Đọc truyện ngắn “Lặng thinh cho kẻ bị nguyền rủa” để hiểu rõ hơn về Sejuani, Udyr, và Freljord trong Liên Minh Huyền Thoại.
Bên kia dòng sông đã đóng băng, phía xa xăm, những thứ ánh sáng hắt hiu hứa hẹn hơi ấm và thực phẩm. Udyr tưởng tượng đến tiếng nổ ti tách phát ra từ một chiếc lò sưởi, bên trong một căn nhà nơi thành phố. Bên đống lửa, nằm nghỉ ngơi trên tấm áo lông, rồi rùng mình hưởng thụ hơi ấm.
Tiếng nứt gãy ầm ĩ từ dòng sông băng chợt đẩy người thuật sư ra khỏi ảo mộng của mình. Udyr rùng mình và buông lời rủa chửi. Bộ áo lông của gã đã ướt đẫm vì cơn mưa tuyết, và mặt trời dần tàn báo hiệu cho một trận giá rét hiểm ác. Sẽ không dễ để thuyết phục Sejuani đổi hướng. Gã cũng chẳng có ý định sẽ nói gì với cô ta, hay tham gia vào đoàn quân còn lại của cổ.
Nơi thung lũng bên dưới, một đám đông quân đội của Sejuani tiến lại gần. Qua nhiều chiến thắng, tộc Móng Vuốt Mùa Đông đã thôn tính hàng tá các băng đảng khác, và toàn bộ bộ tộc Răng Đá. Giờ đây, Sejuani đã thực sự là một Chiến Mẫu chỉ huy hàng ngàn huyết chiến binh, thép binh, tượng binh, và cả những Băng Tộc.
Phía trước lực lượng chủ chốt, một đám chiến binh tiên phong của Sejuani đang tháo gỡ những ngôi lều để dựng nơi ở cho các huyết thệ của cô ta, và cũng để làm tiền đồn chỉ huy cho đám quân trinh thám. Lều của Sejuani, được đánh dấu bởi những chiếc cột sơn xanh và phủ da thuộc, nổi bật lên ngay trung tâm của khu trại.
Khi Udyr đến gần, nước dãi đã chảy dọc xuống bộ hàm dài của gã, những chiếc răng cắn phập lại vì cơn đói vô độ. Cảm giác đó cứ như của chính gã, cho đến khi gã phát hiện một con sói hoang đang chạy ngang. Gã gầm gừ với con sói, cố giành lấy sự kiểm soát với bộ hàm của mình và thoát ra khỏi tâm trí của con dã thú.
Gã nhìn thấy Sejuani đang giúp huyết thệ của cô ta dựng một ngôi lều.
Udyr mỉm cười một cách tự hào. Đó là cách sống của cô ta. Bất kể việc gì, cô ta cũng sẽ dẫn đầu. Dựng những chiếc lều từ da loài dã tượng trên mặt đất ẩm ướt như thế là một công việc đầy vất vả. Để cắm những chiếc cọc ngà xuống mặt đất, Sejuani ngã khụy cả một gối xuống mặt đất. Xung quanh, những người chiến binh huyết thệ đang vật lộn với cơn mưa tuyết, lời rủa chửi vang vọng quanh cô ta.
Ngắm nhìn Sejuani gượng người dậy, Udyr hồi tưởng lại cách mà Sejuani đã trưởng thành, trở thành một nhà lãnh đạo hùng mạnh. Gã sẽ chẳng bao giờ quên được cô gái ốm yếu mà gã đã gặp cách đây nhiều mùa tuyết; và gã cũng không chắc là mình muốn thế. Lúc ấy, cô ấy phải tuyệt vọng thỉnh cầu lời chỉ dẫn của gã. Nhưng chỉ vài năm sau, Udyr lo rằng, chính gã mới là một gánh nặng dành cho cô ta.
“Thời tiết đã kết thúc cuộc tranh luận này, Udyr ạ.” cô gào lên trong cơn mưa trút nước.
“Tộc Vargkin còn cách chúng ta một vài ngày đường về phía tây,” Udyr bắt đầu nói “Chúng ta nên tránh việc băng qua sông, tấn công họ một cách bất ngờ và”. Ý nghĩ của một đám ngựa đi ngang qua bỗng choáng ngợp tâm trí Udyr. Gã cảm thấy những bó cơ lạnh cóng của chúng co quắp lại, run cầm cập vì cái lạnh. Udyr chợt quay sang chú ngựa gần nhất, “Im nào! Giờ này không có yến mạch đâu!”
