Cuộc trao đổi công bằng

Khu chợ với thứ mùi từ những cây nhang cháy và đống bắp cải thối.

Ahri phủ chiếc áo choàng của cô lên chín cái đuôi và mân mê cặp bảo thạch trên tay để đánh lạc hướng bản thân khỏi cái mùi khó chịu ấy, cô xoay chúng giữa những ngón tay rồi lại chặp chúng lại với nhau. Mỗi viên bảo thạch có một hình dáng của một ngọn lửa, nhưng chúng được chạm khắc tinh xảo đến mức những góc cạnh của chúng có thể ghép lại với nhau, và tạo nên một viên ngọc một cách mượt mà đến hoàn hảo. Cô đã có bên mình những viên đá màu vàng này kể từ trước khi mà cô có thể nhớ được, vì thế nên cô chẳng có bất kì thông tin nào về nguồn gốc của chúng.

Dù Ahri đang ở trong một môi trường mới, cô vẫn cảm thấy dễ chịu bởi những nguồn ma thuật tiềm tàng đang trôi xung quanh người mình. Cô đi qua một gian hàng với hàng tá những rổ đan chứa đầy những viên đá được mài nhẵn, những vỏ sò được khắc với những huyền thoại về một bộ lạc phía bên kia đại dương, những viên xúc xắc được chạm trổ từ xương, và những món đồ bí ẩn khác. Tuyệt nhiên không có thứ gì giống với những viên bảo thạch của Ahri.

“Quan tâm đến một viên đá có màu giống bầu trời à?” một tên thương nhân râu xám hỏi. “Với cô, ta sẽ đổi món trang sức hời hợt màu xanh da trời này với cái giá là chiếc lông của một con quạ khóc, hoặc có thể là một hạt giống từ một cây jubji. Ta sẽ linh động cho.”

Ahri mỉm cười với ông ta, nhưng lắc đầu và tiếp tục bước đi xuyên qua khu chợ, với những viên đá mặt trời trong tay. Cô đi qua một gian hàng với những thứ rau củ gai góc màu cam, một đứa trẻ bán một loại trái cây có thể thay đổi màu theo thời tiết, và ít nhất là ba người bán hàng rong đang vẫy những hộp hương trầm bằng thiếc, mỗi tên đều cho rằng mình đã tìm ra cách thức thiền định sâu sắc nhất.

Cuộc trao đổi công bằng - Ảnh 1

“Bói đây! Đến và lấy những gì vận may sẽ cho ngươi đi!” lời gọi mời của một người phụ nữ với đôi mắt màu tím oải hương và khuông mặt thon gọn. “Hãy tìm xem ngươi sẽ yêu ai, và làm thế nào để tránh khỏi những tình huống xui xẻo chỉ bằng một nắm rễ cây Ngưu Bàng. Hoặc nếu ngươi thích để tương lai ngươi cho những vị thần, ta sẽ trả lời những câu hỏi về quá khứ của ngươi. Dù sao ta cũng khuyên ngươi là nên tìm hiểu nó đi, nếu không thì ngươi sẽ có nguy cơ mất mạng vì bị đầu độc đấy”

Một tên Vastaya cao kều với đôi tai mèo đang chuẩn bị cắn vào một cái bánh nhồi cay. Hắn ta đứng như trời trồng và nhìn chằm chằm vào ả thầy bói với một sự cảnh giác cao độ.

“Nhân tiện thì câu trả lời của người là không. Miễn phí cho ngươi đấy” cô ả nói, nhún gối chào hắn trước khi xoay sang Ahri. “Giờ thì, cô trông có vẻ như cô có một quá khứ đen tối và bí ẩn. Hoặc là ít nhất có những câu chuyện đáng để chia sẻ đấy. Có thắc mắc bỏng cháy gì cho tôi không, quý cô?”

Dưới lớp mùi nồng nặc của khói nhang, Ahri dừng lại bởi thứ mùi của một bộ lông ẩm ướt, và những chiếc lông vũ nhọn hoắt chỉa ra từ cổ của người phụ nữ.

“Cảm ơn, nhưng không” cô đáp. “Tôi vẫn đang tìm kiếm xung quanh”

“Tôi e rằng cô sẽ không tìm thấy bất kì một viên bảo thạch Ymelo nào ở trong khu chợ này đâu” ả thầy bói nói, khi đưa ánh mắt của mình lướt qua những viên đá mặt trời của Ahri. “Như cái mà cô đang sở hữu.”

