Trở về nhà

Những chiếc lá héo úa dần rời khỏi những cành khô rúm ró, khi một ngọn gió nơi sườn núi cuốn qua. Yi đang lơ lửng trên không, cách mặt đất vài gang tay, khoanh tay, mắt nhắm nghiền, lắng nghe khúc ca buổi ban mai từ bầy chim giẻ Bahrl. Ngọn gió lạnh thổi qua khuôn mặt trần của anh, khẽ động đậy đôi lông mày.

Thở dài thật nhẹ, anh dần hạ mình xuống, cho đến khi mũi giày chạm đến mặt đất. Anh mở mắt và mỉm cười. Bầu trời trong xanh là một điềm báo hiếm hoi, thân thiện.

Yi chỉnh lại bộ áo choàng của mình, và nhận ra một vài sợi tóc đã rụng. Đa phần là tóc đen, điểm vài sợi bạc, như tơ tằm thô.

Bao lâu rồi nhỉ? Anh tự hỏi.

Hất chiếc túi lên phía vai, anh tiếp tục đi, để lại phía sau lưng ngọn cây vừa mới lắc lư theo sự sống, nhưng giờ đã lặng thinh.

Yi liếc nhìn xuống dưới núi để xem mình đã đi được bao xa. Bên dưới là một vùng đất mềm mại, mong manh những báu vật cần phải bảo vệ. Anh ngẩng đầu và tiếp tục đi. Nơi lối mòn phía trước, những đóa loa kèn đã héo úa tự bao giờ, những cánh hoa chuyển sang một màu nâu buồn thảm.

“Ta không mong đợi là sẽ gặp được ai trên đây,” một giọng nói cất lên.

Anh dừng lại để lắng nghe, tay đã đặt sẵn lên thanh đao được đeo bên hông.

“Cũng đi tìm đàn gia súc của cậu à?” giọng nói tiến lại gần hơn. “Đám thú ngu ngốc. Chúng luôn bị bắt ở khu này.”

Yi thấy một người nông dân đã nhuốm tuổi tiến đến, và bỏ tay ra khỏi đao. Bà ta mặc một bộ váy dài đơn giản, được may từ những mảnh vải vụn vặt. Anh cúi chào khi bà đến gần.

“Thôi thôi, để dành lễ nghĩa cho mấy ông thầy tu đi,” bà nói. “Cậu không có vẻ gì là đến đây để kiếm sống, bởi những thanh kiếm đấy rõ là không phải để dọn cỏ. Vì sao cậu lại đến đây?”

“Một ngày đẹp trời để đi dạo,” Yi trả lời, cố vờ như vô tư.

“Vậy là cậu đến đây để tập luyện, đúng chứ? Lũ Noxus quay lại sớm thế?” Bà ta hỏi với vẻ cười khúc khích.

“Khi mặt trời lặn lần nữa, chúng sẽ trở lại.”

Người nông dân bật cười, nhận ra câu thành ngữ cổ xưa. Mọi người dân nơi vùng đất phía nam đều biết nghĩa của nó. “Ừ, bà nên cho tôi biết khi chúng quay lại. Đó sẽ là ngày tôi rời khỏi hòn đảo này. Nhưng trước đó, sao lại không tận dụng những lưỡi kiếm này để làm điều tốt và giúp đỡ những người yếu thế, hở bà?”

Bà lão ra hiệu cho Yi theo mình. Anh vâng lệnh.

Họ dừng chân cạnh một rừng cây. Một con bê non rống lên trong đau đớn, hai chân sau của nó bị trói chặt, sưng vù bởi những nhánh dây leo dày đặc, chúng lại càng siết chặt hơn mỗi khi con vật đáng thương giãy giụa.

“Đó là Lasa,” người nông dân giải thích. “Nó còn bé, và ngốc nghếch, nó quen ở với ta trên cánh đồng hơn là bị kẹt giữa vùng sơn cước bị nguyền rủa này.”

“Bà nghĩ nó bị nguyền rủa à?” Yi hỏi, khụy gối xuống trước con thú. Anh đặt lòng bàn tay lên tấm lưng phủ lông mượt của nó, cảm nhận những cơ bắp đang thắt lại và co giật.

