám theo tôi…

Tôi thấy chín người, cao vượt trội hẳn đám đông xung quanh. Một sự hòa trộn giữa con người, động vật, và những thứ chưa từng xuất hiện trên thế giới, và không bao giờ nên xuất hiện. Mặc giáp đồng và ngọc thạch, họ là những vị thần không lồ thách thức mọi đức tin.

Thủ lĩnh của họ, da trắng như ngà, quay đầu về phía chúng tôi. Bà đội mũ trụ sư tử che kín khuôn mặt, nhưng tôi có thể cảm nhận được sức mạnh qua cái nhìn.

Mọi người co rúm lại trước quy mô lực lượng kẻ địch, và chuẩn bị bỏ chạy thì những tiếng thét vững vàng của các thủ lĩnh vang lên ngăn họ lại, dù tôi vẫn nghe ra sự sợ hãi trong giọng họ.

Tôi cũng sợ. Tôi muốn chạy. Tôi phải chạy.

Chúng tôi không thể chống lại lực lượng đó.

“To nhỉ?” Colgrim cười lo âu.

“Chúng trông giống thần thôi,” Saijax cao giọng nói. “Nhưng vẫn có thể đổ máu, có thể chết.”

Lời nói của ông cho tôi sức mạnh, nhưng tôi tự hỏi liệu ông có biết mình sai không.

“Chúng ta là người Icathia!” ông gầm lên. “Chúng ta là hậu nhân của những vị vua đầu tiên trên vùng đất này! Nó là của chúng ta. Phải, chúng ta ít người hơn, nhưng những chiến binh kẻ địch gửi đến là nô lệ, và những kẻ chỉ trung thành với vàng.”

Ông nâng cao vũ khí. Thật huy hoàng, tôi có thể theo ông đến cùng trời cuối đất nếu ông yêu cầu.

“Chúng ta chiến đấu để sống trong tự do, không phải trong cảnh nô lệ! Đây là nhà chúng ta, đây là vùng đất của những con người tự hào, những con người tự do! Không có gì mạnh hơn điều đó, và chúng ta sẽ thắng!”

Tiếng ngân nga vang lên từ đội Kohari, rồi lan sang cả đoàn quân.

“I-ca-thi-a!I-ca-thi-a!I-ca-thi-a!”

Nó vang vọng khắp những bức tường, truyền đến tai quân Shurima. Các thần chiến binh ra lệnh. Gần như ngay lập tức, kẻ địch bắt đầu đi lên đồi. Chúng bước cẩn trọng, chậm rãi. Mỗi ba bước, các chiến binh lại đập giáo và khiên. Tiếng động thật khó chịu, như một nhịp trống dần dần lấy đi ý chí chúng tôi.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi nhìn sang Saijax lấy tinh thần. Hàm ông nghiến chặt, mắt nhìn thẳng. Một linh hồn không biết sợ hãi, sẵn sàng đối mặt với định mệnh.

Thấy tôi nhìn, ông hỏi, “Trứng không?”

Hai quả trứng đã bóc vỏ nằm trên tay ông.

Tôi lắc đầu.

“Để tôi,” Colgrim nói, lấy một quả và cắn một nửa. Saijax ăn quả còn lại.

Quân Shurima lại gần hơn nữa.

“Trứng ngon,” Colgrm nhận xét.

“Tôi thêm giấm vào lúc luộc,” Saijax đáp. “Dễ bóc vỏ hơn.”

“Thông minh đấy.”

“Cảm ơn.”

Tôi nhìn qua lại hai người, không thể tưởng tượng cuộc nói chuyện tầm phào trước mặt một đội quân hùng mạnh đang tiến tới. Tuy nhiên, tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

Tôi bật cười, và tiếng cười đó lan nhanh.

Đội Kohari đều cười, rồi đến cả đội quân. Nỗi sợ biến mất, chỉ còn lại sự kiên định.

Quân Shurima dừng lại cách chúng tôi hai trăm bộ. Có mùi lạ trong không trung. Tôi ngước lên kịp lúc để thấy những quả cầu trên những cỗ máy chiến tranh sáng rực. Đám tu sĩ quét gậy xuống.

Một quả cầu lửa bắn thẳng về phía chúng tôi.

Nó rơi xuống giữa đoàn bộ binh, nổ tung thanh một quầng lửa xanh. Một quả cầu nữa, rồi lại một quả nữa.

Tôi bịt mũi lại trước mùi thịt cháy khét, nhưng các chiến binh khác vẫn đứng vững.

Thêm nhiều quả cầu nữa bay đến, nhưng lắc lư trên không trước khi quay đầu bay xuống giữa đội lính giaso Shurima.

