Được biết đến rất nhiều trong Liên Minh Huyền Thoại với trang bị Blade of the Ruined King (bản dịch tiếng Việt là Gươm Của Vua Vô Danh) và cốt truyện của các tướng có liên quan đến Quần Đảo Bóng Đêm, Viego, Hắc Diệt Đế Vương, đã chính thức lộ diện vào tối ngày 08/01/2021. Dự kiến, vị tướng này sẽ sớm có mặt trong máy chủ thử nghiệm PBE và ra mắt trên các máy chủ chính thức trong phiên bản 11.2 vào cuối tháng này.
Kĩ năng của Viego
Đại Suy Vong theo gót hắn tràn đến thế giới, đó là Viego, Hắc Diệt Đế Vương. Hãy cùng GameLandVN tìm hiểu thêm về bộ kĩ năng điều khiển sương đen và gieo rắc cái chết của gã bên dưới.
Thống Trị Tối Cao (Nội tại)
Viego có thể tạm thời chiếm hữu thể xác những kẻ địch hắn tham gia hạ gục, hồi máu dựa trên máu tối đa của chúng. Trong thời gian chiếm hữu, trang bị, đòn đánh, và bộ kỹ năng cơ bản của Viego sẽ trở thành của kẻ địch đó, và hắn được phép sử dụng chiêu cuối của mình miễn phí một lần. Khi chiếm hữu thể xác một kẻ địch, Viego nhận được thêm tốc độ di chuyển hướng về phía tướng địch.
Lưỡi Gươm Suy Vong (Q)
Nội tại: Đòn đánh của Viego gây thêm một lượng sát thương dựa trên máu hiện tại của kẻ địch. Khi Viego tấn công kẻ địch hắn vừa tung kỹ năng trúng, đòn đánh đó sẽ tấn công hai lần. Đòn đánh thứ hai sẽ hút máu từ mục tiêu thay vì gây sát thương, nhưng vẫn áp dụng hiệu ứng đòn đánh và có thể chí mạng. Nội tại này vẫn được giữ trong quá trình chiếm hữu thể xác.
Kích hoạt: Viego đâm về phía trước, gây sát thương lên tất cả kẻ địch trúng chiêu.
Móng Vuốt Hắc Ám (W)
Viego vận sức, sau đó lướt về phía trước, phóng ra một làn sương làm choáng và gây sát thương lên kẻ địch đầu tiên nó chạm vào. Thời gian choáng và tầm của làn sương tăng lên theo thời gian vận sức, nhưng sát thương và tầm lướt không tăng.
Lãnh Thổ Sương Đen (E)
Viego phát tán một màn Sương Đen bao bọc lấy một bức tường cạnh bên. Khi ở trong màn sương, Viego được Ngụy Trang, đồng thời tăng Tốc Độ Đánh và Tốc Độ Di Chuyển.
Tuyệt Mệnh (R)
Viego thoát khỏi thể xác hắn đang chiếm hữu và dịch chuyển về phía trước, công kích tướng địch trong tầm có tỉ lệ máu thấp nhất và gây thêm sát thương dựa trên lượng máu đã mất. Những kẻ địch khác trong tầm bị hất văng đi.
Nhận định về Viego
Bất lợi trong giai đoạn đầu trận vì phụ thuộc vào đòn đánh và sát thương theo phần trăm máu.
Khi có đủ bộ kĩ năng cơ bản thì có thể “cân kèo” được với các vị tướng khác.
Có thể trụ rừng lâu nhờ khả năng hồi phục của Lưỡi Gươm Suy Vong (Q).
Gây đột biến tốt trong giao tranh nhờ khả năng chiếm hữu thể xác của kẻ địch, chiêu cuối Tuyệt Mệnh (R) và ngụy trang từ Lãnh Thổ Sương Đen (E).
Nếu hạ gục được chủ lực của kẻ địch trước, Viego có thể áp đảo và chiến thắng giao tranh nhờ thân xác của chúng.
Viego Mặc Định
Từng là người trị vì của một vương quốc đã lụi tàn từ lâu, Viego đã chết từ hàng ngàn năm trước trong nỗ lực mang vợ mình trở về từ cõi chết của hắn đã châm ngòi cho một thảm họa ma thuật mang tên Đại Suy Vong. Biến đổi thành một hồn ma hùng mạnh, bị đày đọa bởi khát khao đến ám ảnh đối với nữ hoàng đã chết, Viego giờ đây trở thành Hắc Diệt Đế Vương, dẫn đầu Màn Sương Đen chết chóc, lùng sục khắp Runeterra để tìm kiếm phương thuốc hồi sinh nàng, và hủy diệt tất cả mọi thứ trên bước đường của mình, với Sương Đen không ngừng tuôn ra từ trái tim tàn độc, vụn vỡ của hắn.
