Cơn gió thổi khí trời đêm lạnh lẽo từ khu vườn tới, mang theo mùi hương mời gọi của trái chín và hoa nở rộ. Ahri đứng trước lối vào, nơi đá chuyển dần thành đất trồng và những hang động rối rắm chật hẹp hướng thẳng lên trời trong một miệng núi lửa rộng lớn. Cây cỏ mọc lan tràn dưới ánh trăng, còn hoa thì chẳng e dè khoe sắc. Ahri ngần ngừ, cô biết rõ vẻ đẹp và nguy hiểm luôn song hành. Cô từng nghe truyền thuyết về cánh rừng thiêng này hồi nhỏ, nhưng chưa bao giờ đi xuống phía nam để tìm kiếm nó. Theo các câu chuyện, những ai bước qua ngưỡng cửa khu vườn sẽ biến thành một con người hoàn toàn khác khi rời đi, hoặc không rời đi nữa.
Dù sự thật ra sao, Ahri cũng đã quyết định. Khi bước vào bên trong, cô thấy sởn gai ốc ở sau gáy như thể có ai đang theo dõi. Không nhìn thấy hình bóng nào giữa những thân cây, nhưng khu vườn đâu hề tĩnh lặng. Ở mỗi nơi Ahri nhìn tới, những cánh hoa lại hé mở theo từng giây. Ahri đi theo con đường quanh co dẫn qua màn thực vật ken chặt, chân cô dẫm lên mớ rễ cây đang quậy tung dưới lớp đất tơi. Cô cúi người tránh dàn dây leo treo lơ lửng vươn mình đến chỗ cô như thể kêu gọi sự chú ý. Cô dám thề mình vừa nghe được tiếng suỵt vang ra từ thảm lá khẽ xào xạc.
Ánh trăng rọi qua vòm cây phía trên, để lộ tán lá bằng vàng và bạc. Hoa bám đầy quanh thân cây, uốn mình phô bày những nụ non rực rỡ hơn bất kỳ viên đá quý nào. Những quả anh đào tròn căng phủ trên mình tấm áo băng mỏng dịu dàng ngâm nga trong lúc đu đưa giữa một bụi cây mọc không kiểm soát.
Bông sen tuyết phớt qua mặt Ahri, nhẹ nhàng vuốt ve má cô. Quá khó để cưỡng lại. Ahri ghé sát lại cánh hoa để ngửi mùi hương nồng nàn của nó. Mũi cô thoáng lạnh khi hít vào mùi cam phảng phất, mùi gió thoảng ngày hè, và mùi một vụ giết chóc vừa diễn ra. Bông hoa run rẩy, đỏ hồng lên, và hơi thở của Ahri nghẹn lại nơi cổ họng. Cô lảo đảo, đầu phát nhức vì hương hoa.
Xoẹt.
Bông sen tuyết đứt lìa khỏi cuống, rơi xuống đất. Chất lỏng sền sệt rỉ ra từ vết cắt. Ahri thở ra một hơi, chín cái đuôi giật giật, đầu thông thoáng hẳn.
Ahri giật mình khi một người phụ nữ có mái tóc muối tiêu đứng trước mặt cô, kéo tỉa cây cầm trong tay. Bà quấn tấm khăn choàng đầy màu sắc và hàng mi lóng lánh sương mai.
Lúc người phụ nữ hướng đôi mắt xanh biếc như đại dương vào Ahri, cô thấy khó chịu kỳ lạ, như thể bà đủ sức cắt đôi cô dễ như cắt một sợi chỉ. Khuôn mặt của bà nhăn nheo như vỏ cây, và không thể đọc ra bất kỳ suy nghĩ nào. Nhưng Ahri chẳng còn bận tâm đến an toàn cá nhân nữa rồi.
“Bà làm tôi giật mình đó, Ighilya,” Ahri nói. Trong các câu chuyện, bà lão này là Người Ăn Bí Mật, Kẻ Quên Lãng, hoặc Phù Thủy Giữ Vườn. Mong muốn bày tỏ lòng kính trọng với một người có sức mạnh như thế, Ahri quyết định gọi bà là Ighilya. Bà cố.
“Những bông hoa muốn gì đó từ chúng ta,” bà nói. “Cũng như chúng ta tìm kiếm điều gì đó từ chúng. Sẽ khôn ngoan hơn nếu đừng dí mũi vào. Ta sẽ biết ngay. Ta phải tự tay cho lũ trẻ háu đói này ăn đấy.”
“Vậy bà là Người Giữ Vườn,” Ahri nói.