Tôi thấy các pháp sư bên mình giơ cao trượng, và những tia ma thuật tỏa sáng giữa chúng. Lông tóc tôi dựng đứng lên. Một tấm màn lung linh bao phủ quanh chúng tôi.

Thêm nhiều quả cầu lửa bắn ra từ những cỗ máy chiến tranh Shurima, nhưng chúng phát nổ giữa không trung khi va phải rào chắn vô hình của chúng tôi.

Tiếng hò reo lấn át tiếng kêu đau đớn. Tôi thở phào, thầm cảm ơn mình không phải mục tiêu của những cỗ máy chiến tranh. Tôi nhìn đồng đội kéo người bị thương sang hai bên. Cám dỗ ở lại đó thật lớn, nhưng không một chiến binh Icathia nào không quay trở lại vị trí của mình trên chiến trường.

Các pháp sư của chúng tôi đang gắng sức, nhưng ma thuật của họ giúp cầm chân quân Shurima. Tôi liếc nhìn cái rạp. Các tu sĩ ở đó cũng đang căng người chịu đựng. Thứ vũ khí gì trong đó vậy, và khi nào chúng tôi giải phóng nó?

“Đứng vững,” Saijax nói, và tôi lấy lại sự tập trung. “Chúng sẽ tới. Một đợt lớn để thử chúng ta.”

Tôi nhìn dòng chiến binh ùa đến. Tên bắn ra rào rào, hạ gục nhiều chiến binh địch. Giáp và khiên đồng cứu được một số, nhưng khoảng cách quá gần đến nỗi tên xuyên qua cả áo giáp.

Một đợt tên khác lại đến.

Hàng trăm kẻ gục xuống. Hàng ngũ chúng rối loạn.

“Xông lên!” Saijax gầm lớn. “Lao vào chúng!”

Bộ binh của chúng tôi tràn lên, giáo hạ thấp. Tôi vừa chạy, vừa rút kiếm, vừa thét lớn để át đi nỗi sợ.

Tôi thấy gương mặt đám Shurima, bím tóc trên đầu chúng, vàng trên huy hiệu của chúng, và máu chảy trên giáp chúng. Chúng tôi ở thật gần, tôi có thể thì thầm cho chúng nghe được.

Chúng tôi lao vào như sấm chớp. Giáo đâm tới, rung lên, tên gãy nát khi va chạm. Thôi thúc bởi ý chí và cả ngàn năm thù hận, đợt xung kích cắt đôi đội hình của chúng.

Giận dữ cho tôi sức mạnh. Tôi vung kiếm, máu bắn xung quanh tôi.

Tôi nghe có tiếng hét. Có lẽ là tôi. Tôi không thể nói chắc.

Tôi cố đứng gần Saijax và Colgrim, biết rằng họ đánh đến đâu, quân Shurima sẽ chết đến đó. Tôi thấy Saijax hạ hàng tá kẻ địch với cây rìu chiến, nhưng không thấy Colgrim đâu. Tôi mất dấu Saijax giữa trận chiến hỗn loạn.

Tôi gọi tên ông, nhưng nó chìm nghỉm giữa tiếng gầm chiến trận.

Người ta đâm sầm vào tôi, kéo tôi, cào cấu lên mặt tôi—không rõ là người Icathia hay Shurima nữa.

Mũi giáo đâm vào tim tôi, nhưng trượt khỏi áo giáp và cắt qua cánh tay. Tôi nhớ cơn đau, nhưng còn gì đó khác nữa. Tôi đâm kiếm vào ai đó. Hắn ngã xuống, tôi bước tiếp, không còn thấy sợ bởi quá sợ hãi và niềm vui man dại. Tôi gầm thét, tôi chém như kẻ điên.

Kỹ năng chẳng có nghĩa lý gì. Tôi là một tên đồ tể đang chặt thịt.

Những người giỏi hơn tôi nhiều còn ngã xuống. Tôi tiến tới, lạc lối giữa dòng triều xương thịt. Mỗi khi tôi thấy một cái cổ hoặc lưng lộ ra, tôi lại tấn công. Tôi cảm thấy sự khoái trá trong giết chóc. Dù hôm nay có ra sao, tôi vẫn có thể ngẩng cao đầu.

Và quân Shurima tan vỡ.

Một tên lính nô lệ quay lưng bỏ chạy, và cơn hoảng loạn lan như lửa cháy trên đồng, rồi rất nhanh cả đội hình thoái lui.

