Khúc hát ru

Đó là một ngày dài như cả tuần.

Với Ekko, dù theo nghĩa ẩn dụ hay tả thực, câu ấy vẫn đúng. Tất cả đều không ổn và phải tốn vô tận thời gian để đặt mọi thứ lại đúng chỗ. Đầu tiên, Ajuna suýt khiến mình biến mất khỏi cõi đời khi cố leo lên Khát Khao Cũ. Cậu nhóc muốn được như Ekko đến nỗi trèo sang mặt bên tháp đồng hồ trước khi bất kỳ ai kịp ngăn cản. Cú nhảy ngớ ngẩn chút nữa đoạt mạng nó. May mà Ekko đã kích hoạt Động Cơ Z. Cậu đã nghe tiếng thét tuyệt vọng khi rơi của thằng bé đủ mười tám lần trước khi tìm ra làm thế nào và ở đâu cậu có thể đón được cú ngã.

Sau đó, trong lúc lén vào kiếm đồ trong lãnh địa của băng Ferros, cậu bị một nhóm cảnh binh đặc biệt hung dữ bao vây. Những kẻ to lớn, cùng hàng đống nâng cấp khiến chúng đã xấu lại càng xấu hơn. Ekko thấy bất ngờ trước tốc độ của chúng, nhưng cách chúng bắn thì ít gây ngạc nhiên hơn. Dân Piltover đâu quan tâm gì đến sinh mạng của những kẻ như cậu. May mà có Động Cơ Z tồn tại để giúp cậu thoát khỏi cuộc đụng độ tưởng như không thể thoát khỏi đó. Sau vài tá lần tua ngược, cậu đổi chiến thuật và rút ra món đồ chơi cuối cùng: Lựu Đạn Trói Sáng. Nó sẽ phát nổ thành một quầng sáng lóa mắt và lôi những thứ không được gắn chặt vào trung tâm.

Nhưng Lựu Đạn Trói Sáng không hoạt động. Ít nhất là không như dự kiến. Nó nổ. Và đó là lúc trò vui bắt đầu. Không giống hầu hết các phát minh cháy nổ của Ekko, chất nổ ma thuật màu lam nóng bỏng ngưng lại giữa chừng. Những cột năng lượng cuồn cuộn tuôn ra từ tâm chấn. Những mảnh vụn xoáy tít theo một quỹ đạo chết chóc nếu xét theo tốc độ nổ thông thường. Ngay cả quả cầu sáng chói mắt cũng như đóng băng.

Rồi chuyện còn hấp dẫn hơn nữa. Vụ nổ thu lại, tái tạo thành một quả Lựu Đạn Trói Sáng cỡ bàn tay, nằm im lìm trước mắt Ekko.

Hay thật, Ekko nghĩ. Cậu tua lại khoảnh khắc đó để ném vào đám cảnh binh thêm vài lần nữa. Tất nhiên là vì khoa học.

Khi Ekko về được tới nhà, cơ thể cậu mệt nhoài, nhưng tâm trí lại trở nên cảnh giác. Căn hộ đơn giản – ít đồ nội thất màu mè. Phòng của Ekko là một góc được che màn chứa đầy sách cũ, những mẩu đồ công nghệ góp nhặt được, cùng chỗ giấu Động Cơ Z và Lựu Đạn Trói Sáng. Hôm nay là một ngày hiếm hoi cả bố lẫn mẹ cậu sẽ về nhà sớm, và cậu có chuyện phải nói cho họ.

“Bố, mẹ.” Cậu luyện tập với hình ảnh phản chiếu của chính mình. Nó là nhìn lại cậu từ bề mặt sáng bóng của Động Cơ Z. “Con sẽ không gia nhập bất kỳ băng Uppside hay trường học Piltover nào. Con sẽ ở đây cùng bố mẹ và bạn bè. Con sẽ không bao giờ quay lưng lại với Zaun.”

Nhưng từ ngữ đầy tự tin khi đứng một mình trong căn nhà trống, chỉ có bốn bức tường và hình phản chiếu đáp lại. Chúng đáp lại bằng im lặng.

Cậu nghe tiếng chìa khóa leng keng ở cửa trước. Không bỏ lỡ giây nào, Ekko nhét Động Cơ Z xuống dưới gầm bàn và phủ một mảnh vải đen lên nó. Cậu không muốn họ lo lắng về việc con mình đi lang thang với một thiết bị Hextech điều khiển thời gian đầy bất ổn.

Cửa mở ra, bố mẹ Ekko trở về nhà lần đầu tiên trong tối đó. Họ trông lạ lùng với chính con trai mình, công việc khiến họ già đi nhiều so với tuần trước. Lối sống của họ thật dễ đoán. Đi về nhà, ăn một bữa tạm bợ bằng lương công nhật, giữ chỗ tiền còn lại để nộp thuế và hối lộ, rồi ngủ luôn trên ghế, cằm gục xuống ngực, đến khi Ekko tháo ủng và giúp họ lên giường nằm.

Quầng thâm dưới mắt họ đủ dày để kéo cả cái đầu cúi xuống. Kẹp dưới cánh tay mẹ cậu là một gói giấy nhỏ ở cuối buộc túm lại bằng dây.

“Chào con, thiên tài bé nhỏ.” Mẹ cậu dồn hết năng lượng bà có để những từ ngữ đó có vẻ vui tươi. Tuy vậy, biểu cảm trong thời khắc tươi sáng khi thấy con trai đang ngồi đợi mình bên bàn là thứ chẳng ai giả tạo cho được.
“Chào bố mẹ.” Ba người không ngồi quanh bàn như một gia đình đã lâu rồi. Cậu thầm trách bản thân không nói điều gì đó hay ho hơn.