Phía sau, những huyết thệ của Sejuani liếc nhìn một cách lo lắng. Sejuani hồi đáp họ với một ánh mắt cảnh cáo. Họ lập tức quay trở lại công việc của mình. Ngay cả họ cũng không có quyền được hỏi về sự kỳ lạ nơi người thuật sư này.
Giấu đôi bàn tay phía sau lưng, Udyr nhẹ nhàng lấy ra một mảnh gai nhỏ làm từ bạc từ một chiếc túi được giấu kín. Gã đẩy dần chiếc gai găm vào lòng bàn tay mình. Không thoải mái như lúc thiền định, nhưng cơn đau của thép lạnh cũng đủ để thanh tẩy tâm trí, cho phép gã tập trung vào việc giao tiếp như một con người.
“Bọn Vargkin chỉ đáng sáu ngày hành quân mà thôi,” Udyr thì thào, “không có tường thành bao quanh ngôi làng của chúng”.
Sejuani đợi cho đôi mắt cô đứng yên lại trước khi hồi đáp.
“Hết thời gian rồi, Udyr.” Sejuani chỉ tay về phía những chiếc lều đã sụt lún xung quanh cô. “Chúng ta phải đưa thành phố này qua bên kia sông, hoặc là chết cóng!” Cô ra hiệu về phía vài người chiến binh già xung quanh mình, “Nhiều người già đã phải nhịn ăn để nhường cho lũ trẻ. Ngày hôm qua, ta đã phải giúp Orgaii chôn cất đứa con gái của cô ta.” Cặp môi của Sejuani, đã tím tái vì cái lạnh, mím chặt lại. “Đứa trẻ đã được hai mùa hè, nhưng nhỏ bé và yếu ớt như một đứa trẻ trong mùa xuân đầu tiên vậy.” Rồi cô thở dài, ngoảnh đi chỗ khác trước khi tiếp tục. “Ta sẽ không thể chịu trách nhiệm cho việc bất kỳ đứa trẻ nào quá gầy yếu để chống chọi với cái lạnh này nữa.”
“Thế thì hãy tấn công ngay lúc này.” Udyr vừa nói, vừa chỉ tay về phía thành phố phía xa bên kia sông. “Hãy tin tưởng vào cơ bắp và lưỡi rìu của chúng ta. Vuốt và nanh. Cách xưa cũ.”
“Cách xưa cũ là dùng những chiến binh tốt nhất,” cô ngắt lời. “Bộ tộc hay băng đảng nào mà ta biết có thể mạnh hơn bọn Ursine? Bao nhiêu người trong chúng ta sẽ mất mạng khi băng qua dòng sông đó mà không có sự giúp đỡ của họ? Ta sẽ không nhìn đội quân của ta chết dần vì cơn đói, trừ khi ta có thể hứa với họ về sức mạnh và chiến thắng.” Cô đặt tay lên vai Udyr, “Ta biết ông có lý do khi sợ hãi bởi những thứ họ ”
“Đội quân của Ashe là thứ ta sợ,” Udyr đáp lại. “Ngày qua ngày, thêm những bộ tộc mới lại phục tùng dưới ngọn cờ của đối phương. Mỗi mùa trăng, bọn Hậu Nhân Avarosan lại thôn tính toàn bộ cả những bộ tộc. Cô nói rằng cô muốn Móng Vuốt Mùa Đông mạnh hơn? Nếu chúng ta hợp tác với bọn Ursine… sẽ chẳng còn người nô lệ nào nữa. Chẳng còn người chiến binh huyết thống nào được tái sinh cả. Những Kẻ Quên Lãng sẽ không dừng lại cho đến khi họ giết chóc tất cả những sinh mạng bên trong thị trấn này.”
“Tên của chúng ta là Móng Vuốt Mùa Đông. Họ là chủng loài của chúng ta.” Cô giải nghĩa, “Ta gọi đây là chiến tranh, và chúng ta phải dừng lại khi ta ”
“Bọn Ursine sẽ không chịu phục tùng!” Hơn cả cơn đau từ mảnh gai bạc mà gã đang cầm, rõ là cuối cùng Udyr cũng đã hoàn toàn thanh tẩy được tâm trí bản thân. Gã hạ giọng. “Máu điên của chúng lan truyền như một thứ dịch bệnh. Nó sẽ nuốt chửng chúng ta.
“Cả đời ta đã đánh giá cao lời khuyên của ông,” Sejuani nói, như thể cô đang cân nhắc lời thỉnh cầu của gã. “Nhưng chúng ta phải chôn vùi thành phố đó vào ngày mai,” cô kết luận.