Mấy ngày trước, Saijax bảo tôi thời khắc nguy hiểm nhất với bất kỳ chiến binh nào là khi hàng ngũ tan rã. Lúc đó cuộc tàn sát thực sự bắt đầu.

Tôi lại thấy Saijax đứng hiên ngang, cây rìu chiến cầm trên tay. “Dừng!” ông hét. “Dừng!”

Tôi muốn nguyền rủa sự nhút nhát đó. Quân Shurima đang hoảng loạn bỏ chạy kìa.

Lúc đó tôi không biết, nhưng Saijax đã thấy vị trí của chúng tôi thực sự nguy hiểm thế nào.

“Lùi!” ông hét, và những người khác nhìn thấy thứ ông thấy.

Tiếng kêu thét bùng lên. Những thân người bay tứ tung.

Các thần chiến binh nhập trận.

Có ba tên đâm thẳng vào đội hình chúng tôi, mỗi tên đều cầm những món vũ khí khổng lồ, không thể ngăn cản và không thể đánh bại. Chúng quét từng cú giữa đoàn quân Icathia, mỗi cú lại lấy mạng cả chục người. Chúng tôi bị hất tung, bị nghiền nát, và bị giày xéo như tấm thảm đẫm máu.

“Lùi!” Saijax hét. “Lùi về tường!”

Không ai đâm qua được giáp của thần chiến binh, và sự hung dữ của chúng quá nguyên thủy, quá phi nhân, nó khiến tôi đông cứng. Một thần chiến binh có cánh và mỏ như kền kền nhảy lên không, bắn ra một quầng lửa xanh. Tôi gào lên trước cảnh đồng đội bị thiêu thành tro.

Những ý nghĩ về chiến thắng và vinh quang chúng tôi có lúc trước giờ tan vỡ hoàn toàn. Thay vào đó, tôi cảm thấy nỗi sợ bệnh hoạn về sự đọa đày sắp tới, những đòn trừng phạt của một bạo chúa điên cuồng không hề biết thương xót.

Tôi thấy một bàn tay nắm lấy vai tôi, nâng kiếm của tôi lên.

“Đi nào, Axa,” Saijax dẫn tôi về sau. “Còn phải đánh nữa!”

Tôi bị ông lôi xềnh xệch đi. Phòng tuyến của chúng tôi đã vỡ.

Nhưng các thần chiến binh chỉ đứng đó, không thèm truy đuổi.

“Ông bảo chúng ta có vũ khí,” tôi gào lên. “Sao họ không làm gì?”

“Có chứ,” Saijax nói. “Nhìn đi!”

Truyện ngắn: Nơi Icathia từng tồn tại - Ảnh 1

Điều xảy ra sau đó vượt quá mọi hiểu biết của tôi. Không cặp mắt trần tục nào từng thấy một thứ như vậy.

Căn rạp nổ tung. Năng lượng màu tím sẫm lan khắp bầu trời ụp xuống như sóng vỗ bờ. Sức mạnh của vụ nổ khiến tất cả ngã rạp xuống. Tôi lấy tay bịt tai khi một tiếng thét thủng màng nhĩ xé toang không trung.

Tôi dán chặt người xuống đất trong lúc tiếng kêu than khoan sâu vào đầu tôi, như thể chính thế giới đang rít lên hoảng loạn. Tôi lăn sang bên, cố xoa dịu cơn buồn nôn cồn cào trong bụng. Bầu trời vốn trong xanh giờ đã tím bầm lại. Những quầng sáng phi tự nhiên dập dờn, in dư ảnh của chúng vào tâm trí tôi.

Móng vuốt chém xuống… Cái miệng há rộng… Con mắt nhìn thấy mọi thứ…

Tôi thổn thức khi nhìn thấy sự khủng bố đó.

Tôi sẵn lòng đầu hàng.

Quân Shurima hốt hoảng tháo lui trước thứ các tu sĩ phóng thích. Kẻ địch của chúng tôi đang bị đánh bại, nhưng đây… Đây không chiến thắng mà một người tỉnh trí có thể ăn mình được.

Đây là tuyệt chủng.

Một vực sâu tỏa ánh sáng tím mở toang ra giữa đoàn quân Shurima, và những sợi tua vật chất quất lên bám lấy vị thủ lĩnh da trắng ngà. Bà vùng vẫy tìm đường thoát, nhưng nó quá mạnh. Ánh sáng bao bọc bà như một cái kén.

Tôi nhìn thấy cảnh đó ở khắp mọi nơi. Ánh sáng dậy lên từ mặt đất, hiện ra từ thinh không, vây kín mỗi con người. Tôi thấy một gã Shurima bò trên mặt đất, thân thể hắn như tan ra khi những tua sáng quái dị đó chạm vào.

