Kẻ phá đám cưới

Jinx ghét váy lót.

Cả áo lót nữa, nhưng cô không nén được nụ cười khi thấy mình khiến không gian bên dưới và trong bộ váy trộm được hữu dụng thế nào. Bím tóc dài màu xanh được giấu dưới cái mũ vành gắn lông chim nực cười giờ đang là mốt thời thượng ở Piltover. Jinx tản bước giữa các khách mời, nhoẻn miệng và cố không hét vào mắt những kẻ lờ đờ vây quanh. Phải nỗ lực biết bao để ngăn mình túm lấy vai từng người và lắc cho họ tỉnh giấc mơ màng.

Jinx tới đây để đặt chất nổ vào tháp quan sát phía trên dinh thự Bá Tước Sandvik, nhưng khi thấy có đám cưới bên dưới… ây, cơ hội tốt để gây hỗn loạn đây. Bá tước đã không tiếc chi phí nhằm biến bữa tiệc của con gái thành một màn trình diễn ngoạn mục. Thượng tầng xã hội Piltover ở đây cả; thủ lĩnh các gia tộc lớn, những tạo tác gia hextech được ca ngợi, đến cả Nicodemus béo cũng thủ được một giấy mời. Ngài Quận Trưởng Cảnh Vệ trông như một con poro nhồi bông quá tay trong bộ đồng phục, ngực thòi ra ngoài và đôi mắt nhỏ xíu liên tục liếc về bàn thức ăn ê hề. Âm thanh du dương từ dàn nhạc lướt nhẹ qua đầu thực khách, chậm rãi và buồn tẻ đến mức Jinx phát ngáp. Cô thích thứ nhịp điệu dậm-chân-và-xoay-đến-khi-phát-bệnh của Zaun hơn nhiều.

Đèn khí hextech gắn lồng kéo quân và lăng kính góc cạnh kỳ lạ chiếu bóng người nhảy múa lên sàn, xoay tròn trước sự thích thú của những đứa trẻ chưa từng biết đến một giây phút đói khác, khổ đau, hay mất mát. Nghệ sĩ kịch câm và ảo thuật gia đi qua đám đông, mua vui cho khách mời bằng những màn biến ảo với bộ bài. Jinx từng thấy những trò hay hơn nhiều. Hội nhảy-túi ở Chợ Ranh Giới sẽ làm bất kỳ ai trong số những người đang biểu diễn ở đây rỗng ví.

Chân dung các nhân vật tai to mặt lớn ở Piltover treo trên tường, đóng khung gỗ sồi và khảm lớp chạm trổ hình học bằng đồng thau. Mấy kẻ trong tranh nhìn xuống đám đông bên dưới với vẻ khinh thị kiêu kỳ. Jinx lè lưỡi vào từng người khi đi ngang qua, hớn hở cười khi họ bực bội phản đối và quay đi. Khung cửa sổ kính màu vẽ lên mặt sàn những hoa văn màu cầu vồng. Jinx tung tăng nhảy qua từng ô sáng trên đường đến bên cái bàn chất đầy thức ăn đủ để nuôi sống cả trăm gia đình Zaun trong một tháng.

Một anh chàng phục vụ cáu kỉnh bước qua, bê một khay bạc để một dàn ly ống chứa đầy thứ gì đó vàng óng kêu xèo xèo. Cô lấy mỗi tay một cái, mỉm cười rồi xoay người bước khỏi. Bọt bay vương vãi lên lưng váy và lễ phục của các vị khách gần đó, Jinx cười thầm.

“Uống thôi,” cô nói và dốc sạch những gì còn lại trong ly.

Cô cúi người một cách kỳ cục và đặt dàn ly ống lên sàn, ngay trên đường các vũ công sắp bước tới, và ợ lên khúc dạo đầu cho Vi là Đồ Ngốc Đầu To, một giai điệu cô vừa mới nghĩ ra. Mấy quý bà duyên dáng quay lại chế nhạo sự thô lỗ của cô, Jinx vờ che miệng, mở to mắt xấu hổ.

“Xin lỗi, tôi vô tình cố ý làm thế đó.”

Cô đi tiếp và tự lấy cho mình vài món kỳ dị trông giống cá từ khay của một người phục vụ khác. Cô tung chúng lên không và há miệng đón được ít nhất một miếng. Có một ít rơi trúng cổ áo, cô búng chúng đi với niềm hân hoan của một tên lùng-phế-liệu mới tìm ra gì đó lấp lánh trong bùn.

“Mi nghĩ có thể thoát khỏi ta, đồ cá hư!” cô nói, lúc lắc chỉ ngón tay vào từng miếng. “Nhầm to rồi nhé.”

Jinx nhồi thức ăn vào miệng rồi sửa sang lại váy áo. Cô không quen mặc chật thế này, và phải cố nén tiếng khúc khích trước thứ được nhét bên dưới. Tóc gáy cô dựng lên, cô ngước mắt nhìn một người đang ông đang ngó chằm chằm vào cô từ góc phòng. Ông ta trông điển trai với phong thái kiên quyết và ăn mặc chỉnh tề, nhưng là một cảnh vệ quá hiển nhiên như thể đeo dấu hiệu quanh cổ vậy. Cô quay người, lẩn sâu vào đoàn khách chật kích căn phòng.