“Cô đã từng vượt qua những khó khăn hơn thế này cơ mà.” Udyr dường như mất cả lý trí khi tâm trí của những bọn lợn lòi, ngựa, người, và elnük vụt qua gã. Gã cố chống lại nó, biết rằng đây sẽ là cơ hội cuối cùng để gã thay đổi quyết định của cô ta.
“Sejuani,” gã cuối cùng cũng cất tiếng nói. “Kalkia đã thất bại trong nhiều thứ. Bà ta quá mềm lòng trong những giao ước, quá vội vàng trong việc nhìn trước thất bại. Ta biết mẹ cô đã làm cô thất vọng như thế nào. Nhưng bà cô mới là kẻ hèn nhát của bộ tộc, bà ta sợ việc bị trông yếu đuối. Sợ cả việc”.
“Ông không có quyền xúc phạm Hejian,” cô cảnh cáo.
“Ngay cả Kalkia cũng đủ khôn ngoan để tránh khỏi những sai lầm của bà cô.” Trong lời nói của mình, Udyr hiểu rằng mình đã vượt quá giới hạn.
“Đó có phải là lỗi của Hejian khi tách rời ta khỏi mẹ?” Đôi mắt của Sejuani lấp đầy sự giận dữ. “Liệu có tốt hơn nếu ta trở thành một kẻ phương nam hèn nhát, như mẹ ta? Ta nên ngồi ì trên ngôi vương như bà ấy à? Gác chân ở đó với một cái bụng đầy rượu? Chiến đấu thì kém cỏi, trị vì thì bất xứng.” Sejuani lạnh lùng khẳng định. “Lỗi lầm duy nhất mà bà của ta mắc phải là cam chịu những luật lệ của mẹ ta.”
“Hejian đã nuôi dưỡng cô vì tham vọng của riêng bà ấy.”
“Và ta cảm ơn bà ấy vì điều đó”
Mọi sự gần gũi và tôn trọng mà Sejuani đã thể hiện với Udyr đã biến mất. “Ta sẽ triệu hồi Những Kẻ Quên Lãng. Ông có thể giúp ta đàm phán với bọn Ursine, hoặc chết rữa trong cơn bão này.”
Mọi hy vọng của Udyr đã theo đó tàn lụi. “Thế thì ta nên rời đi rồi,” gã chấp nhận thất bại của mình “Hoang Chúa sẽ không vui vẻ gì khi gặp ta.” Udyr cũng chẳng hề hề muốn có cuộc trùng phùng bất đắc dĩ này.
Sắc mặt Sejuani chợt biến đổi, mềm mỏng hơn, và rồi cô mỉm cười một cách gian xảo.
“Không,” cô nói. “Đó chính là lý do ta cần ông, ông bạn già.”
Phía trên gã, những chiếc lá đã nhuốm màu máu. Ngắm nhìn những chiếc lá đỏ thẫm rơi, Udyr nhận ra rằng gã đã hiểu sai như thế nào về màu đỏ. Nơi quê nhà, gã chỉ có thể nhìn thấy màu sắc này thấm đẫm trên mặt tuyết. Ở xứ Freljord này, đỏ là sắc màu tượng trưng cho bạo lực. Ở xứ Frejord, đỏ là sắc màu của tử thần đang chực chờ. Nhưng sự thật, nó là màu của sự sống. Miễn là còn sống, mọi con người, mọi con thú đều mang nó trong mình.
Udyr mở mắt ra.
Ánh sáng từ ngọn nến thiền như một đốm đỏ trong mắt ông. Cơn mưa kêu xì xèo trong ngọn lửa trại ngày một yếu dần. Cơn gió lung lay những bức tường bằng da thuộc trên lều trại, có lẽ chúng sẽ đổ sập trước khi màn đêm tan đi. Trên mặt đất xung quanh, một dòng nước hẹp, giá buốt chảy dọc theo những tấm da thuộc trên nền nhà. Gã không ngồi cũng những thầy tu, nơi đỉnh đồi của một vùng đất xa xăm mang tên Ionia nữa; gã đang ở rìa khu trại của Sejuani.
Đây là quê hương ta, gã nghĩ, với một niềm tự hào cay đắng.
Đã nhiều tuần kể từ lần cuối Udyr thiền định thành công, nhưng cũng chẳng có thời gian để bấu víu vào việc đó. Ngay khi khung cảnh xung quanh quay trở lại tâm trí gã… những giọng nói cũng bắt đầu quay lại.