Bà lão nông dân khoanh tay. “Ừ, có một thứ gì đó

Yi liếc nhìn đám dây leo. Anh không hề mong đợi sẽ gặp chúng ở vùng núi thấp như thế này.

“Tôi sẽ thử những gì mình có thể.” Anh lẩm bẩm, lấy ra hai lưỡi kiếm được gắn dưới giày. Khi mũi kiếm thép lia đến gần vết thương, những cành dây leo dường như rúm ró lại.

Từng khoảnh khắc đều chậm lại. Mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt trần của Yi. Anh nhắm mắt lại.

“Emai,” anh thì thầm, như giọng nói của tổ tiên mình. “Fair.”

Con bê nhảy ra khỏi đó, tự do, nó kêu lên một tiếng thật cao, đầy vẻ mừng rỡ. Trên mặt đất, những sợi dây leo trở nên mềm oặt như những lớp da thừa.

Con thú chạy xuống sườn đồi, vui mừng vì sự tự do của nó, trong khi người nông dân đuổi theo. Bà tóm nó bằng cả hai tay, rồi ôm chầm nó vào lòng ngực.

“Cảm ơn cậu!” Bà thốt lên, mà chưa hề nhận ra là Yi đã lên đường tự bao giờ. Bà nói với theo. “Này! Ta quên hỏi. Cậu tập luyện

Anh không hề khoảnh lại.

Không vì tôi.

Một giờ sau, anh đã đến vùng đồng hoang. Tàn tích của một ngôi làng trải rộng xung quanh anh, bị xâm lấn bởi những dây leo cùng loại.

Đây là Wuju. Đây là nhà.

Yi chạy vội về khu nghĩa địa, lướt qua những thanh dầm nhà đã gãy đổ, những đống đá, tàn tích của những ngôi nhà, những trường học, và cả những đền đài mọi mảnh vỡ như hòa lẫn vào nhau. Đống đổ nát của căn xưởng của bố mẹ anh đã lẫn lộn đâu đó trong đống hỗn độn. Quá nhiều thứ để buồn đau, và không đủ thời gian cho việc đó.

Những ngôi mộ nơi anh viếng thăm được xếp một cách hoàn hảo, những khoảng trống giữa các gò đất vừa đủ cho một người bước qua. Một người như Yi.

“Wuju trân trọng ký ức của người.”

Anh đặt tay lên mọi chiếc chuôi kiếm phía trên những lưỡi kiếm đã cắm xuống đất. Đó là lời tưởng niệm của anh đối với những chiến binh, những người thầy, và những người học trò. Anh không bỏ sót một ai.

“Nguyện cho tên người được khắc ghi.”

“Hãy yên nghỉ. Hãy tìm kiếm bình yên nơi đất mẹ.”

Giọng của anh dần khản đi vì mỏi mệt.

Khi bầu trời đã nhuốm bóng cam của buổi ráng chiều, chỉ còn ba ngôi mộ chưa được chạm đến. Ngôi mộ gần nhất được đánh dấu bởi một chiếc búa, đầu búa đã rỉ sét đi vì tiết trời nơi vùng sơn cước. Yi lôi một quả đào ra khỏi túi của mình, đặt nó ngay cạnh gò đất.

“Sư Thầy Doran, đây là của Ngộ Không. Nó không thể đi cùng con, nhưng nó muốn con đem cho thầy món trái cây khoái khẩu của nó. Nó thích cây gậy lắm, y như là nó thích trêu cái mũ mà thầy tặng cho con vậy.”

Rồi anh tiến về chỗ hai gò đất cuối cùng, được canh giữ bởi những chiếc vỏ kiếm ánh kim.

Yi cầm hai thanh đoản kiếm và tra chúng vào những chiếc vỏ kiếm trước mộ cha mẹ mình. Nó vừa vặn một cách hoàn hảo. Anh khụy gối xuống và kính cẩn cúi đầu.

“Mong trí tuệ của người sẽ tiếp tục dẫn lối cho con.”