“Một trong những cái tên tử tế hơn của ta. Nhưng khá lệch trọng tâm. Ta biết lý do cô ở đây, Iminha.”
Bé yêu. Ahri thấy không thoải mái với từ đó. Nó thường được dùng trong quan hệ gia đình, dù cô không biết chắc tại sao.
“Cô tìm kiếm sự xá tội. Tự do thoát khỏi nỗi đau,” Người Giữ Vườn nói.
Bà bước qua một bụi dương xỉ đang rụt hẳn lại và vẫy tay ra hiệu cho Ahri.
“Lại đây.”
Lúc họ đi giữa khu vườn ngập ánh trăng, hoa chuyển mình hướng về phía bà lão như thể bà chính là mặt trời, sưởi ấm cành lá và giúp chúng vươn cao. Hoặc có lẽ hoa không muốn quay lưng lại với bà.
Bà lão vẫy Ahri ngồi xuống một băng ghế đặt trước một cây vân quả đầy mấu, rồi ngồi đối diện cô.
“Đoán xem nào. Cô đang yêu,” Người Giữ Vườn nói, khóe miệng nứt ra tạo thành một nụ cười.
Ahri nhíu mày.
“Đừng lo, cô không phải người đầu tiên đâu,” bà lão nói. “Nào, ai vậy? Một người lính? Một nhà phiêu lưu? Một chiến binh bị lưu đày?”
“Một nghệ sĩ,” Ahri nói. Cô không thốt lên tên chàng đã hơn một năm nay và cũng không thể bắt mình nói ra nó lúc này được. Như thể đang nuốt mảnh chai vỡ vậy. “Chàng vẽ… hoa.”
“À. Lãng mạn thật,” Người Giữ Vườn nói.
“Tôi đã hại chàng,” Ahri nói nhanh. “Đủ lãng mạn với bà chứ?”
Khi bật ra sự thật, Ahri khó lòng che giấu nỗi cay đắng sâu sắc trong giọng nàng.
“Tôi hút sự sống từ môi chàng lúc chàng hấp hối trong vòng tay tôi,” cô nói. “Chàng tử tế, vị tha hơn bất kỳ ai. Tôi tưởng mình có thể kiềm chế khao khát. Nhưng mùi vị giấc mơ và ký ức của chàng quá lôi cuốn. Chàng thôi thúc tôi tiếp tục. Tôi không kháng cự. Giờ – giờ tôi không thể sống tiếp khi biết điều mình đã làm. Làm ơn, Ighilya. Bà có thể ban cho tôi món quà quên lãng được không? Bà có thể làm tôi quên đi được không?”
Người Giữ Vườn không trả lời. Bà đứng dậy, hái một trái vân quả chín trên cây xuống và từ từ bóc, cẩn thận đến nỗi lớp vỏ còn liền nguyên một mảnh. Phần thịt chia làm sáu múi màu đỏ thẫm, được bà đưa cho Ahri.
“Muốn một miếng không?”
Ahri nhìn bà chăm chăm.
“Đừng lo, thứ này chẳng muốn gì từ cô đâu. Không như đám hoa. Quả chẳng bao giờ làm vậy. Quả là phần hào phóng nhất của cây – nó khao khát trở nên ngọt lành và mọng nước – và cám dỗ nữa. Nó chỉ muốn thu hút người ta mà thôi.”
“Thức ăn biến thành tro bụi trong miệng tôi,” Ahri nói. “Làm sao tôi tự nuôi sống mình khi tôi chẳng là gì hơn một con quái vật?”
“Kể cả quái vật cũng cần ăn, cô biết mà,” Người Giữ Vườn dịu dàng cười.
Bà đặt một múi vân quả vào miệng, chậm rãi nhai trước khi nhăn mặt lại.
“Chát ghê! Suốt bấy nhiêu năm trông vườn mà ta vẫn không quen được cái vị này.”
Bà lão ăn hết mấy miếng còn lại trong lúc Ahri ngồi im lặng. Khi hoàn thành, bà chùi chỗ nước quả trên miệng.
“Vậy cô đã cướp đi một cuộc đời không thuộc về mình,” Người Giữ Vườn nói. “Giờ cô đang gánh chịu hậu quả.”
“Tôi không chịu nổi,” Ahri nói.
“Sống là đau khổ, ta e là vậy,” Người Giữ Vườn nói.
Một sợi dây leo bám đầy nụ sen tuyết tìm đường quấn quanh tay bà lão. Bà không phản ứng gì.
“Tôi không thể sống tiếp khi biết mình đã hại chàng,” Ahri khẩn nài.