Viego Niên Thú Nguyên Đán
Là thủ lĩnh của cựu Biệt Đội Con Giáp – Sửu, Viego đã tin rằng họ có thể chiến đấu với Niên Thú và đánh bại nó. Kế hoạch của hắn đã kết thúc trong bi kịch khi phải tận mắt chứng kiến còn quái thú nuốt chửng phần còn lại của biệt đội và cả vợ hắn. Sự cay đắng đã giày vò Viego năm này qua tháng nọ, khiến hắn đổ lỗi cho tất cả mọi thứ thay vì bản thân mình, bao gồm cả Biệt Đội Con Giáp – Sửu của năm nay.
Đa sắc Viego Niên Thú Nguyên Đán
Tiểu sử Viego
Rất ít người biết được về sự tồn tại của một vương quốc về phía tây, trùng dương cách biệt, với cái tên cũng đã từ lâu bị lãng quên trên những đống hoang tàn nơi bờ biển. Và còn ít hơn những ai biết về người trị vì khờ dại của nó, một trái tim yêu cuồng si đã mãi mãi chôn vùi nó trong bóng tối.
Hắn, giờ là mối họa với vạn vật, và tên hắn là Viego.
Là con thứ của một hoàng đế, Viego chưa từng được sắp đặt để trị vì vương quốc. Thay vào đó, hắn sống một cuộc đời nhàn hạ, dần khiến hắn trở nên tự mãn và vị kỷ. Dù vậy, khi người anh cả đột ngột qua đời, ngai vàng bỗng thuộc về Viego, người chẳng có một chút ham muốn hay năng khiếu trị vì nào cả.
Hắn chẳng tỏ ra hứng thú gì với cương vị của mình, cho đến khi hắn gặp một cô thợ may nghèo, Isolde. Bị vẻ đẹp tuyệt trần của nàng mê hoặc, hắn đã ngay lập tức cầu hôn nàng, và thế là một trong những vị hoàng đế quyền uy nhất của thời đại bấy giờ đã kết hôn với một cô gái thường dân.
Mối tình của họ đã từng rất đẹp, khi Viego, người thường chẳng tỏ ra hứng thú với bất kì điều gì hơn bản thân mình, lại nguyện dâng hiến cuộc đời mình cho nàng. Cả hai chẳng bao giờ tách rời, hắn rất ít khi đi đâu mà không có nàng, luôn tặng cho nàng những món quà tuyệt mỹ, và mỗi khi nàng có mặt, tất cả mọi sự tập trung của hắn đều hướng về nàng, khó gì có thể phá vỡ.
Thế là những đồng minh của hắn bắt đầu nổi giận. Không thể hướng hắn về việc triều chính, và khi những quốc gia bắt đầu nổi loạn dưới vương triều đầy nhiễu loạn ấy, một vài kẻ đã nuôi âm mưu kết thúc triều đại này trước khi nó bắt đầu. Những kẻ thù của vương quốc, trong lúc đó, đã tìm thấy cơ hội để tấn công. Và lũ rắn độc bắt đầu lượn lờ.
Lưỡi dao thích khách đã một ngày tìm đến Viego. Dù hoàng đế đã được hộ giá kịp thời, nhưng lưỡi dao kia đã đi chệch hướng cắt vào tay Isolde.
Chất độc phát tác nhanh chóng, và Isolde bắt đầu chìm vào hôn mê, trong khi Viego chỉ biết chứng kiến trong kinh hoàng khi tình trạng của vợ mình ngày một trầm trọng hơn. Bị cơn thịnh nộ và nỗi tuyệt vọng lấn át, hắn đã bỏ đến đồng vàng cuối cùng trong những rương báu của mình để cố cứu sống nàng.
Nhưng tất cả cũng chỉ vô ích. Isolde qua đời trên giường bệnh, và nhấn chìm Viego trong sự điên loạn.
Cuộc tìm kiếm thuốc giải của hắn ngày càng trở nên tuyệt vọng, điên cuồng. Không thể chấp nhận cái chết của vợ mình, hắn đã dốc tất cả tiền bạc của vương quốc với mong muốn đưa nàng trở lại. Khi vùng đất chìm vào hỗn loạn, Viego nhốt mình trong phòng với thi thể của Isolde, ngày càng thù ghét và bạo lực.