Những hỗn âm không hồi dứt va vào hơi thở của người thuật sư. Những ý nghĩ của đám elnük, drüvasks và ngựa xung quanh cứ lan tràn nơi tâm trí của gã, với những cảm xúc không phải của gã những vọng âm khủng khiếp chỉ gã hay những lữ khách tinh linh mạnh mẽ nhất mới có thể nghe, và chẳng bao giờ lặng yên cả. Rồi cảm xúc của nhân loại theo sau đó. Họ cũng chẳng khác gì loài dã thú, như bao loài dã thú khác. Hàng ngàn suy nghĩ vụn vỡ: giận dữ, sợ hãi, cay đắng, giá lạnh
Udyr không thể nghe tiếng gào thét của bản thân. Gã chỉ đơn giản là cảm nhận được sự hoang dại trong vòm họng của mình. Những âm thanh đó sẽ không dứt; chúng chẳng bao giờ dứt. Gã xé toạc chiếc túi để kiếm tìm mảnh gai bạc. Thứ kim loại cháy rực trong những ngón tay của Udyr khi gã tìm thấy nó. Gã đâm nó vào lòng bàn tay mình, lặp đi lặp lại. Đâm sọc mũi kim loại sẽ tạo ra cơn đau gấp hàng ngàn lần nhưng để những âm thanh đó rời đi, gã có thể đánh đổi mọi thứ. Mọi thứ.
Sejuani chẳng thể biết cô ta đang đánh cược bao nhiêu quân lương để liên lạc với bọn Ursine. Ngọn lửa khổng lồ vẫn rực cháy, cao đến ba lần một người bình thường. Xung quanh đó là đội quân của Sejuani, đói và lạnh, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa với vẻ kiệt sức và nghi hoặc. Củi khô là thứ tài nguyên quyết định sự sống và cái chết trong tình trạng thời tiết này. Và cũng chẳng có gì đảm bảo rằng những Kẻ Lãng Quên sẽ đến.
Những khúc củi trong đống lửa được sắp xếp thành những hình tam giác chồng lên nhau như một cái khóa chết. Từng đống gỗ được chồng lên nhau, như một tòa tháp bốc cháy. Bên cạnh đống lửa, những cọc sắt cổ xưa, cao vút được xếp quanh. Được rèn với biểu tượng của Ursine, bên cạnh mỗi chiếc cọc là một đống những món vũ khí, hay xương cốt, như những chiếc cành khô. Mọi thứ đã sẵn sàng. Những chiến binh đang chuẩn bị niệm lời nguyện thề cho nghi thức, chỉ cần thêm Lời Chúc Máu để bắt đầu.
Cô gật đầu ra hiệu bắt đầu cho tên thầy dòng phụng sự linh hồn gấu. Hắn nâng chiếc chén gỗ khổng lồ từ phía trên những kẻ thề nguyện của Sejuani và đổ xuống. Máu của loài gấu bao phủ họ, nhớp nháp bởi sự đông đặc, chúng bám trên đầu và ngực của những chiến binh. Mỗi người trong họ đều lấy ra một vật tổ làm từ vuốt gấu, rạch dọc ngực mình, và rên rỉ trong đau đớn khi làn da bị xé toạc.
Người thề nguyện cuối cùng, một cô gái chỉ chừng mười tuổi, run cầm cập khi tên thầy dòng choàng chiếc khăn lông quạ quanh cổ cô. Rồi cô hòa nhịp vào âm thanh với những người chiến binh quanh đống lửa. Đôi mắt cô trợn ngược khi cô nhận ra một âm thanh từ phía cổ họng mình, như tiếng gió thét gào trong một cơn cuồng phong. Rồi những kẻ thề nguyện khác cũng bắt đầu. Những âm thanh chồng chéo nhau, vọng lên cùng nhau, như tạo nên một khúc ai ca kỳ quái, hòa nhịp cùng tiếng thét gào của lửa. m thanh đó khiến nỗi sợ hãi dâng tràn trong dạ dày Sejuani, như một cơn đói vô độ.
“Đưa Udyr tới đây,” cô ra lệnh cho một cặp huyết thệ gần đó. Bị mê muội bởi ngọn lửa, họ gật đầu một cách trống rỗng, thậm chí chẳng thể rời mắt khỏi nghi lễ. “Đi tìm thuật sư của chúng ta!” cô gào lên.
Giọng của cô đánh bật họ ra khỏi cơn mê, và đám lính nhanh chóng lao mình vào bóng tối, ngoài nơi ánh sáng từ ngọn lửa có thể vươn đến.
Cô tiến từ chỗ đám lửa đến Lưng Gai, thú cưỡi của cô. Sejuani hiểu rằng, dù cô cảm thấy lo sợ đến mức nào đi nữa, người của cô cần có cảm giác rằng cô đã sẵn sàng để dẫn đầu họ trong chiến trận.