“Có những hậu quả ghê gớm hơn cả đánh mất chính mình, Iminha.”
Người Giữ Vườn nắm lấy tay Ahri, siết chặt. Đôi mắt xanh biếc như đại dương của bà lấp lánh dưới ánh trăng, và Ahri phát hiện ra thứ gì đó cô chưa từng thấy trước đây – mong mỏi chăng?
“Cô sẽ bị hủy hoại,” bà lão nói. “Cô sẽ không bao giờ trở thành một thể được.”
“Tôi đã vụn vỡ sẵn rồi,” Ahri đáp, “và cứ mỗi giây trôi qua, tôi lại tự cắt mình thành nhiều mảnh mới. Làm ơn đi, Ighilya. Tôi phải làm điều này!”
Bà lão thở dài.
“Khu vườn này không từ chối một món quà dâng đến tận miệng, nó lúc nào cũng đói.”
Cùng lúc, Người Giữ Vườn chìa cánh tay ra cho Ahri, cánh tay vẫn bị dây leo sen tuyết quấn chặt. Nụ hoa nở rộ như bàn tay xòe rộng.
“Trao hơi thở của cô cho bông hoa này và nghĩ đến những ký ức cô muốn xóa bỏ,” bà lão nó, chỉ tay vào đóa sen hình chuông. “Nó sẽ nuốt chửng chúng. Đừng hít vào lần nữa cho đến khi cô không còn cảm thấy gì cả.”
Ahri giữ bông hoa giữa các ngón tay. Người Giữ Vườn gật đầu. Ahri hít một hơi thật sâu và thở ra.
…Ahri đứng cạnh một chàng trai tóc xám bên hồ. Cùng nhau, họ nhảy xuống nước và la hét nô đùa giữa những làn sóng bất tận.
Nỗi đau của Ahri tan dần như mây khói theo hình ảnh trong đầu cô.
…trong khu rừng mùa đông im lìm, Ahri ngắm nhìn chàng trai tóc xám vẽ một bông hoa đơn độc. “Em không phải đóa hoa của anh sao?” nàng khẽ hỏi, lấy tay tháo dây đai. Chàng nâng cọ lên, họa một đường trên tấm lưng trần của nàng. Nàng thấy ngứa ran khi chàng tái hiện lại bông hoa nơi xương sống. “Có chứ,” chàng nói, nhẹ nhàng hôn lên vai nàng.
Ahri biết nàng nên sợ hãi trước điều sắp xảy đến, nhưng trái tim nàng đang dần lạnh lẽo và tê dại.
…nàng đứng giữa hồ, ôm trong tay thi thể chàng trai nàng từng yêu. Chàng chìm dần dưới làn nước, trở nên méo mó khi nhìn qua lớp khúc xạ.
Lại một lần nữa, hình ảnh này đáng ra phải là nỗi đau khôn xiết, nhưng Ahri chẳng cảm thấy gì hơn một cơn nhức mơ hồ.
…Ahri cúi mình bên một tay tiều phu nằm gục trong động đá, ngấu nghiến nguồn sống của hắn. Tiếng ủng nghiến trên tuyết làm nàng giật mình. Chàng trai tóc xám đang đứng đó. Ahri tuyệt vọng; nàng không muốn chàng thấy chuyện này.
“Em không xứng với anh,” Ahri nói. “Nhìn em xem, tham lam nuốt chửng linh hồn của một kẻ đang hấp hối. Xin anh làm ơn rời xa em. Em không xứng. Không bao giờ.”
Tình yêu của nàng đáp. “Anh không quan tâm.” Đây là lần đầu tiên Ahri nhớ được có người yêu nàng hết lòng, dù đã biết bản chất của nàng. Giọng chàng ấm áp, tràn đầy cảm xúc. “Anh là của em.”
Ký ức nghẹn lại trong cô Ahri và nàng ngừng thở, phá vỡ phép thuật của đóa hoa.
Không, nàng nghĩ. Mình không thể đánh mất ký ức này.
Ahri cố hít vào, nhưng không khí như thòng lọng thắt quanh cổ nàng. Nó khiến nàng ngạt thở, chẹn lấy ngực nàng, như thể nàng đang hô hấp giữa màn khói độc. Mắt nàng mờ đi, nhưng nàng vẫn hớp hơi đến tận lúc phổi nàng gần như nổ tung.
Đánh mất ký ức này khác nào chấm dứt sự tồn tại của chàng mãi mãi.