Và rồi, một ngày hắn biết được về sự tồn tại của Quần Đảo Thiêng, với thứ nước thần có thể chữa lành mọi bệnh tật. Mang theo đội quân hùng hậu, hắn dùng vũ lực để nghiền nát vương quốc yên bình kia, hạ sát tất cả những kẻ ngáng đường mình cho đến khi hắn mang nàng đến hang động bí mật và đặt vợ mình trên dòng nước thiêng. Nàng sẽ trở về với hắn, với bất kể những sự hủy diệt mà hắn gây nên. Bất kể giá nào.
Và nàng đã trở lại, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Isolde sống dậy, dưới hình dạng của một bóng ma kinh hoàng của bóng tối và sự thịnh nộ, và trong nỗi đau, cơn giận, và sự lẫn lộn, nàng đã lấy lưỡi gươm ma thuật của chính Viego và đâm xuyên trái tim hắn. Ma thuật của dòng nước và lưỡi kiếm cổ xưa chạm nhau, khiến năng lượng bên trong hầm chứa phát nổ, xé toạc Quần Đảo và nhấn chìm mọi thứ nó chạm đến trong một trạng thái xác sống nguyền rủa, đọa đày.
Tất cả mọi thứ, Viego chẳng còn nhớ. Vương quốc của hắn giờ chỉ còn là một đống hoang tàn, như mọi đế chế trỗi dậy và rồi tàn lụi theo cát bụi của thời gian, ngay cả cái tên của hắn cũng đã chìm vào quên lãng… cho đến hàng ngàn năm sau cái chết của mình, Viego lại một lần nữa trỗi dậy. Và lần này, hắn sẽ không thất bại một lần nữa.
Tâm trí bị tha hóa bởi sự ám ảnh nguy hiểm trong cuộc đời trước đây của mình, tình yêu bất diệt, điên cuồng của Viego đã châm ngòi cho mọi hành động, mọi khao khát, và mọi sự tàn độc của hắn. Màn Sương Đen chết chóc tràn vào trái tim vụn vỡ của Viego rút cạn sự sống của bất cứ thứ gì nó chạm đến và hắn sử dụng Màn Sương để lùng sục khắp thế giới, tìm cách đưa Isolde quay trở lại bên hắn một lần nữa.
Những binh đoàn đã ngã xuống dưới chân hắn sẽ trỗi dậy để phục vụ hắn một lần nữa, những lục địa rồi sẽ bị nuốt chửng bởi thứ hắc ám kinh hoàng, thế giới sẽ phải trả giá cho tất cả những niềm hạnh phúc mà nó tước đi khỏi vị vua cổ xưa với tình yêu cuồng si của hắn. Hắn chẳng hề quan tâm đến sự tuyệt diệt mà hắn mang đến, miễn là hắn được nhìn mặt Isolde một lần nữa.
Vương triều của hắn là nỗi kinh hoàng.
Tình yêu của hắn là bất diệt.
Và cho đến khi Isolde quay về bên hắn, tất cả sẽ sụp đổ dưới bước chân của Hắc Diệt Đế Vương.
Truyện ngắn: Nàng
Mỗi lần Viego nhớ đến khuôn mặt nàng, nó lại khác đi một ít.
Có lúc, đôi mắt nàng cách quá xa nhau, hoặc quá gần nhau. Hoặc cũng có thể là gò má của nàng hơi quá mảnh khảnh hoặc hơi quá phúng phính. Có khi, đôi bàn tay nàng thiếu đi những vết chai sạn của một thợ may, nhưng những lúc khác nó lại sần sùi và dày lên bởi những ngày dài gắn với đường kim mũi chỉ. Có ngày, nàng vận lên một bộ đầm diễm lệ, và cũng có những ngày chỉ là một bộ váy làm lụng đơn sơ, cũng có khi, nàng chẳng mặc gì cả. Nàng chẳng ngừng thay đổi, nhưng cũng luôn bất biến, chẳng bao giờ ở đó, nhưng vẫn luôn hiện hữu. Một bóng ma tồn tại nơi trái tim đã mất của Viego, một khoảng trống mở toang…
Viego, trên ngai vàng hắc ám vụn vỡ nơi vực thẳm của thế giới, cắm lưỡi kiếm của mình sâu vào mặt đá bên dưới, khiến lớp đá nham thạch vụn nứt ra và tạo nên một cơn địa chấn khủng khiếp khiến cả Quần Đảo Bóng Đêm rung chuyển.
