Sự bảo vệ

Giờ vàng giữa hồi chuông thứ năm và thứ sau. Đó là khoảng yêu thích trong ngày của tôi. Đó là khi mọi người trong Rừng Xưởng đã hoàn thành ca làm. Trông họ mệt mỏi, nhưng hôm nay vậy là đủ rồi. Công việc nằm phía sau. Bữa ăn nóng hổi ở nhà đang chờ đón. Những người ở đây thật tử tế, và tôi thì luôn thấy tốt khi ép thân thể chất dẻo của mình giữa những kẽ đá quanh Rừng Xưởng. Tôi thấy tình yêu tỏa ra từ một người đàn ông trở về với đứa con trai mới sinh. Tôi tận hưởng sự trông mong của cặp đôi mới cưới trước bữa tối lãng mạn ở Chợ Ranh Giới.

Suy nghĩ của họ ngấm vào tôi. Hay thật, như đang tắm nước nóng vậy, dù tôi hay bị dàn mỏng ra nếu nhiệt độ trở nên quá cao. Luôn có một vài người trong đám đông không vui vẻ lắm. Sau cùng thì, cuộc sống ở Zaun cũng khó khăn lắm. Có người đang ấp ủ một trái tim tan vỡ, kẻ khác thì không thể nuốt nổi suy nghĩ về một ca làm khác và chẳng cảm thấy gì ngoài oán giận sục sôi. Tôi hấp thụ cả điều tốt lẫn xấu, bởi tôi vốn được tạo ra như thế. Cảm giác tồi tệ đôi khi khiến tôi giận dữ, nhưng biết làm sao được. Cha mẹ đã dạy tôi thỉnh thoảng cảm thấy thế cũng tốt. Nếu không có điều xấu thì bạn đâu thể trân trọng điều tốt chứ.

Tôi theo dõi đoàn người đến khi họ chia tay. Một vài cảm giác tồi tệ vẫn dai dẳng trong suy nghĩ, nên tôi quyết định phải làm gì đó hay ho để xua chúng đi mới được. Tôi luồn qua mạng lưới lỗ thông gió nứt nẻ đã định sửa chữa từ lâu, nhưng vẫn chưa có dịp. Trên đường, tôi thu thập các mảnh kim loại trong cơ thể, đẩy nó ra khỏi hình dạng vô định hình của mình mỗi khi gặp một vết rạn, rồi nung nóng lớp vỏ ngoài để hàn chúng vào vị trí. Khi đã bịt kín vết rạn, không khí trong lành từ trạm bơm nơi Piltover phía trên lại thổi xuống. Hy vọng điều đó sẽ giảm bớt số ca bệnh phổi trong nhiều khu phố bên dưới.

Đoạn cuối đường ống đưa ta tới phần trên của tầng Hầm Thấp. Mọi chuyện ở đây không tốt đẹp lắm. Nhiều người chẳng có gì nhiều, và còn nhiều kẻ muốn chiếm đoạt những thứ đó của họ. Vũng hầm, đầy chất độc và chất thải từ hóa-nghệ, nhắc tôi nhớ tới hồi nằm một mình một đống trong phòng thí nghiệm. Tôi cố không nghĩ lại, bởi nó khiến tôi giận dữ. Và khi giận dữ đôi khi tôi sẽ đập phá đồ đạc, dù không cố ý. Tôi không thích cảm giác ấy, nên tôi thả lỏng người trong kẽ nứt yêu thích giữa khối đá, cái chạy dưới khu nhà ngoằn ngoèo của Hội Chợ Cửa Trời. Ở đó lúc nào cũng tuyệt. Mọi người ra ngoài cùng nhau, ghé thăm các phòng tranh, gặp gỡ bạn bè, ăn tối hoặc đi xem một đoàn người dạo quanh thành phố ngầm với những màn châm biếm hài hước. Không gian ấm áp và thân thiện, nơi hoàn hảo để tận hưởng những gì Zaun ban tặng.

Nhưng trong lúc trôi qua khu phố bên dưới, một thoáng u buồn nhói lên trong tôi. Nỗi sợ và cơn đau quấy rầy da thịt. Tôi không thích nó. Nó thật lạc lõng, nó giống thứ tôi tưởng phải tìm thấy ở sâu hơn nữa nữa dưới Hầm Thấp. Nơi ấy chuyện xấu xảy ra thường xuyên hơn chuyện tốt. Nó không nên xảy ra tại đây! Tôi nổi giận khi càng nhiều cảm giác tồi tệ ngấm vào người. Tôi bám theo chúng, những mong ngăn chúng lan tràn.

Tôi đẩy người ra khỏi đường ống bị ăn mòn chạy bên dưới cửa hàng bán đồ kim loại. Ánh sáng le lói chiếu qua tấm lưới trên sàn. Những giọng nói giận dữ phát ra từ đó. Những tiếng la hét và âm thanh của một người đàn ông đang than khóc. Tôi ịn người lên tấm lưới. Khối chất dẻo tan ra và tái định hình ở phía bên kia. Tôi đã lọt được vào trong cửa hàng.