Cô trèo lên chiếc yên được đặt phía trên con thú cưỡi khổng lồ, một con lợn rừng drüvask ngoại cỡ. Đôi vai của nó cao gấp đôi đầu cô, và nặng hơn cả một tá người. Nó thở một cách nặng nhọc, và cô cũng chẳng hề cần sự huấn luyện nào từ những thuật sư để hiểu rằng nó đang cảm thấy điều gì.
Lớp băng nứt vỡ dưới móng vuốt của nó, sự trăn trở của cô như đồng điệu với con thú cưỡi thân thuộc của mình. Cô đang đánh cược một thứ lớn hơn cả những món quân nhu của mình.
Phía trên Sejuani, tàn lửa trôi lửng lơ về phía bầu trời. Lửa ngọn bập bùng chỉ hướng về phía cơn bão sắp ập đến. Sấm sét lóe chớp từ phía xa, khẽ hé lộ bầu trời vần vũ dữ tợn đang tiến về phía cô. Khi đối mặt với cơn cuồng phong khổng lồ ấy, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, như một đứa trẻ vậy.
Tia chớp đầu tiên giáng xuống một chiếc cọc, tạo nên một âm thanh nứt gãy. Sejuani nghiêng người về phía lưng yên, những ngón tay cô vuốt dọc bộ lông xám xịt, xù xì của Lưng Gai. Đối với một con ngựa, hoặc những loài thú cưỡi hạ đẳng khác, cô có thể dối lừa chúng, cho chúng vài lời an ủi. Nhưng thay vào đó, cô chỉ thì tầm, “Tao cũng không thích nó đâu. Nhưng giờ thì mọi thứ đang phụ thuộc vào người thuật sư vĩ đại…”
Bình minh chẳng bao giờ đến nữa.
Đám vần vũ đen khịt đã chặn ánh mặt trời trở lại.
Udyr rùng mình trong cái lạnh. Sau một đêm, cơn mưa đã đóng băng. Giá lạnh trong đôi giày ngăn cản từng bước chân của gã. Tâm trí co rút lại và lãng du chẳng hề kiểm soát. Quá nhiều sinh vật, quá nhiều người, đang bao quanh gã, và tiếng khóc than bởi nỗi thống khổ của chúng gào thét trong tâm trí gã.
Sejuani đã sắp xếp lực lượng của mình thành một đội hình dạng cặp sừng ngay bên bìa rừng cạnh bờ sông. Khu trại và những chiến binh lò rèn đứng trên đồi, phía sau đoàn quân tiền tuyến. Đợi chờ sự xuất hiện của tộc Ursine, mọi binh lính đã thủ sẵn vũ khí và đứng sẵn sàng. Những huyết chiến binh đập khiên vào nhau, tiếng trống trận đã dồn vang.
Đây là phong tục của người Freljord. Chứng tỏ thiện ý của bản thân bằng cách đứng giữa cặp sừng với không một thứ vũ trang.
Những tia lửa điện bắt đầu nhảy nhót quanh những bộ chiến giáp, những thanh kiếm, những lưỡi rìu của người Móng Vuốt Mùa Đông. Udyr ngắm nhìn những chiến binh trong bộ tộc phản ứng với hiện tượng kỳ quái đó, nó phóng quanh và nhảy múa dọc theo những món vũ khí của họ. Gã có thể cảm thấy sự sợ hãi trong họ.
Nơi đầu chiến tuyến, Sejuani cởi tung áo choàng của mình. Cô đang muốn nhắc nhở bộ tộc của mình rằng Chiến Mẫu của họ là một Băng Tộc chân chính. Chiến trận là thứ hơi ấm duy nhất cô cần; băng thuật chảy trong huyết quản của cô. Đội quân hò reo.
Udyr theo cô về phía bìa rừng. Khuôn mặt gã bỗng dãn ra, biến sắc. Những chiếc nanh dài ra, trở thành ngà và rồi trở về như cũ. Những sợi lông nhú lên và mọc rậm rạp dọc theo da gã, bao bọc gã với một bộ lông trước khi quay trở lại như những cơn sóng nơi bờ cát, phản ứng với một thứ thủy triều quái dị. Gã gào thét, gầm gừ, chảy dãi. Rồi đột nhiên, đôi mắt Udyr giãn rộng.
“Chúng đã đến.”
Một sự lặng yên quét qua vạn vật.