Tôi bắt đầu hy vọng, bắt đầu cầu nguyện, rằng thảm cảnh này đã được lên kế hoạch từ trước.

Đây là cái giá phải trả cho thứ vũ khí vĩ đại kia sao? Tôi xốc lại tinh thần trước nỗi thống khổ của quân Shurima và nhớ về hàng thế kỷ áp bức của dân tộc mình.

Một lần nữa, tôi không thấy Saijax và Colgrim đâu. Nhưng tôi không cần họ để đứng vững. Tôi đã chứng tỏ mình xứng đáng với tên ông nội, với dấu hiệu trên cánh tay.

Tôi là một Kohari!

Tôi quay lưng chạy lại chỗ các chiến binh khác. Họ có cùng một cái nhìn tuyệt vọng và kinh hoàng mà tôi dám cá cũng xuất hiện trên mặt tôi. Tôi đã để mất thanh nimcha trong trận chiến, nên tôi rút cung ra và giương cao. “Icathia!” tôi hét. “Icathia!”

Tiếng hò reo lại vang lên khi chúng tôi nhìn kẻ địch bị nuốt chửng.

Rồi một tiếng động chói tai khiến tôi phải ngoái lại.

Mặt đất rung chuyển khiến tôi khuỵu xuống. Những bức tường vừa được dựng lên sụp đổ. Khói bụi bùng lên từ bên trong thành phố. Tôi nghe có tiếng người la hét, nhưng mau chóng bị át đi giữa tiếng đá rơi và đất nứt. Những tòa tháp và cung điện có từ thời vị Vua Pháp Sư đầu tiên bị hố sâu nuốt chửng, và cái hố đó không ngừng mở rộng. Lửa phun ào ào lên trời, và tiếng than khóc vang dội khi người ta bị kéo tuột xuống vực thẳm phía dưới.

“Icathia!” tôi thét một lần cuối.

Có gì đó bay vụt qua. Tôi rụt người lại khi nhận ra vị thần chiến binh đầu kền kền. Đường bay loạng choạng, tứ chi đã bị mất một phần bởi thứ vật chất kỳ lạ tuôn ra từ lòng đất.

Mỗi cú đập cánh tuyệt vọng lại đưa ông lại gần căn rạp, và tôi biết mình phải ngăn lại. Tôi chạy theo, bắn ra một mũi tên vào sinh vật khổng lồ đó. Ông loạng choạng đáp xuống, nhưng vẫn dồn hết sức tàn tạo ra ngọn lửa định thiêu cháy căn rạp.

Saijax bảo Hoàng Đế Mặt Trời có nhiều đội quân hơn, và chúng tôi sẽ cần thứ vũ khí đó cho trận chiến sắp tới. Tôi rút thêm một mũi tên khác, buông dây cung. Nó cắm thẳng vào đầu thần chiến binh, khiến ông gục xuống. Ngọn lửa trên tay ông vụt tắt.

Biết được sự có mặt của tôi, ông quay lại.

“Ngươi… có… biết… mình vừa… làm gì không… tên Icathia ngu ngốc?” ông gắng gượng nói.

Tôi cố tìm kiếm những từ ngữ to tát để đánh dấu thời khắc tôi hạ gục một thần chiến binh, nhưng chỉ biết nói ra sự thật.

“Chúng tôi giải phóng chính mình.”

“Các ngươi… đã mở cánh cửa… tới một nơi… không bao giờ… được mở…” ông rít lên. “Các ngươi… đã giết… tất cả… chúng ta.”

“Giờ chết của ngươi điểm rồi,” tôi nói.

Thần chiến binh cố cười, nhưng chỉ bật ra được vài lời. “Chết ư…? Không… Điều sắp tới… còn tệ hơn… Nó như thể… không ai trong chúng ta… từng tồn tại…”

Truyện ngắn: Nơi Icathia từng tồn tại - Ảnh 1

Tôi bắn mũi tên kết liễu. Những người khác mệt mỏi lê bước rời chiến trường với gương mặt kinh hoàng. Không ai hiểu điều gì xảy ra, nhưng quân Shurima đã chết, thế là đủ.

Mà có đúng không?

Nguyên một vùng ngoài thành phố đang xoắn vặn kỳ dị, thứ vật chất ghê tởm kia phủ lên toàn bộ quân Shurima. Bề mặt nó tối đi, cứng lại như lớp vỏ côn trùng. Càng lúc tôi càng có ấn tượng rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu của một thứ gì đó tồi tệ hơn nhiều.