Chủ cửa hàng đang quỳ gối bên một phụ nữ với vết thương sâu rỉ máu trên bụng. Một tay ông chỉ thẳng vào bốn kẻ đang đứng giữa đống đổ nát. Tôi biết loại người đó. Tôi thấy chúng luôn ở Hầm Thấp; đám du thủ du thực buộc những con người tử tế phải trả tiền nếu không muốn nhà cửa tan hoang.

Bên trong cửa hàng được thắp sáng bằng đèn hóa-kỹ, một cái được tên đeo tạp dề đồ tể cầm trên tay. Ba kẻ còn lại đều dữ dằn, cơ bắp cuộn cuồn với khổ người cao lớn. Mắt chúng trợn tròn kinh ngạc lúc thấy tôi trồi lên. Tôi phình người ra, đảo đám chất dẻo để tạo ra một cái miệng ở nơi tôi nghĩ nó phải ở.

Tôi thực sự muốn đập mấy tên này. Tôi biết cảm xúc của chúng là điều tôi đã cảm thấy, nhưng chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn đập chúng thật đau, như những gì chúng làm với những con người kia.

“Sẽ bừa bộn lắm đây,” tôi nói.

Tay phải tôi bắn ra, đấm tên đầu tiên ngã khuỵu xuống. Hắn đâm cái rầm vào cột chống cạnh cửa và chẳng gượng dậy nổi nữa. Tên thứ hai quật cây chùy sắt vào tôi – một cái cờ lê quá khổ. Nó trúng giữa người tôi và được lớp thịt dẻo nuốt trọn. Tôi cúi xuống hất hắn văng khỏi mặt đất, dộng người vào xà nhà. Hằn nằm co quắp, cơ thể vặn vẹo một cách không nên thế chút nào. Tên thứ ba quay đầu bỏ chạy, nhưng tôi túm được và quăng hắn lên trần. Tôi bật người, tung chân đá vào lưng hắn. Tôi còn đang mải nện hắn xuống đất thì gã thủ lĩnh chém lưỡi móc vào sau người tôi.

Đau! Đau làm sao. Cơn đau khiến cơ thể tôi mất dính kết. Tôi sụm xuống sàn trong một cơn mưa chất dịch xanh lá. Trong thoáng chốc, tôi mất hết mọi cảm giác không gian, thế giới như vỡ tan thành hàng ngàn khung cảnh khác nhau. Tên du côn đứng trên tôi, cái miệng khuyết răng nở nụ cười ngốc nghếch. Hắn thấy mừng vì đã hạ được tôi, tự hào khi hủy diệt một sinh mạng.

Niềm vui phá hoại của hắn chảy qua tôi như suối nguồn thù hận. Tôi không muốn cảm thấy thế này, đây không phải điều tôi đã được dạy, nhưng để giúp những người kia tôi cần phải sử dụng cơn giận dữ đang ngập tràn. Tôi phải dùng nó chống lại hắn. Những giọt chất đã tứ tán của tôi dần tụ lại cho đến lúc hắn nhận ra mình vẫn chưa ra tay đủ mạnh. Tôi vút khỏi sàn và tông vào hắn, thay đổi mật độ cơ thể cho thành một cỗ máy đóng cọc sấm sét. Cả hai đâm sầm vào tường, tôi nghe tiếng xương gãy dưới tác động của cú va chạm.

Tôi thả người khỏi bức tướng, cảm thấy cơn giận rút dần. Tôi biến thân hình về lại dạng giống người. Cặp đôi đằng sau tôi có cảm xúc thật khó tả. Người đàn ông nhìn tôi nửa sợ hãi nửa bối rối. Người vợ mỉm cười với tôi, dù tôi cảm nhận được cơn đau khủng khiếp bà đang chịu. Tôi quỳ bên bà, bà cầm tay tôi. Nó thật mềm mại. Tôi ngay lập tức được lòng biết ơn của bà dỗ dành.

Tôi gật đầu, đặt tay lên bụng bà. Nhiệt tỏa ra từ tôi khi một mẩu cơ thể bám lấy vết thương của bà. Tôi sẽ để lại một phần của mình, một phần sẽ không bao giờ mọc lại, nhưng tôi sẵn sàng cho đi, vì tôi biết nhờ đó bà sẽ sống. Một phần của tôi đang chữa lành những bộ phận bị tổn hại. Người chồng xoa tay lên vết thương của bà, và kinh ngạc khi thấy làn da hồng hào tươi trẻ.

“Cảm ơn,” bà nói.

Tôi không trả lời. Tôi không thể. Sử dụng sức mạnh cỡ đó đã khiến tôi mệt lử. Tôi cho phép mình thả lỏng, tuồn xuống khỏi mắt lưới về với đường ống. Đó là tất cả những gì tôi làm được để duy trì hình dạng trong lúc len qua những khe đá nứt, hướng về nơi tôi biết mình sẽ được tẩy rửa bởi những cảm xúc tốt lành. Tôi cần tự làm mới mình. Tôi cần tận hưởng những gì Zaun ban tặng.

Tôi cần cảm thấy mình đang sống.

Tôi cần cảm thấy.