Ahri cảm thấy như có một mũi kim đâm vào phía sau cổ mình vậy, và cô tiến lại gần ả ta. Cô sẽ không để sự háo hức thắng thế trước bản thân đâu. “Cô nhận ra nó à? Nó đến từ đâu vậy”

Người phụ nữ nhìn Ahri

“Tôi nghĩ nó là những viên Ymelo” cô ả nói “Chưa bao giờ nhìn thấy ai có một cặp cả. Hắn ta chỉ chạm khắc một lượng nhỏ chúng, và rất nhiều cặp ngọc đã bị tách rời nhau trong chiến tranh. Thứ này thì, cực hiếm”

Ahri tiến lại sát hơn với mỗi chữ được cô ả nói ra.

“À mà tôi tên là Hirin” người phụ nữ nói.

“Cô có biết nơi nào mà tôi có thể tìm được tạo tác gia này không?” Ahri hỏi.

Hirin cười “Tôi chịu. Nhưng nếu cô theo tôi vào trong, tôi có thể nói cho cô những gì tôi biết”

Ahri phủ áo choàng của mình lên vai, và hăm hở theo sau ả thầy bói đi xuyên qua lều của cô ta, và vào trong một cỗ xe với những bức tường được trang trí bởi da động vật.

“Trà không?” Hirin nói. “Tôi vừa ủ nó hồi sáng”

Ả rót hai ly nước trà màu rượu vang, và tự lấy cho mình một ly. Một thứ trà có vị đắng của gỗ sồi, được che phủ bởi một lượng lớn đến phát ngấy mật ong. Hirin đưa một tay ra lấy những viên bảo thạch, nhưng Ahri muốn giữ nó sát người mình.

“Tôi có cảm giác là những viên đá này có ý nghĩa đặc biệt với cô,” ả nói với một nụ cười mỉa. “Đừng lo, tôi không có hứng thú với việc bán dạo những viên bảo thạch bị trộm cắp đâu. Không hề tốt cho danh tiếng của tôi.”

“Cô có thể nói cho tôi biết chúng đến từ đâu không” Ahri hỏi, đưa nó cho ả một cách thận trọng.

Hirin đưa nó lên xem dưới ánh đèn.

“Chúng thật đẹp,” cô nói. “Tôi chẳng biết làm cách nào mà chúng là có thể vừa vặn với nhau một cách hoàn hảo như thế. Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy cả”

Ahri không nói gì cả. Cô đứng yên như trời trồng bởi sự tò mò, và không rời mắt khỏi người phụ nữ.

“Truyền thuyết kể rằng một người điêu khắc tên là Ymelo đã thu thập trứng hóa thạch của những con thằn lằn cổ đại hàng ngàn, hàng ngàn năm trước và chạm trổ nó thành những hình thù phức tạp. Những loài bò sát cổ đại này đã sống từ rất lâu trước khi biển Ghetu khô cạn lại thành một sa mạc, chỉ để lại mỗi bụi và những mảnh xương bị hóa thạch.”

Hirin ho một tiếng, và Ahri phát hiện ra một giọng khàn trong hơi thở của cô ta, cứ như là ả vừa uống giấm vậy.

“Những hòn đá Ymelo được thiết kế thành những mảnh nhỏ nhưng khi ghép lại sẽ tạo ra một bức điêu khắc lớn,” ả tiếp tục.

Người phụ nữ đung đưa mảnh ngọc vàng trước mặt Ahri.

“Quá khứ đã rời bỏ cô với những bí ẩn để khao khát, những viên đá này vẫn còn rất nhiều phần khác nữa, khi kết hợp lại nó sẽ tạo ra những hình thù mới. Ai biết được cô sẽ trở thành thứ gì khi cô lần theo dấu viết của quá khứ. Với mỗi mảnh ghép bị mất, cô có thể biết được nhiều điều hơn cả những gì cô đang khao khát đấy.”

“Những lời cô nói thật đẹp” Ahri thì thầm, nhìn thẳng vào người phụ nữ.

Sau một khoảng khắc im lặng, Hirin cười khúc khích “Một số trong đấy là sự thật, một số thứ là do tôi bịa ra. Những lời thêu dệt của một thầy bói thì chẳng bao giờ liền mạch cả.”

Rồi ả mang ra một con dao săn trong ngăn tủ.

“Ta đã thêu đệt vừa đủ những thứ để khiến cho cô khao khát được ở lại,” ả ta nói. “Có vẻ như trà đã làm chậm cơ bắp cô lại rồi”

Một tiếng gào yếu ớt thoát ra từ đôi môi của Ahri. Cô có thể xé nát ả ra. Cô cố gắng nhảy lên, nhưng tứ chi của cô không nghe lời. Ahri bị trói chặt ở vị trí cô đang ngồi.