Đứng dậy, anh lần mò trong túi để lấy ra chiếc mũ. Ánh chiều tà phản chiếu trên bảy chiếc lăng kính của nó, mỗi cái đều phản chiếu với một sắc màu khác nhau. Đặt chiếc mũ sát vào tim, anh tưởng tượng đến khu vườn loa kèn một thời đã từng tồn tại ở chính nơi đây.

Trước những tiếng gào thét. Trước khi độc chất và axit vấy bẩn chính ma thuật nơi vùng đất này.

Anh chỉnh lại mũ, những góc nhìn bao quát từ chiếc kính bao bọc tầm nhìn của anh. Tay khoanh, anh nhắm mắt và cố xóa rỗng tâm trí. Anh chẳng nghĩ về điều gì cả. Chẳng điều gì. Chân anh dần nhấc lên khỏi mặt đất, nhưng anh cũng chẳng hề để tâm.

Đôi mắt mở ra, anh thấy mọi thứ. Cái chết và sự thối rữa, cùng những mảng sự sống bé nhỏ.

Anh thấy những tinh linh ở một thế giới vượt trên thế giới của riêng anh. Những sợi dây leo nơi đây kiềm giữ họ, dễ dàng như chú bê non vậy, khiến tinh hoa bên trong họ vơi dần. Anh thừa biết rằng những tinh linh đủ mạnh mẽ để thoát ra đã rời bỏ vùng đất bị nguyền rủa này từ lâu. Những thứ còn lại đã bị biến dị… hoặc sắp bị như thế.

Những tiếng khóc than đau đớn vọng vào không khí. Yi cũng từng khóc than như thế, nhưng đã lâu lắm rồi lúc anh còn nghĩ rằng những giọt nước mắt của mình có thể khiến người chết sống dậy.

Anh chớp mắt, và thế giới vật chất quay trở lại. Trong một khoảnh khắc, anh vờ như trên vai mình không hề có gánh nặng gì. Và rồi, anh chớp mắt một lần nữa.

Những tinh linh vẫn tiếp tục khóc than. Yi rút lưỡi đao của mình ra.

Anh lướt đi như một bóng mờ, quét qua mặt đất như một khúc chuyển mùa mà người ta chỉ nhận ra một khi nó đã qua đi. Trong nháy mắt, anh đã quay về chỗ mình đứng khi nãy, tĩnh lặng một cách hoàn hảo, thanh đao cũng đã ngơi nghỉ bên trong vỏ.

Từng cái một, những sợi dây leo đứt lìa. Một số rơi rụng từ những mái nhà đã đổ sụp, trong những cái khác dần úa tàn ngay tại nơi nó đã yên vị.

Anh ngồi chéo chân để quan sát mọi thứ. Giờ đây những tinh linh đang reo ca trong niềm vui, và anh biết đó đã sẵn là lời biết ơn to lớn nhất. Khi họ tan đi mất, vùng đất vang vọng nỗi hân hoang. Hoa đào bắt đầu nở rộ nơi những dây leo đã kiềm giữ. Những cành tre vặn xoắn bắt đầu uốn thẳng lại, như những người học trò nhận lệnh tập trung.

Một nụ cười mỉm trên khuôn mặt của Yi. Anh cởi chiếc mũ ra và lục lọi trong túi, lần mò qua những món đồ mà anh đã đem theo cho chuyến hành trình này. Trái cây, hạt khô… than, đá lửa. Những món đồ cho bản thân anh, và những món để thanh tẩy vùng đất này mãi mãi.

Không phải bây giờ. Chưa đâu.

Anh lấy ra một chiếc bút sậy mảnh khảnh, và một cuộn giấy đã nhàu. Trang giấy được phủ đầy những ký hiệu.

60

54

41

Yi đánh thêm vài gạch vào ngày hôm nay. Bên dưới là vài dòng chữ.

30 ngày mỗi lần dọn dẹp.

Anh biết rằng, sớm thôi, anh sẽ phải đáp ứng lời thỉnh cầu của bà lão nông dân, và để ngôi nhà của chính mình chìm trong biển lửa.

Nhưng không phải bây giờ. Chưa đâu.

TIỂU SỬ MỚI

Jarvan IV
Sejuani
Udyr

TRUYỆN NGẮN MỚI

Katarina
Annie
Master Yi