Kẻ đầu tiên trong đám Ursine xuất hiện giữa những rừng cây âm u mà không hề tạo ra một tiếng động dữ tợn, với làn da nhuộm nâu bởi máu khô. Tóc họ sần sùi và cáu bẩn. Một số kẻ trần trụi; những kẻ khác mang trên người bộ da gấu, hoặc những thứ quần áo đã thối rữa từ lâu.
Sau đó là lũ dã thú, đa phần là gấu, đủ mọi kích cỡ và màu sắc. Một số giống loài Udyr đã thấy qua, một số khác thì gã chưa bao giờ gặp. Họ là những lữ khách tinh linh đã mãi mãi mắc kẹt trong hình dạng của loài gấu hung tợn. Họ là những con người đã từ lâu quên đi nhân tính trong mình.
Và rồi là lũ quái vật.
Chúng là những thứ tạp chủng kỳ quái giữa gấu và những loài sinh vật khác, một thứ được kể trong truyền thuyết, những cơn ác mộng, hay những câu chuyện cổ tích. Họ cũng đã từng là người, nhưng giờ đây, khi đã bị nuốt chửng bởi tinh linh thuần túy, họ đã vượt qua cả ranh giới của hình dáng các loài động vật tầm thường. Kẻ lớn nhất trong số chúng, một con quái vật hình gấu, chầm chậm bước ra khỏi cánh rừng nơi đáng lẽ là đầu nó, chỉ là một chiếc sọ tuần lộc đang thối rữa được đặt trên một chiếc bờm làm từ lông vũ đen. Đôi mắt nó rực lửa xanh, và bộ hàm nó mở toạc ra, hé lộ khuôn mặt của một đứa trẻ bên trong vòm họng. Và rồi đứa trẻ cũng mở hàm của nó, rỉ ra một chất lỏng màu nâu quái dị. Theo sau đó là những cơn ác mộng nối tiếp, khập khiễng, lê bước từ phía khu rừng.
Bọn Ursine tập hợp thành một chiến tuyến đối diện với đội quân của Sejuani. Chúng không hề ra hiệu tấn công, cũng chẳng nói một lời. Chúng chỉ đợi.
Hơi thở của Udyr chậm dần, sự run sợ của gã chuyển dần thành chuyển động vô thức. Cơn đau trong lòng bàn tay dần mất đi. Gã nhận ra một số linh hồn nơi chiến tuyến đối diện mình: môn đồ, sư phụ, và những kẻ thề nguyện trước đây. Những thuật sư gã từng quen biết trên bàn nhậu, những chiến binh gã từng quen biết trên chiến trận. Chẳng còn nhiều ý thức của họ sót lại. Đa số đã quên rằng họ từng là một con người. Một số đã bán linh hồn mình cho những thứ cảm xúc thuần túy, điên dại nơi linh hồn tàn độc của loài gấu, bởi một lòng tin tuyệt đối đến điên loạn.
Một người đàn ông bước ra từ phía khu rừng, mặc độc một chiếc mũ trùm lông quạ khổng lồ và một chiếc áo choàng da gấu. Hoang Chúa.
“Ta là một Ursine. Ta đến đây để đưa lời sấm truyền từ Volibear,” hắn nói.
Udyr nhớ hắn nhiều năm về trước. Hồi hắn còn là Najak, một cậu bé nghịch ngợm và cũng là một lữ khách tinh linh với tiềm năng vĩ đại. Môn đồ đầu tiên của Udyr, giờ đây chỉ còn là giọng nói của bọn Ursine. Dù cố tìm kiếm nó, cố lần mò trong ma thuật xung quanh hắn, Udyr chỉ nhận ra một phần rất nhỏ trong đó là từ linh hồn hay tâm trí của Najak. Cậu bé đó đã không còn.
Ta đã thất bại trong việc dạy dỗ con, Udyr nghĩ thầm, quá trễ để nhận ra rằng Najak có thể nghe thấy suy nghĩ của mình, dễ dàng chẳng khác gì một giọng nói oang oang.
“Sự hèn nhát là thất bại lớn nhất của thầy đấy,” Hoang Chúa gầm gừ trả lời ý nghĩ của Udyr. “Thầy cố hành hạ bản thân chỉ để kiểm soát khả năng thiên bẩm của chúng ta. Cố từ chối quyền năng thực sự của nó.” Gió thổi nhẹ qua những cành lá đã đóng băng phía sau hắn, như một tiếng chuông gió ma mị. “Vì sao các ngươi gọi ta, Móng Vuốt Mùa Đông?”
“Ta cần sức mạnh của tộc Ursine.” Sejuani lên giọng. “Ta đề nghị các ngươi chiến đấu cùng bọn ta, Hoang Chúa.”