Cha cậu cười tự hào; ông vờ quắc mắt đe dọa khi lùa ngón tay qua mái tóc tổ quạ của con trai. Ekko cố nhớ lại thời ông trông không già đến thế này, trước khi mái tóc thưa đi và nếp nhăn dày hơn trên trán.

“Bố nghĩ đã bảo con cắt tóc rồi mà,” cha cậu nói. “Nó sẽ khiến con trông kỳ quặc giữa học viện Piltover mất. Con chỉ được để thế trong Rừng Công Xưởng thôi. Họ sẽ nhận bất kỳ ai. Mà con thì không phải bất kỳ ai. Tình hình đăng ký thế nào rồi?”

Đến lúc rồi. Ekko thấy những gì mình đã luyện tập trỗi dậy chờ được nói ra. Hy vọng trong mắt cha khiến cậu ngập ngừng.

Mẹ cậu lấp đầy khoảng trống đó trước khi Ekko có thể.

“Bố mẹ có cái này cho con.” Bà đặt gói giấy nâu lên bàn. Họ kéo ghế lại gần hơn để ngắm nhìn Ekko đưa tay ra tháo nút buộc và để nó nằm trước mặt. Cậu xé bỏ lớp bọc. Chính giữa đó là một ổ bánh ngọt thơm phức, vỏ bánh óng ánh mật và kẹo vụn. Bánh nhà Elline. Bà là người làm bánh ngon số một ở Zaun, và giá cả cũng không hề kém cạnh. Ekko cùng bạn bè thường lấy trộm món điểm tâm của bà từ những kẻ giàu có bỏ ra hàng đống tiền mà chẳng hề do dự.

Ekko ngẩng đầu lên xem phản ứng của bố mẹ. Đôi mắt họ như đang mỉm cười. “Thế này nhiều quá,” cậu nói. “Chúng ta cần thịt và bữa ăn thực sự, không phải đồ ngọt.”

“Bố mẹ không bao giờ quên ngày đặt tên của con,” cha cậu cười khẽ. “Xem ra con không nhớ rồi.”

Ekko hoàn toàn quên mất ngày này. Dù vậy, món quà vẫn quá xa xỉ. Đặc biệt là khi cậu chuẩn bị đập tan hy vọng của họ. Cảm giác tội lỗi ứ lên tận cổ. “Ông chủ nhà sẽ lấy đầu chúng ta nếu lại trễ hạn trả tiền thuê nữa.”

“Cứ để bố mẹ lo việc đó. Con xứng đáng có thứ tốt đẹp hơn,” mẹ cậu nói. “Thôi nào, mỗi năm con cũng phải có một cái bánh vào bữa tối chứ.”

“Thế bố mẹ sẽ ăn gì?”

“Mẹ không đói,” bà nói.

“Bố ăn khi làm rồi,” cha cậu nói dối. “Pho-mát và thịt từ Piltover. Ngon lắm.”

Họ nhìn Ekko cắn một miếng bánh nhỏ. Nó ngọt ngào và béo ngậy, vụn bánh dính đầy ngón tay cậu. Thật tuyệt, hương vị đó đọng lại nơi đầu lưỡi. Ekko chia cái bánh thành ba phần, nhưng mẹ cậu lắc đầu. Bà cất giọng nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu tươi vui của bài hát ngày đặt tên và cậu biết họ sẽ không tham dự vào. Đây là món quà bố mẹ tặng cho cậu.

Cha cậu cũng đã hát cùng nếu ông không ngủ gật trên ghế, cằm gục trước ngực. Ekko liếc sang mẹ, đôi mắt bà khép lại trước khi giai đoạn bị cơn buồn ngủ nuốt chửng.

Ekko thoáng nghĩ tới tương lai sống tại Rừng Công Xưởng, qua ngày đoạn tháng bằng đồng lương còi cọc vì lợi ích của thành phố khác, vì sự huy hoàng của người khác. Cậu không chịu nổi suy nghĩ đó. Cậu nhớ từng mẩu đối thoại của cha cậu, lọt vào đôi tai thơ trẻ, thì thầm những giấc mơ về sáng chế và gia nhập băng nhóm. Những ý tưởng họ hy vọng sẽ thay đổi thế giới và đóng góp vào tương lai khi con trai họ sinh ra. Ekko biết họ coi cậu là nguồn hy vọng duy nhất. Nhưng cậu yêu mến cuộc sống ở Zaun. Nếu làm như họ muốn, ai sẽ chăm sóc họ hay bạn bè cậu?

Cậu không thể làm tan vỡ giấc mơ của họ. Không phải đêm nay, trong ngày đặt tên. Có lẽ để mai đi.

Ekko không ăn thêm miếng bánh nào. Thay vào đó, cậu khởi động Động Cơ Z. Căn nhà tan thành đám bụi cuộn trào đầy màu sắc. Nhịp sống thường ngày rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Khoảnh khắc đó vỡ vụn ra, bao quanh cậu trong một dòng xoáy ánh sáng.

Khi những mảnh tương lai tái hợp ở quá khứ, bố mẹ Ekko sẽ về nhà lần thứ hai trong tối đó. Rồi sẽ có lần thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sau, và cứ thế mãi.

Mỗi lần quay lại, Ekko chẳng thay đổi thứ gì; ánh sáng trong đôi mắt mẹ, nụ cười tự hào trên miệng cha. Nhưng Ekko cố chống lại cơn buồn ngủ để giữ quãng thời gian đó kéo dài mãi, đến cuối cùng, cậu để giọng hát nhẹ nhàng của mẹ, và không khí ấm áp trong căn hộ nhỏ ru mình vào giấc mộng.

Đó là một ngày dài như cả tuần.