Chân Ahri mất hết sức lực, nàng khuỵu xuống, tay vẫn nắm chặt bông sen tuyết. Mùi hương thần bí của bông hoa ùa vào cánh mũi nàng, len lỏi ngấm qua tâm trí, gợi lên những ảo ảnh lạ kỳ và khó chịu.
Ahri chìm trong cơn mê. Giữa khu rừng tuyết phủ tĩnh lặng, nàng tưởng tượng ra cảnh từng chiếc đuôi bị giật đứt khỏi cơ thể, rồi mọc lại chỉ để bị xé toạc ra lần nữa.
Trong động đá, nàng thấy hàng tá chân dung của chính mình vẽ từ những nét cọ bằng mực đen. Trong mỗi bức tranh, mặt nàng lạnh lùng không chút thần thái.
Nàng trôi nổi, lơ lửng giữa hồ. Nàng nhìn xuống và thấy quanh mình không phải là nước, mà là máu.
Anh ở đâu?
Qua đôi mắt trong tâm trí, nàng thấy một khuôn mặt biến dạng dưới tầng tầng lớp lớp những nếp gấp của ký ức, một khuôn mặt nàng đã quên. Khuôn mặt mờ ảo, giống bức vẽ của một chàng trai hơn là bản thân chàng. Chàng nhìn nàng, không rời, nhưng nàng không thể đón nhận ánh nhìn đó.
Ahri mở choàng mắt. Người Giữ Vườn đang đứng cạnh cô, giữ chặt sợi dây leo bám những bông sen tuyết, giờ đã chuyển màu đen.
“Cô vẫn thấy cậu ta chứ?” bà lão hỏi.
Ahri tập trung vào những hình dáng mờ mịt trong đầu, đến khi chúng hiển hiện thành một khuôn mặt. Khuôn mặt của chàng.
“Có. Mơ hồ, nhưng… tôi có nhớ,” Ahri nói. Nàng ghim chặt hình ảnh khuôn mặt chàng trong tâm trí, ghi khắc từng chi tiết. Nàng sẽ không để nó tan biến.
Mắt bà lão lóe sáng – không phải thèm muốn, mà là tiếc nuối.
“Vậy cô đã làm được điều nhiều người không đủ mạnh mẽ để làm. Cô không quy phục trước bình yên,” Người Giữ Vườn nói.
“Tôi không thể,” Ahri nói, lời lẽ cứ nghẹn lại. “Tôi không thể từ bỏ chàng. Dù tôi có là một con quái vật. Dù mỗi ngày trái tim tôi lại tan vỡ và mỗi ngày tôi lại phải chịu đựng nỗi đau đó cả trăm lần. Quên lãng còn tệ hơn thế, tệ hơn nhiều.”
Quên lãng là hàng ngàn gương mặt mờ ảo nhìn cô bằng đôi mắt trống rỗng.
“Cô không thể lấy lại những gì đã trao đi, Iminha,” Người Giữ Vườn nói. “Lũ hoa không chịu buông tay khỏi thứ được dâng lên tận miệng đâu. Nhưng cô có thể giữ cho mình những gì còn sót lại. Đi đi. Rời nơi này trước khi nó bám chặt lấy không rời,” bà khẽ nói. Dây leo phủ đầy vai bà, để lộ ra những bông sen màu xanh biếc như đại dương. “Như nó đã làm với biết bao người khác.”
Ahri gượng đứng dậy, nhưng một sợi dây leo đã cuốn quanh đuôi cô. Cô giằng thoát khỏi vòng dây đang siết lại, để sượt hẳn một mảng lông, rồi loạng choạng bỏ chạy. Rễ cây trồi lên khỏi mặt đất, cố gắng trói chân cô trong lúc cô nhảy băng qua chúng. Một tấm màn nguyệt hồng chằng chịt gai góc ùa tới chặn đường Ahri, nhưng cô nín thở luôn qua bên dưới chúng, để lại vài sợi tóc trên đường bò thoát thân.
Con đường ra khỏi vườn mọc đầy sen tuyết đủ màu sắc. Lá của chúng, sắc như dao, cắt vào da Ahri, còn những cuống hoa dày xoắn xuýt quanh mặt và cổ, bít chặt miệng cô. Ahri nghiến răng cắn xé đám thực vật, lưỡi cô nếm vị máu chua loét. Cô chạy qua cổng vòm đến chỗ mấy động đá phía trên.
Cô chỉ thoáng nghe được giọng Người Giữ Vườn.
“Một phần trong cô vẫn nằm lại đây, luôn luôn là vậy,” bà lão gọi theo. “Không giống chúng ta, khu vườn không biết quên đâu.”
Ahri không quay đầu lại.