Tên lữ khách tinh linh trẻ tuổi quay đầu về phía Sejuani, từ chỗ Udyr, nhưng ánh mắt vô hồn của hắn chẳng hề đổi thay. “Hỏi sai người rồi. Ta chỉ là giọng nói của Volibear.”
“Là thủ hạ của ngài, ta muốn tuyên thệ với người rằng ”
“Ta không thể nói hộ ngài ấy, ta chỉ đơn giản là công cụ của ngài,” Hoang Chúa ngắt lời cô. Hắn như đang nhìn chằm chằm vào Sejuani. “Ngài ở quanh chúng ta.”
Udyr cảm nhận thấy sức mạnh của nó trước khi nó đổ bộ. Những giọng nói, những linh hồn quấy rầy nơi tâm trí gã, từ những kẻ xung quanh, thứ chẳng bao giờ ngớt đi… bắt đầu ngớt dần. Ngay cả là của Sejuani, người đứng cạnh gã. Sự mất kiên nhẫn của cô đang dần phai nhạt. Volibear đã đến.
Nơi khu rừng phía sau lưng Najak, những cành lá đen thẫm bắt đầu rung lắc và gãy đổ. Cao hơn một con dã tượng, nó bước ra khỏi khu rừng. Những bức tường cơ bắp, đôi chân lớn hơn cả một người, đẩy con dã thú tiến đến. Bộ chiến giáp cổ đại, vụn vỡ của nó được ghép lại từ những mảnh kim loại hắc ám, đã hoen rỉ vì máu người sau hàng trăm trận chiến. Những món vũ khí gãy vỡ, rỉ sét bởi nhiều thế kỉ, nhô ra từ lưng và vai nó. Nửa bên khuôn mặt nó đã không còn nguyên vẹn, để lộ lớp xương, răng và ngà nhơ nhớp. Trong miệng nó, một thứ máu đen kỳ quái trào ra. Bốn đôi mắt của nó, cổ đại, quái dị, và tàn độc đến mức bất khả đang nhìn chằm chằm vào Sejuani và Udyr.
Khi hiện thân của tinh linh loài gấu tiến đến gần, không khí lặng thinh như nơi mắt bão. Sự tập trung của Udyr là thứ độc nhất. Chẳng có tiếng động nào trong tâm trí gã. Không một loài vật. Không một cảm xúc. Ngay cả ý nghĩ của Udyr cũng chỉ dám khẽ thì thầm. Gã chỉ còn cảm thấy Volibear. Thinh không đó chẳng giống bất kỳ con người, hay sinh vật nào. Ý thức của Volibear đã nghiền nát mọi thứ xung quanh với sự thuần túy trong nó.
Dù lực lượng của Sejuani áp đảo đội quân Ursine hàng trăm lần, nhưng những chiến binh của cô đều lùi lại ngay khi Volibear tiến đến. Những con chiến tượng khổng lồ, những chiến binh đã từng trải hàng trăm trận chiến, đối đầu với người, băng quỷ, hay cả vastaya, đều phải run lên vì sợ hãi.
Sejuani thở dốc khi con ác thú khổng lồ tiến lại gần cô. Cô không nghĩ rằng hiện thân của linh hồn gấu sẽ đích thân trả lời mình. Dù những Kẻ Lãng Quên có đề nghị gì đi chăng nữa, thì chúa tể của chúng vẫn có giá trị gấp hàng ngàn lần như thế.
Cô ngồi vững chãi trên chiếc yên và sẵn sàng đối địch với Volibear đang dần tiến đến. Thay vì sợ hãi, khuôn mặt cô ánh lên sự tham vọng.
Udyr vật lộn với sự im lặng, cố nói gì đó, cố nhớ về những câu chuyện thời thơ ấu. Tương truyền rằng ngay cả Volibear cũng từng là một con người. Một thuật sư, một lữ khách tinh linh vĩ đại đã hiến dâng toàn bộ linh hồn mình cho linh hồn gấu, đến nỗi mà nó có thể hợp nhất bên trong ông ta. Nhưng nhìn vào con quái vật độ sộ kia, gã không thể tin rằng thứ đó đã từng là một con người. Khi Volibear dừng lại trước mặt Sejuani, sấm chớp rền vang trên lưng nó.
Câu hỏi của Volibear choáng ngợp tâm trí Udyr. Nó nhấn chìm gã. Udyr cảm thấy như thể từng câu chữ đang trào ra từ mắt mình, xé toạc những đầu ngón tay.
“Trận chiến nào xứng đáng với ta, cô bé”
Giọng nói đó được lặp lại bởi tất cả những Ursine, và những lữ khách tinh linh trên chiến trận.
