Truyện ngắn Liên Minh Huyền Thoại: Ngọn lửa công lý

Truyện ngắn Liên Minh Huyền Thoại: Ngọn lửa công lý

Bụng dạ Abris cứ sôi sùng sục lên khi anh đợi trước bậc thềm một ngôi đền phát sáng. Im lìm canh gác trước cổng đền là một bức tượng Người Giám Hộ. Ánh hoàng hôn hắt lên khuôn mặt người, phát ra xung quanh những luồng hào quang vàng óng. Người được chạm khắc bằng đá trắng, lấp lánh lớp mạ vàng. Đôi cánh dang rộng trên vai, trong khi hai tay cầm hai thanh kiếm đặt trước ngực. Biểu cảm nghiêm khắc, bất dung của bức tượng phía sau lớp mũ trụ, hoàn hảo hơn bất kì con người nào. Hàng trăm ánh nến được phủ dưới chân người.

Abris đặt nghiêng lưỡi kiếm và khiên của mình dưới chân bức tượng. Chúng mới và bóng bẩy như hai thanh kiếm bằng đá trên đầu anh. Anh đã được kể rằng Người Giám Hộ sẽ ban phước cho những quân nhân mẫu mực của Demacia, và anh cảm thấy có một sự dễ chịu đến lạ lùng khi đứng dưới bóng nó.

Một người phụ nữ già với áo choàng trắng đang rời khỏi cánh cổng ngôi đền.

“Làm ơn, bà có thời gian không ạ?” Abris gọi to về phía bà ta.

Bà tiến về chỗ anh, chầm chậm.

“Người Khai Sáng sẽ luôn dừng lại để giúp đỡ những ai cần họ. Hãy nói với ta, vì sao cậu đến đây?” Mắt bà rúm lại khi nói chuyện, nhưng ánh mắt đầy vẻ ân cần.

“Cháu… Cháu sẽ tham gia chiến trận vào ngày mai,” Abris nói. Anh mở bàn tay ra rồi lại nắm lại, một cách trăn trở. “Lưỡi kiếm mạnh mẽ trong tay cháu, và cháu luôn tự hào khi được bảo vệ Demacia. Nhưng cháu tự hỏi vì sao cháu lại tốt hơn lũ mọi rợ đang xâm lược vùng đất của chúng ta nếu cháu cũng giết chóc, y hệt như chúng vậy? Những tấm hoàng kỳ kia, bức tường trắng kia còn gì tốt đẹp nữa, nếu ở bên dưới chúng ta cũng vấy máu như chúng vậy?”

“À,” Người Khai Sáng nói. “Đúng thế. Không thể xem nhẹ việc giết chóc, ngay cả là đối với một người lính. Hãy để ta kể cho cậu nghe một câu chuyện.” Bà ngẩng đầu nhìn lên pho tượng. “Sao cậu một ngọn nến cho người trong lúc ta kể chuyện?”

Abris khụy gối, lấy ngọn lửa từ một ngọn nến thờ dưới chân bức tượng, và truyền nó sang một ngọn nến khác.

Giọng nói của Người Khai Sáng đã run rẩy vì tuổi tác, và bà bắt đầu câu chuyện, nó nhắc Abris về bà của anh, người cũng thường kể cho anh về những truyền thuyết, hay lịch sử về người dân của họ. Anh chẳng thể nào biết được đâu là sự thật, và đâu được thêu dệt nên từ trí tưởng tượng huyền ảo của bà.

“Ngày xửa ngày xưa, nơi một vùng đất giờ đã tàn lụi và bị thời gian lãng quên, một vị vua tàn độc đã gieo rắc nỗi thống khổ lên người dân của lão ta. Trong một nạn đói khủng khiếp, vị vua đã tập hợp tất cả mọi người trong vương quốc đến lâu đài của ông. Nơi đó,lão tuyên bố rằng lão sẽ bãi bỏ mọi luật lệ xưa cũ để kết thúc thời kỳ khó khăn, nhân danh bản thân mình. Lão ném quyển luật thư mạ vàng xuống đất, và xem mình là luật pháp. Mọi luật lệ hay ý chỉ ông nói ra đều trở thành luật pháp, bất kể đó là gì.

