Bóng đêm và vận mệnh: Chương IV

Lucian ngồi trên thành cầu ngắm nhìn thành phố lộ ra sau Màn Sương Đen. Mới đầu anh ghét Bilgewater, nhưng cũng nó cũng có một vẻ đẹp nào đó khi ánh nắng chan hòa trên những mái ngói, tạo nên một quầng sáng ấm áp màu hổ phách.

Thành phố lại hồi sinh sau mỗi lần Đêm Thống Khổ tan biến.

Một cái tên thích hợp cho quãng thời gian đáng sợ đó, nhưng chỉ diễn tả được một phần sự kinh khủng ở nơi xuất xứ của nó. Liệu có ai ở đây thực sự hiểu được tấn bi kịch trên Quần Đảo Bóng Đêm?

Và dù có đi nữa, liệu họ sẽ quan tâm sao?

Anh quay lại khi nghe có tiếng bước chân tiến đến.

“Trên này nhìn xuống khá đẹp đấy,” Miss Fortune nói.

“Chỉ ở trên này nhìn xuống mới thế thôi.”

“Phải, đúng là một ổ rắn độc,” Miss Fortune tán đồng. “Có người tốt kẻ xấu, nhưng ta đảm bảo có ít kẻ xấu hơn nhiều đấy.”

“Tôi nghe nói cô đã khơi mào một cuộc chiến,” Lucian nói. “Có người sẽ nói làm thế giống như đốt nhà để bắt chuột vậy.”

Anh thấy cô nổi giận, nhưng chỉ là thoáng qua

“Tôi đã nghĩ mình làm điều tốt cho tất cả mọi người,” cô vừa nói vừa ngồi lên thành cầu, “nhưng tôi chỉ khiến họ tồi tệ hơn. Tôi cần phải hành động, kể từ bây giờ.”

“Đó là lý do cô đi ra ngoài khi Màn Sương Đen tràn tới?”

Cô gái suy nghĩ một lát.

“Lúc đầu có lẽ là không,” cô đáp. “Tôi đã gỡ một con cá chình đao ra khỏi móc câu khi tôi giết Gangplank, và nếu tôi không giữ nó và đưa nó lại chỗ cũ, nó sẽ cắn rất nhiều người tốt.”

“Một con cá chình đao?”

“Ý tôi là khi hạ bệ Vua Hải Tặc, tôi hoàn toàn không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi hắn chết. Tôi không quan tâm,” cô nói. “Nhưng tôi đã thấy điều gì đang xảy ra ở đây khi không còn ai kiểm soát nữa. Cả thành phố tự cắn xé lẫn nhau. Bilgewater cần một người mạnh mẽ cai trị. Chẳng có lý do gì mà người đó không thể là tôi. Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, và cách duy nhất để nó sớm kết thúc là tôi giành chiến thắng.”

Thêm một thoáng im lặng.

“Câu trả lời của tôi là không.”

“Tôi đâu có hỏi gì.”

“Có chứ,” Lucian nói. “Cô muốn tôi ở lại và giúp cô thắng cuộc chiến, nhưng tôi không thể. Cuộc chiến này là của cô, không phải của tôi.”

“Có thể đấy,” Miss Fortune nói. “Tiền công hậu hĩnh và anh có thể giết rất nhiều kẻ xấu. Và cứu vớt nhiều linh hồn vô tội.”

“Tôi chỉ cần cứu duy nhất một linh hồn thôi,” Lucian nói. “Và tôi sẽ không làm được điều đó ở Bilgewater.”

Miss Fortune gật đầu và giơ tay ra.

“Vậy tôi xin chào từ biệt và chúc anh đi săn thành công,” cô đứng dậy và phủi bụi trên giày. “Tôi hy vọng anh sẽ tìm được thứ anh đang kiếm. Nhưng nhớ là anh có thể đánh mất bản thân mình vì báo thù đấy.”

Lucian nhìn cô bước trở về tàn tích của ngôi đền trong khi những người sống sót ùa ra, mắt hấp háy trong ánh sáng ban ngày. Cô nghĩ mình có thể hiểu động cơ của anh, nhưng cô chẳng biết gì cả.

Báo thù? Còn hơn cả báo thù nữa chứ.

Người anh yêu đang bị hành hạ bởi một hồn ma bất tử, một sinh vật cổ xưa thấu hiểu nỗi thống khổ hơn bất kỳ ai.

Miss Fortune chẳng thể hiểu được một phần nỗi đau của anh.

Anh đứng dậy, đưa mắt nhìn ra biển.

Đại dương tĩnh lặng như một tấm vải màu ngọc bích trải dài trước mặt.

Mọi người đã xuống bến tàu, sửa chữa thuyền bè và dựng lại nhà. Bilgewater chưa bao giờ ngừng lại dù là sau Đêm Thống Khổ. Mắt anh tìm kiếm trong rừng cột buồm để xem có con tàu nào không bị hỏng nặng lắm không. Có lẽ một viên thuyền trưởng đang tuyệt vọng sẽ bị thuyết phục để chở anh đến nơi cần đến.

“Anh đến đây, ánh sáng của anh,” Lucian nói. “Và anh sẽ trả tự do cho em.”