Mỗi người có một lý do riêng để gắn bó với game. Còn tôi? Tôi “lậm” game online khi… thất tình. Từ lúc nào tôi đã sống và không cần thế giới thực. Vùi đầu vào game để tìm kiếm cảm giác ảo, để trút hết những bực tức, cay đắng của mình… Thời gian tiếp nối thời gian, ngoài thời gian bận bù đầu công việc, tôi trốn tránh sự cô đơn và thất vọng bằng game.
Game online đã giúp tôi vượt qua những lúc tưởng như bi quan nhất. Hiện giờ tôi phải công nhận mình lỡ lậm game online nhưng thế còn hơn! Cho dù người ta có lên án game, có chỉ trích game, có hung hãn đòi vùi game này, dập game kia, tôi vẫn cảm ơn vì nhờ có game online, tôi đã không làm những điều mà có thể ân hận mãi sau này.
Tôi tìm tới game để trốn tránh sự cô đơn
Tôi và anh yêu nhau và nhưng phải xa nhau. Hàng ngày tôi đi làm về, lên mạng chat với anh qua yahoo. Tôi sống bình lặng như thế với lời hẹn anh 1 năm sẽ trở về. Nhiều điều kiện khách quan khiến tôi không thể bỏ dở công việc để về cùng anh. Tôi đã dành cho anh mọi tình cảm, mọi tình yêu mà một người ở xa có thể.
Nhưng một ngày, mọi việc vỡ tan như một chiếc cốc thủy tinh. Anh đã quên tôi… Bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu dự định của tôi bốc chốc nhẹ bẫng, vụt khỏi tay tôi. Tôi sống trong tình trạng vô trọng lực và thường khóc về đêm.
Tôi có cái tự ái của một người con gái. Tôi không cho phép bản thân phải cần sự thương vay từ một ai đó. Nhưng tôi phải làm gì nơi đất khách quê người? Một mình với nỗi buồn và cô đơn không thể chia sẻ. Tôi đã tìm tới game online. Một trò chơi rất nhẹ nhàng và bình dị, phù hợp với đứa con gái như tôi: Maple Story.
Thế giới ảo mang sự bình lặng và lôi cuốn
Tôi bắt đầu chơi game, cứ thế mải miết. Thay vì thời gian lẽ ra phải chat với anh thì tôi chơi game. Tôi chơi cho tới khi tôi mệt nhoài và cần đi ngủ. Tôi chơi để đợi tới lúc cơ thể vượt ngưỡng chịu đựng và đó sẽ là lúc tôi ngủ, không như xưa tôi cứ nghĩ và nghĩ. Nghĩ rồi lại khóc, lại trách, lại nhớ… Tôi sợ cảm giác được “nghỉ ngơi”.
Và từ lúc nào, tôi làm quen được với những người bạn trong Game. Tôi đã bị cuốn hút. Trước đây tôi cố gượng mình để chơi game cho quên, giờ đây tôi cảm thấy có “nhu cầu” vào game.
Tôi chơi game không phải kiếm “tình”
Có thể một số bạn nghĩ rằng tôi vào game do thất tình thì sẽ muốn tìm kiếm “tình” trong game? Nhưng không phải. Ví như Maple Story là 1 game dành cho chủ yếu các em còn nhỏ. Hầu hết những bạn tôi quen đều rất nhỏ tuổi. Chỉ là em của tôi hay thậm chí chỉ đáng tuổi con cháu của tôi. Nhưng tôi vẫn chơi, vẫn thấy game hấp dẫn. Hàng ngày không vào game tôi thấy khó chịu… Có lẽ vì ở game online, người ta không biết tôi là ai chăng?
Thế giới game online – Nơi trú ẩn lý tưởng
Có thể khi bạn đọc những dòng này, bạn sẽ cho tôi lời khuyên đại loại như cần tỉnh táo, cần phân biệt thế giới ảo, đừng lậm quá, thế giới còn nhiều người để tin… Có thể. Có thể lúc nào đó tôi sẽ cân bằng lại được nhưng giờ thì không. Vết thương của tôi không thể để thời gian hàn gắn nếu không có game online. Tôi sẽ làm gì đây khi không có game online? Tôi sẽ vượt qua thế nào khi không có game online?
Một người sống khép kín và có tính tự trọng cao như tôi sao có thể nhờ một ai đó giúp đỡ và khuyên nhủ. Tôi phải tự vượt qua thay vì chờ đợi vào ai đó. Tôi không thể suốt ngày làm để quên như những người khác thường làm, tôi không thể sa ngã để rồi sau này lại hối hận, tôi không thể tự vẫn bởi tôi sẽ có tội với mẹ, tôi cũng không thể yêu vội ai để quên tình xưa bởi tôi sẽ có lỗi với họ, với chính lương tâm của tôi.
Tôi tìm thấy sự bình yên trong game online…
Game online có nghiện nhưng vẫn còn lành hơn rất nhiều yếu tố khác. Một ngày nào đó khi tôi vượt qua được nỗi đau của bản thân, có lẽ tôi sẽ cảm ơn Maple Story, cảm ơn game online vì đã bên tôi những khi tôi mất niềm tin nhất trong cuộc sống.
Với tôi, thay vì câu nói quen thuộc “Hãy để thời gian hàn gắn vết thương lòng” tôi sẽ nói “Hãy để game online và thời gian hàn gắn vết thương lòng cho bạn“.
Theo: Game848