Cô đến bên bàn tiệc và hít một hơi đầy ấn tượng khi thấy chiếc bánh cưới cao ngất; một tuyệt tác từ kẹo mềm màu hồng, kem trộn và caramel đánh bông. Bản sao của Tháp Ma Kỹ làm bằng bánh xốp, mứt và bột nhồi. Jinx với tay lấy một cái thìa trong bát pha rượu, và đục một cái hang giữa lớp bánh xốp. Cô hất tất cả xuống sàn, liếm sạch cái thìa rồi ném nó lên bàn. Cô thấy khách khứa nhìn mình với vẻ ngồ ngộ và nhe răng nở nụ cười điên rồ nhất ra. Chắc họ nghĩ cô mất trí. Có khi họ lại đúng ấy chứ.

Jinx nhún vai. Sao cũng được.

Cô cho tay vào áo rút ra bốn quả lựu đạn. Cô nhét ba quả vào sâu trong cái lỗ đã khoét trên cái bánh và ném quả còn lại vào bát pha rượu.

Jinx sải bước dọc theo bàn, rút thêm hai quả lựu đạn khác vào đặt chúng vào các đĩa thức ăn. Một quả nằm gọn trong liễn đựng súp bằng đồng thau, quả kia thế chỗ trái táo trên miệng chú lợn quay. Bộ váy của cô nới lỏng ra nhiều khi không còn đống đồ đạc nhét bên trong, và đúng lúc cô kéo khóa hông, Jinx nhận thấy anh chàng cảnh vệ giả dạng điển trai đang chen lấn qua đám khách đến chỗ cô.

“Sắp đến lúc rồi,” cô nói khi phát hiện bốn cảnh vệ khác, ba nữ một nam, đang đổ về phía mình. “Ôôô, anh đem cả bạn theo nữa!”

Jinx lần ra sau lưng kéo nút thắt giữ chiếc váy lót quanh vòng eo mảnh mai. Nửa dưới bộ váy tuột xuống sàn khiến những người quanh cô há hốc mồm ngạc nhiên.

Lộ diện trong bộ legging hồng, quần ngắn với đạn dược quấn quanh và áo vét cộc, Jinx thẳng tay quẳng chiếc mũ vành đi, lắc đầu cho tóc rủ xuống. Cô rút phăng Xương Cá khỏi nơi che giấu dưới lớp váy, và vác khẩu súng lên vai.

“Nè mọi người!” cô hét to, nhảy lên bàn tiệc và rút Giật Bắn ra khỏi bao súng. “Hy vọng các vị đều đói cả rồi…”

Jinx xoay mình trên gót giày và bắn một luồng năng lượng vào quả lựu đạn trong miệng chú lợn quay.

“Bởi bữa tiệc này đúng là ngon chết người!”

Quả lựu đạn phát nổ, phủ lên những vị khách gần nhất một lớp thịt mỡ cháy xèo xèo. Phản ứng nổ dây chuyền bung ra. Liễn súp bật tung lên không, trút cơn mưa súp nóng bỏng lên đầu cả đống người. Bát pha rượu theo sau, rồi đến đỉnh điểm vụ nổ; bánh cưới.

Ba quả lựu đạn bên trong đồng loạt nổ và đống đồ ngọt khổng lồ vọt lên trời như tên lửa. Nó suýt thì chạm đến trần kính màu trước khi quay đầu cắm thẳng xuống sàn. Khách mời bỏ chạy tứ tán khi chiếc bánh chạm đất nổ tung, và những mảnh kẹo mềm bay đi bốn phương tám hướng. Mọi người la hét, bỏ chạy khỏi vụ nổ, trượt ngã loạng choạng giữa đống kem nhớp nháp.

“Nghiêm túc đi các vị,” Jinx nói, thổi lọn tóc xanh lòa xòa trên mặt. “La hét đòi giúp đỡ, không được đâu.”

Cô nhảy khỏi bàn tiệc đổ nát và bắn một quả tên lửa từ Xương Cá, thổi bay cửa sổ gần nhất. Những mũi tên sắt phóng ra từ nỏ xẹt qua cô, cắm ngập vào tường, nhưng Jinx bật cười khi nhảy qua khung kính vỡ để hạ cánh xuống khu vườn bên dưới. Cô lăn một vòng và đứng lên. Cô đại khái đã vạch ra lối thoát, nhưng nhìn ra lối vào dinh thự Sandvik, cô thấy một bức tượng kỵ sĩ cao lớn lấp lánh trông sẽ rất vui nếu cướp được.

“Giờ, mình sẽ thử…”

Cô quàng Xương Cá qua vai và huých một đám người hầu của Sandvik đang sững sờ sang bên, ngồi yên vị trên cái yên da gia công của viên kỵ sĩ.

“Khởi động cái này kiểu gì đây?” cô nói, nhìn chằm chằm vào hàng tràng mấu ngà, mặt đồng hồ mạ đồng và nút ngọc trên bảng điều khiển trước mặt.

“Đến lúc thử và sai một tí rồi!”

Jinx kéo cần gạt gần nhất và ấn cái nút đỏ to nhất cô thấy được. Cỗ máy lồng lên bên dưới, phát ra một tràng tiếng rên rỉ ầm ì trong lúc tích tụ năng lượng. Ánh sáng xanh xoay tít quanh rìa ngoài phương tiện đúng lúc cửa chính dinh thự mở toang. Giọng nghiêm nghị hét lên bảo cô dừng lại. Cứ làm như cô nghe theo ấy! Thanh chống của bộ ổn định rút vào trong giàn khung và Jinx la lên vui sướng khi viên kỵ sĩ bắn khỏi dinh thự như một tên lửa đạn đạo siêu khủng khiếp.

“Gặp sau nhé!” cô hét với lại. “Bữa tiệc tuyệt vời!”