Vô hại

Đã lâu rồi, Mundo nghĩ, đảo cái lưỡi màu tía to tướng trên môi như một tên tử phạm lắc lư trên giá treo cổ, Mundo chưa đến thăm bệnh tại gia.

Hắn lăn khỏi giường (một hộp gỗ lớn chất đầy dao sắc và đinh gỉ), đánh răng (bằng giũa), và ăn sáng (một con mèo). Mundo thấy mình hoạt bát. Hắn thấy đầy sức sống.

Hôm nay là ngày tuyệt hảo để thực hành y học.

Hắn phát hiện ra bệnh nhân đầu tiên đang rao bán giọt sáng ngay bên ngoài Xưởng Bảo Trì Tứ Chi Của Rank. Gã đi khập khiễng vòng quanh, hét vào mặt bất kỳ ai trong tầm tay về việc giọt sáng sẽ khiến họ trợn mắt lên thế nào và chuyện sẽ ra sao nếu họ không mua một ít ngay bây giờ, ngay giây phút này, rồi họ là đồ ngốc chết tiệt và vừa nhìn đểu hắn phải không? Vì hắn sẽ thịt họ và gia đình họ và gia đình của gia đình họ.

Mundo lấy sổ ghi chép ra, một công cụ hắn thường dùng để ghi lại quan sát về các bệnh nhân, cả quá khứ lẫn hiện tại. Cuốn sổ to, màu vàng, do hắn tưởng tượng ra.

Bệnh nhân có dấu hiệu tâm thần, Mundo sẽ viết thế nếu không bận vạch vài đường ngẫu nhiên trong không trung bằng ngón tay núc ních. Có thể hệ thần kinh bị nhiễm virus sọ, hắn đã ghi lại nếu có thể suy nghĩ đa nhiệm như thế.

“MUNDO CHỮA VÙNG ĐẦU VÀ MẶT TỐT,” hắn tự nhủ.

Rank chuẩn bị gói ghém đống giọt sáng và về nhà. Hắn cần mua một đôi giày mới. Đôi cũ này khiến hắn ê cả chân khi đi, và sau một ngày làm việc dài đằng đẵng, hắn có kiếm được một bộ da lươn xám mềm mại không nhỉ?

Khi Rank đang suy nghĩ, một quái vật màu tía khổng lồ nhảy khỏi bóng tối và hét lên, “MUNDO ĐÃ CÓ KẾT QUẢ THỬ MÁU CỦA ÔNG RỒI.”

Mundo bỏ lại bệnh nhân đầu tiên không suy suyển (trừ một vài chi) và đến Hội Chợ Huy Hoàng, một khu chợ chuyên bán đồ chơi cơ khí. Dù đa số quầy hàng đã đóng, Mundo vẫn nhận ra một gã Zaun đang đảo qua đảo lại trên đường. Hắn hát một bài về mỹ nhân Piltover và chàng trai nhút nhát của thành phố dưới thầm yêu cô, nhưng có vẻ gã đã quên gần hết lời ngoại trừ “mắt to đen thẳm” và “hiến dâng cho nàng.” Một cái chai rỗng vung vẩy trên tay, và trông gã như thể chưa tắm nhiều tháng nay rồi.

Gã này cũng mắc cùng căn bệnh đã hủy hoại người bán giọt sáng? Là virus sao? Hay một đại dịch đang thành hình? Mundo phải hành động mau lẹ.

Đây rõ ràng là một người đang cần chăm sóc y tế.

“NHẬN LẤY VÀ NÓI CHUYỆN VỚI MUNDO VÀO SÁNG MAI,” con quái màu tía hét lên khi ném dao phay vào lưng gã say.

Mundo đi xuống tầng Hầm Thải của Zaun. Nếu có virus đang hoành hành, khả năng cao là nó bắt nguồn từ đây. Phải có bệnh nhân gốc ở đâu đó. Nếu có thể chữa khỏi cho người đầu tiên mắc căn bệnh thần bí này, Mundo có thể chữa cho phần còn lại của Zaun.