“Ồ, không cần làm điều đó đâu cô gái. Ta chỉ cần một cái đuôi thôi. Hữu dụng cho cho rất nhiều loại thuốc, và cô thấy đấy, cực kì giá trị. Hoặc là ta nghĩ thế. Ta chưa bao giờ thấy một vastaya với những chiếc đuôi cáo cả. Vị trà sẽ đông cứng bất kì cơn đau nào, và cả các cử động của cô”

Hirin phủ một lớp băng vải lên một trong những cái đuôi của Ahri. Ahri cố gắng chống cự, nhưng cô ta vẫn không thể di chuyển.

“Cô sẽ thức dậy vào sáng mai, tin tốt đấy!” Ả ta nói. “À, cô sẽ mất đi một cái đuôi. Cô có thật sự sử dụng hết chín cái đuôi không?”

Ahri nhắm mắt lại và vươn người ra xa và tìm kiếm những nguồn phép thuật xung quanh cô ta. Môi trường xung quanh có rất nhiều nguồn dồi dào để lấy, nhưng cô quá yếu ớt bởi thứ trà đó và không thể kéo phép thuật về mình. Thay vào đó, cô chạm vào suy nghĩ của Hirin, một thứ dễ để thay đổi hơn nhiều, và đẩy.

Ahri mở mắt ra và nhìn thẳng vào mắt của Hirin. Nó đậm dần từ màu oải hương sang tím dại.

“Hirin,” cô nói. “Lại gần hơn đi. Ta muốn nhìn vào khuôn mặt của một kẻ đã lừa ta.”

“Dĩ nhiên rồi, thưa quý cô” Hirin trả lời một cách sững sờ. Giọng của ả ta nghe trống rỗng, cứ như thể nó được phát ra từ đáy của một cái giếng.

Cô ả tiến đến khi hai khuông mặt chỉ còn cách nhau vài inch. Ahri hít vào, kéo những tinh hoa của sự sống người phụ nữ ra từ hơi thở của ả.

…Hirin là một cô gái trẻ đang lẩn trốn, đói khát và sợ hãi, nấp phía dưới một gian hàng trong chợ. Hai gã đàn ông cãi nhau phía trên và đang tìm kiếm cô ta. Cô chẳng có thứ gì khác ngoài những cái hộp sắt trống rỗng để đưa cho chúng sau một ngày làm việc…

Ahri tiếp tục hút sự sống của Hirin, lấy những mẩu kí ức từ trong cảm xúc thuần khiết. Chúng đậm vị trong miệng Ahri, và cô thưởng thức từng lớp hương vị đặc trưng của các cảm xúc.

…Hirin bói cho một tên thầy phù thủy ẩn mình trong những tấm áo choàng, nhận được một đồng để khỏi quấy rầy hắn. Cô dùng đồng tiền ấy để mua một mẩu bánh mì, và nuốt nó trong vòng vài giây…

…Trong một nhà trọ tồi tàn, một đám người đang chơi bài với giọng nói khản đặc. Một gã với đôi lông mày như một cặp cánh bướm cược một viên đá Ymelo vàng khi Hirin đứng xem trong bóng tối…

…Hirin theo dấu Ahri khi cô ta bước qua khu chợ. Một trong những cái đuôi cáo của cô đã lộ ra bên dưới áo choàng. Cô ả mời Ahri vào trong cỗ xe của cô ta-

Đủ rồi.

Ahri dừng lại, và đầu cô quay cuồng cùng với nguồn năng lượng mới. Với mỗi mảnh ký ức lấy cắp từ Hirin, cô cảm thấy năng lượng chảy trở lại trong những cơ bắp bị làm nhược hóa, và thanh tẩy chúng khỏi chất độc.

Nguồn sức mạnh trở lại một lần nữa, cô từ từ cử động tứ chi, và duỗi thẳng những chiếc đuôi cáo khi nó rung lên. Chúng hay bị kích động bởi những điều nhỏ nhặt.

Hirin vẫn đứng đó, mở rộng mắt và sững sờ, nhưng vẫn còn rất nhiều sức sống. Ả ta sẽ thức dậy vào sáng ngày mai, một tin tốt đấy – ả sẽ mất đi một số ký ức mà có lẽ ả cũng không muốn nhớ.

Với kiến thức về cuộc đời đáng thương của người phụ nữ, cơn giận của Ahri đã nguôi ngoai. Cô vuốt tay lên khuôn mặt ả thầy bói, sau đó cẩn thận phủ áo choàng của mình lên vai và bước ra khu chợ đầy nắng.

Hirin sẽ chẳng nhớ cô ta, hoặc cuộc gặp gỡ. Nhưng Ahri thì đã rời cuộc trao đổi với một cái tên để theo đuổi – Ymelo – và hình ảnh về một gã với đôi lông mày cánh bướm đang bùng cháy trong tâm trí cô.

Cuộc trao đổi công bằng - Ảnh 2