Nhân danh việc bảo vệ người dân, lão truyền ý chỉ đầu tiên của mình. Bởi có quá nhiều miệng ăn, lão ta nói, những người già sẽ không được phép ăn. Họ sẽ bị giết chết, bởi không còn có cách nào khác nữa.

“Những người dân đói khổ không còn chút sức mạnh nào để phản kháng sự bất công này, và binh lính của lão ta bắt những người già xếp thành hàng để bắt đầu cuộc thảm sát.

“Người đầu tiên trong hàng là một lão già tóc đã bạc, ông ta vấp ngã khi tiến về phía trước. Rồi ông van nài với lão vua. ‘Thần là một thợ nướng bánh! Hãy để thần làm bánh mì cho bệ hạ và người dân,’ lão khóc lóc. ‘Xin tha mạng cho thần!’

“Nhưng vị vua đã trả lời, ‘Thế ngươi có trẻ lại được không? Ngươi có hàn gắn cơ bắp vào tứ chi đã rã rời và chậm chạp của ngươi không? Không hả? Thế thì không có sự cứu rỗi nào cho ngươi đâu.’ Rồi lão ta ra hiệu cho tên đao phủ, hắn giơ lưỡi dao lên, và đầu của ông lão nướng bánh lăn lóc trên sàn.”

“Thật quá đáng!” Abris nói, ngắt lời Người Khai Sáng. “Không ai dám chống lại luật lệ bất công của lão ta sao?”

Người Khai Sáng mỉm cười. “May mắn thay, có một người đã đứng lên chống lại sự bất công đến tàn độc này.”

“Người Giám Hộ bất tử của chúng ta đã không đến vùng đất này trong nhiều thế kỷ. Nhưng có lẽ sự bất công cùng cực nãy đã tạo ra cơn chấn động đến nơi những chân trời bất khả tri. Dẫu sao, người cũng đã xuất hiện trong thời khắc đó. Thiên giới mở ra, tỏa nguồn ánh sáng chói lòa, như thể các vì tinh tú đang tập hợp ánh sáng của họ về một chỗ. Người Giám Hộ xuất hiện, kỳ diệu và kinh hoàng với vẻ uy nghi của mình. Người đối diện với lão vua tàn độc, kẻ đang sững sờ khi nhìn thấy người.

“‘Không một vị vua nào có quyền đứng trên luật pháp.’ người tuyên bố. ‘Hãy xưng danh và sẵn sàng bị phán quyết!’

“‘Ta không phải là đứng trên luật pháp, con quái thú có cánh kia, Ta là luật pháp.’ Lão gật đầu ra hiệu cho lính canh tiến lên. Họ đồng loạt giơ vũ khí về phía mặt trời. ‘Bởi có ta, người dân của ta mới có mục đích sống. Người dân của ta biết vị thế của họ. Và người dân của ta cảm ơn ta vì điều đó.’

“‘Luật pháp là hiện thân của công lý; Nó là sự thật, là phán quyết công bằng được viết rạch ròi trên giấy mực. Nó không thể bị bãi bỏ,’ Người Giám Hộ nói.

“Rồi người rút kiếm ra, nó rực sáng với ngọn lửa thánh thần, bao phủ không gian với chân lý và sự trừng phạt. Đôi cánh người mở ra, tỏa những luồng lửa với những lần đập cánh, và rồi nó cũng chìm vào trong lửa. Một cảnh tượng thật sự đáng sợ.

“‘Ngươi nói rằng ngươi là người dẫn dắt họ. Giờ hãy là người đầu tiên được phán xét dưới lưỡi kiếm của ta,’ Người Giám Hộ nói.

“Vị vua tàn độc ngẩng nhìn cặp kiếm, và cặp cánh rực lửa của Người Giám Hộ. Những thứ rực cháy đáng sợ nhất ngọn lửa là trong mắt người, sự rực sáng của một cơn thịnh nộ bất dung. Lão có cảm giác như mình đang nhìn vào mặt trời, thứ vinh quang đẹp đẽ và kinh hoàng, vào rồi vị vua khóc vì sợ hãi. Lão van xin lòng nhân từ của Người Giám Hộ, lão quỳ xuống dưới chân người, cầu xin được tha thứ.