Nhưng làm sao Mundo tìm được một bệnh nhân cụ thể giữa đống hỗn độn của Hầm? Cần làm những bước gì để cô lập, cách lý, và điều trị những người Zaun bị nặng nhất? Làm cách nào…

Mundo nghe có tiếng động. Bước chân, và tiếng leng keng nhịp nhàng của kim loại va vào kim loại.

Hắn bám theo tiếng động cẩn thận và lặng lẽ hết sức có thể – không nên dọa bệnh nhân bỏ chạy lung tung và lây nhiễm cho nhiều người nữa – và tìm được chính xác thứ mình đang kiếm.

Một thằng nhóc. Không lớn hơn mười lăm, với mái tóc trắng và một thứ trông như kiếm bằng kim loại to bản trên tay. Nó có hình xăm đồng hồ cát trên mặt. Cảnh báo chăng? Một dấu hiệu rằng không nên lại gần nó dưới bất kỳ tình huống nào?

Mundo biết mình đã tìm thấy. Bệnh nhân gốc.

Sẽ là một cuộc phẫu thuật phức tạp, đòi hỏi kỹ năng, kế hoạch, tập trung và…

“CHÁU CÓ THỂ THẤY HƠI NHÓI MỘT TÍ,” sinh vật đó nhảy xổ ra nói. Thân thể màu tía khổng lồ ào ào băng qua không trung, dao phay trong tay, lưỡi khua khoắng trong gió.

Cậu nhóc ngạc nhiên, nhưng đã có chuẩn bị. Bất kỳ ai lang thang ở Hầm cũng biết phải sẵn sàng đối mặt rắc rối ngay khi nhận ra, và cậu bé có thừa thời gian chuẩn bị.

Đúng ra là, chẳng có gì ngoài thời gian.

Không phải đùa: đây đúng là một bệnh nhân rắc rối.

Cậu ta từ chối trả lời mọi câu hỏi của Mundo về tiền sử bệnh tật, và liên tục né mọi nỗ lực của Mundo nhằm cho cậu ta uống thuốc. Cậu ta cứ nói đi nói lại (chắc là một trường hợp ngớ ngẩn?) và chẳng biết tôn trọng thẩm quyền của Dr. Mundo gì cả.

Cả hai vật lộn với căn bệnh của cậu nhóc mất hàng giờ. Mundo sử dụng những phương pháp điều trị hắn thấy ưu việt nhất, nhưng cậu nhóc liên tục tránh né mọi nỗ lực cứu chữa của Mundo.

Mundo thấy mệt vì phải giằng co với cậu nhóc. Hắn thử một lần điều trị cuối cùng, vung vẩy con dao mổ chuẩn xác nghệ thuật như một đấu sĩ Demacia. Lời thề y học của hắn – “MUNDO CHỮA MỌI THỨ, MUNDO CHỮA CHĂM CHỈ” – chạy qua chạy lại trong đầu hắn. Khao khát chữa khỏi cho cậu bé này khiến hắn tràn đầy quyết tâm.

Hắn vung hết sức.

Điều trị thành công.

Nhưng rồi – không biết bằng cách nào – quá trình điều trị tự đảo ngược. Mọi thành quả tốt đẹp Mundo đạt được trong pha chữa trị cuối cùng bất ngờ bị hoàn tác. Trước sự rối trí cực kỳ của Mundo, cậu bé lỉnh đi, hoàn toàn không được chữa khỏi.

Mundo hét lên giận dữ.

“SAO MUNDO KHÔNG THỂ CỨU TẤT CẢ?” hắn gào lên bầu trời.

Không phải cuộc phẫu thuật nào cũng thành công. Mundo sẽ là người đầu tiên thừa nhận điều đó. Tất nhiên, Mundo cố tập trung vào mặt tích cực. Ngoài bệnh nhân gần đây nhất, Mundo đã giúp cả đống người. Hắn đã hoàn thành nguyên một ngày làm việc, và giờ đã đến lúc nghỉ ngơi.

Khi mặt trời ló dạng, Mundo trở về nhà và lăn ra giường. Ai biết ngày mai có gì chứ? Một bệnh nhân khác cần giúp đỡ. Một đại dịch khác phải ngăn lại.

Công việc của một bác sĩ không bao giờ kết thúc.