Bên trái hắn, có một bức họa mà hắn chẳng thể nhìn, bởi dung mạo của Isolde quá hoàn hảo để hắn ghé mắt, quá đáng yêu để hắn tìm thấy sự bình yên hay cứu rỗi. Hắn đã xé toạc nàng đi, chỉ còn để lại bức tranh một hoàng đế trẻ khờ dại, nhiều thế kỷ trước đã từng tin rằng thế giới này màu hồng, và giờ cậu ấy đã chết.
Hoặc nếu chưa chết, thì cũng đã là một thứ gì khác.
Viego không nhớ gì nhiều về vương quốc cũ của mình, nơi vẫn chưa bị vặn xoắn trong nỗi đọa đày và bóng tối. Trong ký ức của mình, chân hắn bước trên những con đường trải sa thạch và chỉ thấy mỗi Isolde trước mắt. Mỗi bức bích họa trên mỗi bức tường đều mang bóng dáng nàng ở một thế giới trong tranh mà chỉ mỗi hắn mới có thể chạm đến, chỉ mỗi hắn mới có thể nhìn ngắm. Nhưng khi hắn vươn tay về phía nàng ảo ảnh đó vụn vỡ, và hắn lại ở đây, khắp xung quanh là thứ nước nhơ bẩn đã cướp nàng đi khỏi hắn một lần và mãi mãi.
Viego rút lưỡi kiếm của mình khỏi mặt đất và đứng dậy, đập mạnh phần chuôi kiếm khổng lồ vào mặt sàn và những bức tường trong tiếng than khóc. Và rồi hắn lặng yên trong phút chốc, ngắm nhìn bức tranh cổ từ một vương quốc xưa cũ như thể hắn vừa tìm thấy một cái gì đó mới. Nhớ lại bản thân mình trước khi Quần Đảo này bị nuốt chửng bởi bóng tối.
“Viego,” hắn nói. “Thật điển trai. Thật trẻ trung. Ngươi đã trở thành gì vậy, Viego? Ngươi đã đi đâu?” Hắn đánh rơi bức tranh xuống mặt sàn, khung tranh nứt ra một cách kì dị trong khi bức lụa tan thành cát bụi bên dưới nó.
“Nàng ở đâu, Isolde?” Viego cất tiếng gọi. “Vì sao nàng không trở lại với ta?”
Nhưng hắn đã biết rõ câu trả lời.
Đối với đa số, Màn Sương Đen là thứ bệnh dịch, là mầm bệnh ghê tởm, là những bóng ma hút cạn sự sống, rình rập những linh hồn và tước đoạt chúng đi cho đến khi vầng thái dương trên kia chết đi và thế giới này vĩnh viễn chìm vào hư vô.
Đối với Viego, nó là nỗi buồn vĩnh cửu của hắn, tuôn chảy không ngừng từ một trái tim vụn vỡ. Nó là khúc cầu hồn cho tình yêu của hắn, cho những ngày vui đã từ lâu chìm vào dĩ vãng, và là một lời nhắc tàn độc về những thứ đã bị tước khỏi hắn từ rất lâu rồi.
Đó là màn sương bao bọc vùng đất này, những xúc tu luôn tiêm nhiễm vạn vật với quyền năng bóng tối, hút cạn sự sống của tất cả những thứ chúng chạm đến, cho đến khi tất cả chỉ còn là một màu xanh ma mị chết chóc của Đại Suy Vong. Dù vậy, điều này, cũng có một mục đích, bởi khi nỗi buồn của Viego dâng lên và hạ xuống, Màn Sương sẽ lùng sục, như thể nó bị thu hút bởi một thứ gì đó… một thứ xưa cũ, quen thuộc, và an toàn. Đám ma sương và linh hồn bên trong sẽ làm bất cứ thứ gì chúng muốn, nhưng chính Màn Sương, chính nó không ngừng tìm kiếm nàng.
Tất cả mọi thứ Viego làm là vì nàng.
Và giờ đây, nó đã tìm thấy một thứ gì đó, cách xa những bờ biển của Quần Đảo, xa hơn cả những bến cảng Bilgewater hay bờ biển Ionia. Một thứ gì đó bên trong lục địa ẩn giấu trong lòng một thành phố khiêm tốn bên rìa một con sông. Thứ thực thể đó cất tiếng gọi Viego, gào thét tên Viego, tìm kiếm sự chú ý của hắn bằng mọi giá. Dẫu cho tiếng khóc của nhân loại, dẫu cho những kẻ tháo chạy khỏi tấm màn the chết chóc khẽ cuộn dọc theo cánh đồng và ngôi nhà của họ, và dẫu cho tiếng thét gào chói tai của những hồn ma và những nỗi kinh hoàng nuốt chửng, Viego nghe thấy một giọng nói, và chỉ một giọng nói.