“‘Ta có thể thay đổi,’ lão vua cầu xin. ‘Ta đã thấy sự sai lầm trong cách thức của mình. Ta là một kẻ ích kỷ, dơ bẩn và không xứng đáng với ngôi báu này. Hãy để ta sống và tuân theo luật pháp.’

“Người Giám Hộ nhìn lão với một ánh mắt sắt đá. Đợi lão nói xong, người cất lời. Tương truyền rằng giọng nói của người trong khoảnh khắc đó vang vọng như thể là lời sấm truyền của một đấng tối cao vọng qua người.

“‘Thế ngươi có thể rút lại những tội ác mà ngươi đã gây ra không, Bệ Hạ?’ Người Giám Hộ nói. ‘Ngươi có thể rút lại những lời dối trá, ngươi có thể rút lại những luật lệ sai trái trước sự phán quyết công bằng và chính trực không? Không ư? Thế thì chẳng có sự cứu rỗi nào cho ngươi cả.’

“Trong nháy mắt, Người Giám Hộ găm lưỡi kiếm rực lửa xuyên qua tim của vị vua, và lão kêu lên khi người găm lão vào quyển luật thư mạ vàng mà lão đã ném xuống đất.

“Cuốn luật thư bùng cháy, với ngọn lửa kinh hoàng từ nơi thiên giới. Ngọn lửa thần thánh ngọn lửa sẽ thiêu rụi mọi kẻ tội đồ xấu xa khỏi vùng đất này và thanh tẩy nhưng kẻ chính trực, không hề làm hại họ.

“Vị vua tàn độc gào thét khi ngọn lửa của Người Giám Hộ dần thiêu rụi binh lính và triều thần của lão ta, cả tên đao phủ và những kẻ nô tài. Ngọn lửa không dừng lại, nó lan tràn khắp vùng đất, bùng cháy dữ dội với những lời dối trá của vị vua bất xứng và những kẻ tùy tùng tàn độc của lão. Những người sống sót nhớ mãi ngày vinh quang ấy, bởi trong đống tro tàn của xã hội cũ, họ đã được trao cho một cơ hội để tái xây dựng nó với công lý và vinh quang.

“Và, nếu vùng đất đó một ngày lại chìm trong sự hỗn loạn vô pháp, họ biết chắc rằng Người Giám Hộ sẽ một lần nữa giáng trần từ nơi thiên giới.”

Người Khai Sáng mỉm cười với Abris.

“Tất cả chúng ta luôn phải hành động bằng niềm vinh dự và sự chính trực,” bà lão nói, “từ vua đến người thợ bánh, từ gia nô đến binh sĩ. Chẳng ai được đứng trên luật pháp, chẳng ai được đứng trên công lý. Những kẻ man rợ đã tấn công và xâm lăng vùng biên giới của chúng ta là những kẻ tàn độc và vô pháp. Trong từng hơi thở, khi họ dần tiến lên, sự an toàn của vùng đất này đang càng bị đe dọa. Vai trò của cậu, một tấm khiên của Demacia, là một niềm vinh dự lớn lao, và là cả một quá trình nỗ lực. Người Giám Hộ sẽ ban phước cho những ai mang công lý theo tim mình.”

“Vâng,” Abris nói. Anh nhìn vào lưỡi kiếm của mình, vẫn chưa bị vấy máu bởi chiến trận. Anh thề rằng mỗi nhát chém của nó, từ nhát chém đầu tiên đến nhát chém sau cuối, tất cả đều sẽ nhân danh công lý.

“Người lính, nếu có bao giờ cậu cảm thấy không kiên định, hãy nghĩ xem Người Giám Hộ sẽ làm như thế nào. Nếu cậu hành động theo chính trực và sự thật, như Người Giám Hộ, chắc chắn rằng người sẽ chỉ lối cho lưỡi kiếm của cậu. Ngay cả khi cậu phải vấy máu lên nó.”

Người Khai Sáng cúi đầu chào và đi dần trong ngôi đền của bà.

Abris nhìn ngắm ngọn nến anh đã thắp lên lập lòe trong đêm tối. Anh đứng dậy và quay trở về trại cho một giấc ngủ ngon. Khi anh ngoảnh nhìn bức tượng lần cuối cùng, anh nghĩ rằng mình đã thấy ánh sáng của một ngọn lửa khác, nằm khuất sau trong chiếc mũ trụ sắt đá của Người Giám Hộ.