Bóng đêm và vận mệnh: Chương II

Đường phố Bilgewater không một bóng người. Tiếng chuông ngoài đại dương vẫn rung lên và những tiếng hét kinh hoàng vang vọng từ bên dưới. Phố Chuột hoàn toàn bị Màn Sương Đen che phủ và cơn bão gào thét đang điên cuồng tàn phá Cảng Than Khóc. Lửa cháy dọc Cầu Đổ Tề và sương mù đang leo dần lên những vách đá phía trên Bến Xám.

Người dân ở khu trên của thành phố trốn trong nhà và cầu nguyện Quý Bà Râu cho Đêm Thống Khổ sẽ bỏ qua họ, cho đau khổ sẽ rơi xuống đầu những kẻ đen đủi tội nghiệp khác.

Nến long diên hương được thắp trên mỗi cánh cửa sổ, tỏa sáng lung linh đằng sau lớp kính màn xanh lục, và rễ cây Nữ Hoàng Của Rừng Đen treo đầy trên cửa, cửa chớp và những mảnh ván được đóng đinh chặt chẽ.

“Người ta thực sự tin vào cây Nữ Hoàng?” Miss Fortune hỏi.

Rafen nhún vai, miệng anh mím chặt và mắt nheo lại để tìm kiếm những mối đe dọa trong màn sương. Anh lấy ra một đoạn rễ cây đang cháy âm ỉ từ trong áo.

“Chỉ là cô đặt niềm tin vào đâu thôi mà, phải không?”

Miss Fortune rút súng ra.

“Ta tin vào chúng và chúng ta,” cô nói. “Ngươi còn mang theo thứ gì nữa”

“TThanh đoản kiếm đã giúp tôi an toàn qua sáu Đêm Thống Khổ,” anh đáp. “Tôi đã dâng một chai rượu rum mười năm lên Quý Bà Râu và thanh kiếm này tôi mua từ một gã đã thề rằng lưỡi của nó là thép mặt trời nguyên chất nhất.”

Miss Fortune liếc nhìn thanh kiếm ở trong bao, chưa cần nhìn lưỡi kiếm cô cũng chắc chắn rằng Rafen đã bị lừa. Phần chế tác trên tấm che tay quá tệ so với tài nghệ của những thợ rèn Demecia, nhưng cô không định nói với anh ta điều đó.

“Cô thì sao?” anh hỏi.

Miss Fortune vỗ lên túi đạn.

“Tất cả đều được ngâm trong Bóng Đêm Của Myron,” cô nói đủ to để cả ba mươi người trong đoàn có thể nghe thấy. “Nếu lũ người chết muốn đánh nhau, chúng ta sẽ chiến đấu với chúng bằng chính linh hồn của chúng ta.”

Thật khó mà cười nổi trong bầu không khí ngột ngạt này, nhưng cô thấy khóe miệng vài người nhếch lên và thế là đã vượt quá sự mong đợi của cô trong một đêm như vậy.

Cô quay lại và đi xuống khu dưới của Bilgewater, bước theo những bậc thang khấp khểnh được đục vào đá núi, đi qua những cây cầu bí mật bằng dây thừng đã mục nát quá nửa và len lỏi qua những con hẻm nhiều năm chưa có người qua lại.

Cô đưa họ đến một quảng trường rộng trên bến tàu, nơi những căn nhà lụp xụp lắc lư dựa vào nhao như thể chúng đang rầm rì bàn tán. Mặt tiền mỗi ngôi nhà là một đống gỗ vụn tạp nham, và những mảnh băng đọng đầy trên đó. Gió lạnh thổi qua tường nhà chắp vá, mang theo tiếng thổn thức và gào thét từ phía xa. Những lò than rực cháy treo trên hàng trăm cây cột nối giữa các ngôi nhà tỏa ra thứ khói của những loại cỏ kỳ lạ. Những vũng nước gợn sóng với ảnh phản chiếu của những thứ không có ở đó.

Bình thường nơi đây là một khu chợ náo nhiệt, đầy những quầy hàng, những người bán rượu thịt rong, những nhà buôn, hải tặc, thợ săn tiền thưởng và đủ loại người đến từ khắp các xó xỉnh trên thế giới. Gần như tại nơi nào ở Bilgewater người ta cũng thấy được chỗ này nên Miss Fortune mới muốn tới đây.

Màn sương quấn quanh từng tấm gỗ.

Những khuôn mặt đang lau đi những giọt lệ đã đóng thành băng.

Sương và bóng tối tập hợp lại.

“Quảng Trường Rạch Túi?” Rafen nói. “Làm thế nào chúng ta đến được đây? Tôi cai quản cả chỗ này. Tôi cứ nghĩ mình biết mọi lối ra vào như bất kỳ tên trộm cao tay nào rồi chứ.”

“Không phải mọi lối đâu,” Miss Fortune nói.

Dãy nhà hai bên im lìm trong bóng tối, và cô cố chống lại sự thôi thúc ngó qua những tấm vải buồm rách nát đang bay phần phật trước lỗ cửa sổ.

“Sao cô biết đường còn tôi thì không?”

“Quý Bà Bilgewater và ta là cùng một loại người,” Miss Fortune đáp, nhìn chăm chăm vào màn sương đang ùa vào quảng trường. “Bà ta thì thầm bí mật vào tai ta như những người bạn cũ, nên ta nắm rõ mọi lối ngầm mà ngươi sẽ chẳng bao giờ biết được đâu.”

Rafen càu nhàu khi họ tiến vào quảng trường trống không.

“Giờ thì làm gì nữa?”

“Đợi,” Miss Fortune đáp khi họ đã đến trung tâm quảng trường. Cô thấy mình đang đứng ở một nơi hoàn toàn trống trải, không có gì để che chắn hay ẩn nấp.

Màn sương đen rung rinh, sâu trong đó có nhiều thứ đang chuyển động.

Một cái đầu lâu trồi ra từ bóng tối, với đôi mắt trống rỗng và hàm răng sắc nhọn. Miệng nó há rộng ngoác và phát ra một tiếng than khóc ai oán.

Miss Fortune bắn một loạt đạn xuyên qua hốc mắt của nó và cái đầu lâu biến mất trong một tiếng rít tức giận. Cô xoay cái khóa trên mỗi khẩu súng và những cơ quan khéo léo bên trong nhanh chóng nạp đạn.

Trong chốc lát, tất cả im lặng.

Rồi màn sương đen tuôn trào khi đám người chết gào thét xông vào quảng trường.