“Viego,” hắn mường tượng lời nói của nó, bởi hắn không thể nhận ra thành tiếng.
Hắc Diệt Đế Vương bước ra từ màn sương như một bóng ma đói khát, xé toạc người lính canh đầu tiên hắn nhìn thấy với thanh kiếm vươn cao. Khuôn mặt của tên lính vặn vẹo trong đau đớn, cơ thể tan chảy và linh hồn bị cuốn trôi vào Màn Sương, nhưng Viego chẳng hề bận tâm bởi lưỡi kiếm của hắn đã hạ gục kẻ thứ hai. Khắp nơi xung quanh hắn, lũ ngạ quỷ ngấu nghiến xác người, xé toạc phần cơ thể trong khi linh hồn của họ bị cuốn đi và gia nhập đoàn quân của nhà vua.
Mùi khét của da thịt xộc lên trong không khí, tên bay loạn xạ, tiếng lưỡi kiếm chạm nhau, và những chiến binh ngã xuống.
Viego chẳng hề quan tâm chút nào.
Hắn giơ một bàn tay lên trước bức tường thành khổng lồ, và Màn Sương cuộn đến, những hòn đá vỡ vụn ra khi sự mục ruỗng nuốt chửng công trình trước mắt. Viego đơn giản là bước đến trước ngưỡng cửa, và đột ngột đi xuyên qua nó. Hắn hạ gục hai người nữa, im lặng bước về phía giọng nói, và rồi một kẻ nữa. Họ chẳng có nghĩa lý gì. Không một ai trong số họ mang bất kỳ trọng lượng hay ý nghĩa gì cả. Linh hồn của họ trỗi dậy phía sau hắn, và chịu sự điều khiển của hắn.
Người trị vì thành phố này giờ đang đứng trước hắn, một gã kiêu hãnh đang bảo vệ một kho báu nào đó, Viego chắc chắn. Nhưng là một người trị vì, và cũng là một chiến binh tài năng, có lẽ gã ta xứng đáng làm một chư hầu hơn là một linh hồn đói khát.
“Dừng lại,” Viego nói, giờ cánh tay lên một lần nữa. Màn Sương, lũ ma, nỗi kinh hoàng, trận chiến, mọi thứ dường như ngưng đọng theo ý chỉ của Hắc Diệt Đế Vương.
“Phía sau ngươi là một kho báu mà ngươi không thể mường tượng được độ quan trọng của nó. Ngươi sẽ trả nó lại cho ta, và đổi lại, ngươi sẽ được phép phụng sự ta.”
Gã đàn ông dường như ngập ngừng trước lời nói của hắn, lắp bắp nói một thứ gì đó mà gã không đủ dũng khí để nói ra. Nhưng Viego cho gã thời gian, và chầm chậm, những câu từ khẽ phát ra từ đôi môi của gã: “Nếu ta đưa ngươi kho báu này, ngươi sẽ tha cho thành phố này ư?”
Hắc Diệt Đế Vương tỏ vẻ thất vọng. Liệu hắn đang tìm kiếm một câu trả lời, hay cân nhắc tình hình, gã kia chẳng bao giờ biết được, bởi Viego đột ngột xuất hiện phía trên gã, thanh trường kiếm đâm xuyên qua trái tim bé nhỏ, sợ hãi của gã quân vương. Thi thể gã trượt dài, dọc theo thanh trường kiếm khổng lồ, và bóng tối lan tỏa khắp da thịt gã.
Viego mở toang cánh cửa phía sau hắn, và kho báu nằm ngay đó.
Một chiếc hộp nhạc đã cũ, tàn tạ, một món quà trong ngày cưới của Viego, thầm thì một thứ gì đó hắn không thể nghe. Dường như nó được bao bọc trong sầu muộn, trong một nỗi buồn bất tận, vô lượng, nhưng Viego chỉ giữ nó trước đôi mắt mình, tâm trí hắn tưởng tượng về nụ cười trên môi Isolde cái ngày mà hắn nhìn thấy nàng một lần nữa.
“Chúng đã làm gì với nàng, tình yêu của ta?” hắn than thở, trong khi gã mà hắn vừa hạ sát từ từ đứng dậy, thứ ánh sáng ma mị, xanh thẫm phát ra từ những vết nứt trên làn da.
“Đừng lo,” hắn thầm thì với chiếc hộp nhạc. “Ta sẽ tìm thấy nàng. Đó chỉ là vấn đề thời gian.”
Và rồi, Viego biến mất, chìm vào thinh không khi lũ hồn ma nuốt chửng thành phố.