Đêm hôm qua mình đọc hết dòng Twitter của Nguyễn Hà Đông, cha đẻ của Flappy Bird. Cụ thể là 916 tweet bắt đầu từ tháng 12 năm 2011. Bạn ấy tỏ ra rất lịch sự, cố gắng động viên các bạn trong nghề, reply nhiệt tình, nhưng điều thú vị nhất là dòng tweet đó hé lộ chân dung của một người vừa là nhà phát triển game vừa là nhà triết học, là người của sự suy ngẫm trong 140 ký tự.
Dưới đây là một số suy nghĩ do bạn Đông post lên Twitter trước ngày 29 tháng 4 năm ngoái, tức ngày giới thiệu game Flappy Bird với thế giới. Các tweet được Đông đăng tải lên Twitter bằng tiếng Anh và được Luna Pham Hanh dịch sang tiếng Việt.
I find out making a game bug free is somehow lower its value. People prefer imperfect things.
Tôi nhận ra rằng làm một trò chơi không còn lỗi nữa là tự làm giảm giá trị của nó. Con người thích những thứ không hoàn hảo.
The work of arranging music always inspired me. Practically it’s like coding but in a totally different language.
Soạn nhạc luôn khỏi gợi cảm hứng trong tôi. Thực tế nó giống như lập trình, nhưng sử dụng một thứ ngôn ngữ hoàn toàn khác.
A man only lives once and the best strategy is always to make most of it. Success is not the only reason for existence.
Một người chỉ sống có một lần, và chiến lược đúng đắn nhất là tạo ra càng nhiều giá trị càng tốt từ cuộc sống. Thành công không phải là lý do duy nhất để tồn tại.
It’s really good to be a someone’s little source of inspiration.
Trở thành nguồn cảm hứng nhỏ nhoi của một người là điều tuyệt vời.
Coding is too slow and boring to me. Especially, when I have a bunch of ideas in my head.
Lập trình là một quá trình quá chậm chạp và buồn tẻ với tôi. Đặc biệt là khi tôi có cả một đống ý tưởng ở trong đầu.
I’m not a patient person when reading a book. I like to read random pages to look for something interesting.
Tôi rất thiếu kiên nhẫn khi đọc sách. Tôi thích mở ra những trang bất kỳ để tìm những điều đáng đọc.
Procrastination is definitely the biggest problem of mine. I can’t help but spend days working on few tiny minor visual details.
Trì hoãn công việc là vấn đề lớn nhất của tôi. Tôi không dừng được việc dành nhiều ngày chỉnh sửa những tiểu tiết đồ hoạ.
Time is a typical limited resource but I usually waste it for nothing. Life happens.
Thời gian là nguồn tài sản có hạn, nhưng tôi thường lãng phí nó không vào gì cả. Cuộc đời vẫn trôi.
I like to make small games because it’s much easier to finish it and feel accomplished.
Tôi thích làm các trò chơi nhỏ vì dễ hoàn thành hơn và được cảm thấy mình đã hoàn thành một cái gì đó.
I’m learning to be a man. The first thing I take note is: “A man has fears, but he isn’t ruled by them.
Tôi đang học làm đàn ông. Điều đầu tiên tôi học là: “Một người đàn ông có nhiều nỗi sợ, nhưng anh ta không bị chúng chi phối”.
Tổng hợp từ Góc của Joe