Ánh sáng vẫn trào ra từ lòng đất, và những âm thanh kỳ quái—trộn lẫn giữa tiếng rít, tiếng xì xì và tiếng hú—từ dưới vọng lên. Tôi cảm thấy mặt đất run rẩy, như đang chuẩn bị cho một cơn đại địa chấn.

“Có gì dưới đó thế?” một người hỏi. “Nhìn như một cái ổ. Hoặc một cái hang, hoặc… gì đó.”

Tôi không biết những thứ gớm ghiếc nào sống dưới đó. Tôi không muốn biết.

Tôi nghe có người gọi mình, và ngẩng lên thấy Saijax đang đi tới. Mặt ông đầy máu từ một vết thương lởm chởm chạy từ mắt phải xuống hàm.

Tôi không tưởng nổi là Saijax có thể đổ máu.

“Ông bị thương,” tôi nói.

“Tệ hơn bề ngoài đó.”

“Đã kết thúc chưa?” tôi hỏi.

“Với Icathia thì rồi, ta e là thế,” ông đáp và nhảy lên một con ngựa.

“Tôi sẽ đánh đổi tất cả để thấy Shurima thất bại,” tôi thì thầm.

“Ta sợ là chúng ta vừa làm điều đó đó,” Saijax nói.

“Nhưng… chúng ta đã thắng.”

“Quân Shurima chết rồi, nhưng ta không nghĩ hai chuyện đó giống nhau,” Saijax nói. “Giờ tìm ngựa đi, chúng ta phải đi.”

“Đi đâu? Ông đang nói gì thế?”

“Icathia tàn rồi,” ông nói. “Không thấy sao? Không chỉ thành phố, mà cả vùng đất này. Nhìn quanh đây. Số phận chúng ta rồi cũng thế.”

Tôi biết ông nói đúng, nhưng ý tưởng cứ thế mà bỏ đi…? Tôi không biết mình làm được không.

“Icathia là nhà tôi,” tôi nói.

“Chẳng còn Icathia nữa. Sẽ sớm thế thôi.”

Ông chìa tay ra. Hai chúng tôi bắt tay.

“Axa…” ông vừa nhìn lại vừa nói. “Chẳng còn hy vọng ở đây đâu.”

Tôi lắc đầu và nói, “Tôi sinh ra ở đây và sẽ chết ở đây.”

“Vậy hãy cứ là mình khi cậu có thể, nhóc,” ông buồn bã nói. “Đó là tất cả những gì cậu có.”

Saijax quay ngựa rời đi. Tôi chẳng bao giờ gặp lại ông nữa.

Truyện ngắn: Nơi Icathia từng tồn tại - Ảnh 1

Tên tôi là Axamuk Var-Choi Kohari Icath’or.

Tôi nghĩ… tôi nghĩ Axamuk là tên ông tôi. Nó có ý nghĩa gì đó, nhưng tôi không nhớ nữa.

Tôi đi khắp tàn tích của thành phố vĩ một thời vĩ đại này. Giờ chỉ còn một rãnh sâu rộng không tưởng, như vết rạch giữa lòng thế giới.

Tôi thấy trống rỗng.

Axamuk là một vị vua, tôi nghĩ thế. Tôi không nhớ là vua chỗ nào. Ở đây chăng? Trong thành phố đổ nát này?

Tôi không biết Var hay Choi nghĩa là gì. Icath’or chắc có ý nghĩa gì đó, nhưng tôi quên mất rồi. Chỉ còn một khoảng trống trong tâm trí và ký ức tôi.

Tên tôi là Axamuk Var-Choi Kohari.

Kohari? Nó là gì thế

Có một dấu ấn trên tay tôi, cuộn giấy cuốn quanh thanh kiếm. Là dấu nô lệ sao? Tôi là tài sản của một kẻ chinh phục? Tôi nhớ một cô gái có đôi mắt xanh lục và dây chuyền opal. Cô ấy là ai? Là vợ tôi, chị tôi? Co gái tôi? Tôi không biết, nhưng tôi nhớ mùi những bông hoa của cô ấy.

Tên tôi là Axamuk Var-Choi

Tôi nhắc đi nhắc lại điều đó, bám chặt lấy nó như thể nó sẽ ngăn được sự lãng quên.

Tôi không muốn quên. Tôi chỉ còn có nó.

Tên tôi là Axamuk.

Tôi đã bị xóa bỏ. Tôi biết điều đó, nhưng không biết tại sao hay bằng cách nào.

Có gì đó quằn quại bên trong tôi.

Tôi đang phân rã.

Tôi đang biến mất.

Tên tôi là

Tên tôi

Tên