Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm một khúc cảm nhận về Man Hoang. Có lẽ vì khó mà tìm ra được cảm hứng từ nơi này. Man Hoang hoàn toàn không phải gu của tôi, nó không huy hoàng tráng lệ, cũng chẳng kinh diễm động lòng người. Phóng mắt tầm xa chỉ thấy duy nhất một màu vàng lợt lạt của cát, tĩnh lặng mà vô vị.
Chỉ là, sau hai ngày vùi đầu vào đọc Đại Mạc Hoang Nhan, tự dưng lại thấy muốn viết một cái gì đó. Không biết là vì sẵn đang nhớ đến Thư Dạ, Mặc Hương, Sa Mạn Hoa hay do tôi cứ bị ám ảnh bởi cái sự ngang tàng của Vạn Kiếm Nhất năm xưa khi một mình cầm Trảm Long Kiếm tung hoành Thánh Điện.
Man Hoang thưở ấy liệu có giống bây giờ? Một Ma Điện sừng sững uy nghi, vạn năm bất biến. Trời và đất âm thầm đối diện nhau, đời đời kiếp kiếp chẳng giao biên. Từng dải mây trắng phau vắt ngang lưng trời, hoàng hôn buông lại đắm mình trong cái sắc muôn tía nghìn hồng, đẹp lạ. Chẳng bao giờ có lấy một ánh trăng, sao.
Thi thoảng nổi lên một trận gió cát. Thế nhưng, vẫn chỉ là vô thanh.
Man Hoang thiếu vắng màu xanh của lá cỏ. Chỉ có những gốc cây héo quắt vô hồn, vươn những cành khô mảnh khảnh như muốn xé toạc cả bầu trời, rải rác một vài bụi cỏ xám úa, cùng với những chiếc bóng của lũ kền kền in dài trên mặt cát, lưu lại cho người ta cảm giác về một chốn hoang nguyên chết chóc. Đại mạc luôn là vậy, trầm mặc và lãnh khốc vô cùng.
Mười mấy level lặn ngụp nơi biển cát hoang tàn đối với tôi mà nói, dài như cả trăm kiếp. Phải đối diện với lớp quái chủ động mới, hiệu ứng mới hoàn toàn lạ lẫm. Cú sốc đầu đời của tôi chính là nhiệm vụ up tu chân 3 – 100 con cự tích. Với set đồ lv 60 quái cắn máu sụt lia lịa, lại chỉ biết cắn răng làm bởi chẳng thể kiếm được một ai hảo tâm giúp đỡ. Sau đến mấy loại quái Hung Linh, Đấu Sĩ hay Thần Vu … tìm đỏ cả mắt cũng không ra nổi một bãi train vừa sức. Bãi thì quá ít, bãi thì quá nhiều, bãi vừa tầm thì lại dễ bị kẹt, hoặc nằm trên đường đi dễ bị lure, chỉ cần có ai đó chạy qua là lập tức bị cuốn vào “vòng xoáy”.
Ở Man Hoang, nơi tôi thích nhất chính là Bích Thủy Hàn Đầm. Một phần do bị nhiễm cái tâm lý của kẻ lữ hành sa mạc, chỉ khao khát được thấy một vùng nước sau cuộc hành trình dài đằng đẵng. Nơi đây tụ tập của bầy Tu La Điểu với cái hiệu ứng lưu huyết rõ kinh hoàng.
Nhớ, cái ngày vẫn còn là một Thanh Vân Môn 7x, tôi cùng với mấy đồng môn khác hay rủ nhau tới đây làm nhiệm vụ gia tộc. Ngặt một nỗi, ngày đó chẳng dư dả như bây giờ, cũng chả đứa nào có kinh nghiệm luyện khí, Thanh Vân tuy đánh lan được nhưng sức phòng thủ lại siêu cùi, nên cứ phải thay phiên nhau buff Thiên Tiên Hộ Thể rồi xông ra cảm tử lùa quái. Cũng chẳng biết ngày ấy đào đâu ra nguồn dũng khí phi thường như thế. Xong một trận, ai sống được là kì tích, ai chết lại mang Thiên Âm Tự đến hồi sinh. Nói cho vui thì đây là cuộc đánh cược với vận mệnh của biệt đội “Màn thầu siêu nhân” Thanh Vân Môn chúng tôi. Luôn dư tinh thần xả láng một bàn, luôn sẵn sàng tận tâm kiệt lực.
Bây giờ nhiệm vụ gia tộc đối với mọi người chỉ còn là một khái niệm xa xỉ. Cũng chẳng còn ai chơi Thanh Vân Môn rảnh rỗi đến mức lao ra giữa đầm buff Thiên Tiên Hộ Thể để mà aoe. Nơi đây chỉ còn được nhớ tới khi người ta chuyển sinh, nhập Tiên Ma Phật, vậy thôi.
Lại nhớ, ngày xưa, các bang hội hay chọn địa điểm đánh nhau ở Man Hoang. Có thể vì địa hình bằng phẳng, rộng rãi, ít chướng ngại, lại có những tường thành cao rất thích hợp để các phái bất ngờ tập kích. Lục lại trong máy tính cá nhân, chợt thấy mấy bức hình Rio chụp ngày trước.
Chính cái thời giới hạn cấp 90, mãn cấp rồi chỉ biết xách đao ôm kiếm ra đánh chém. Đánh nhau chỉ thấy toàn Nộ Kiếm Cuồng Hoa, Điệp Vũ, Đoạt Thần Trảm hay Thiếu Dương Kiếm Khí … Vậy mà hợp lại cũng thành một cảnh loạn chiến ác liệt, đủ để phân định kẻ thắng người thua.
Nhiều khi cứ nghĩ, chốn đại mạc tàn khốc này chôn giấu trong mình bao nhiêu tang thương? Bao nhiêu tình hoài? Bao nhiêu biến thiên? Bao nhiên u uất?
Im lặng. Cố tìm lấy một câu trả lời. Thế nhưng, cái nỗi lòng sâu thẳm nhất của con người ta, rất thường khi lại không thể diễn tả được.
Có người rời game ra đi mãi mãi, cũng có người tiếp tục chơi ôm mộng bá đồ, lại có người như tôi đây, lang thang như một kẻ mộng du đi từng nơi cóp nhặt từng mảnh ký ức.
Một sớm tinh mơ dong ngựa đi tìm hai pho tượng U Minh Thánh Mẫu và Thiên Sát Minh Vương. Trong chớp mắt, đã là chuyện của 3 năm về trước …
Một chiều hứng chí rủ nhau đi bắt Dạ Hiêu, chạy tới lui mấy vòng mới quăng lưới tóm được, ngoảnh đầu lại, chỉ còn thấy cát bụi thời gian…
Tất cả, cứ tùy gió cát vô tình trôi tuột đi. Hệt như khi người vừa vốc một nắm cát lên tay, cát đã lại theo gió bay, tiêu tán …
Chỉ còn rớt lại những túy sinh mộng tử của cuộc đời này.
Theo: Tru Tiên