Sejuani nhìn thấy đôi mắt của Hoang Chúa trợn ngược lên, và rồi đen đặc lại trước khi đầu hắn gục về phía sau. Giờ đây giống nói hắn như tiếng tuyết lở. Nó như thể một cơn bão sét đã chiếm lấy quyền kiểm soát cổ họng của hắn, và tự nó đã chuyển dạng thành chính giọng nói. Nhưng điều khiến vị Chiến Mẫu ngạc nhiên là chính Udyr cũng đang thì thầm điều tương tự.
Nhanh chóng định thần, Sejuani mỉm cười, và trả lời giọng nói mà cả hai đội quân đều nghe rõ. “Ta sẽ đốt cháy những nông trại vùng phương nam. Ta sẽ săn đuổi trẻ con của chúng như thú vui. Ta sẽ san bằng tường thành và nhà cửa đến khi chẳng ai dám chống lại chúng ta.” cô chỉ tay về phía nam. “Tất cả vùng đất phương nam sẽ thuộc về chúng ta. Tên ta sẽ mang lại sự kinh hãi, và bộ tộc của chúng ta sẽ thống trị mãi mãi.
Trong một khoảnh khắc, chỉ mỗi âm thanh của chiếc áo choàng Udyr đang phấp phới trong gió rét là theo sau lời tuyên thệ của cô. Phía trên, những đám mây đen cứ vần vũ như một cơn giông tố.
“Hãy cầu xin sức mạnh của bọn ta,” giọng nói lên tiếng.
Với mọi lý trí còn sót lại, Udyr vươn tay đến chiếc túi của mình. Gã rút mũi gai bạc ra; Cái lạnh của kim loại khiến tay gã cứng đờ. Nếu gã có thể nói gì đó trước khi Sejuani hoàn thành giao kèo… nếu gã có thể phát ra một từ ngữ nhân loại nào từ chính miệng của mình… Gã có thời gian…
Vẫn chưa là quá trễ
“Ta thỉnh cầu sức mạnh của ngài,” Sejuani đáp lại, trước khi người thầy cũ của cô kịp bước về phía trước. Run rẩy và đôi chân đã cứng đờ, gã gục xuống ngay giữa cô và linh hồn khổng lồ của con gấu.
Udyr cắm phập mũi gai vào tay mình gã chẳng thấy gì khi nó xuyên qua da thịt. Không có nỗi đau, thậm chí không thể cảm thấy được sự hữu hình của kim loại. Gã cố mở miệng để nói nhưng chẳng có từ ngữ nào phát ra cả. Thay vào đó, ý thức của Volibear đang thao túng gã, buộc gã phải quỳ xuống.
“Ngươi đề nghị hi sinh thứ gì? Udyr và Hoang Chúa đồng thanh nói, bằng giọng nói của thứ tinh linh kia.
Udyr nhắm mắt và nghĩ đến những ngọn đồi nơi Ionia, những chiếc lá đỏ rơi rụng quanh gã. Những ký ức đã học về thiền định, về việc kiểm soát nguồn sức mạnh sao mà trống rỗng. Một vùng đất xa xôi gã chẳng thể nào gọi là nhà, và chắc cũng sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy nữa. Và rồi, Udyr nhớ về ngày gã trở lại Freljord, gặp một Sejuani non trẻ, và những năm tháng được nhìn thấy cô trưởng thành, trở thành người Chiến Mẫu dưới sự dạy dỗ của gã.
Bên ngoài cơ thể, Udyr có thể nghe được giọng nói mình vỡ vụn trong nỗ lực. “Cô ta sẽ không van xin ngươi, tinh linh gấu.” Gã nuốt ực trong khi đẩy mình về phía sinh vật ghê tởm. “Bọn ta chỉ đề nghị với ngươi chiến tranh và cái chết.”
Volibear gầm lên trong cơn thịnh nộ. Sức mạnh của tiếng hống đẩy Udyr ngược về phía Sejuani, khi bùa chú của con quái thú tan vỡ.
Sejuani từng đơn thương độc mã săn đuổi lũ rồng băng. Cô đã buộc tóc mình thành khóa chết nhiều lần trong quá khứ, và với những lời huyết thệ như thế, cô tìm kiếm chiến thắng hoặc cái chết cho riêng mình. Cô đã từng lao vào lòng bóng tối vĩnh hằng và chiến đấu với lũ quỷ băng bằng sự mù lòa. Nhưng trong khoảnh khắc mà bùa chú của Volibear dần tan vỡ, cô ngước nhìn thứ thực thể khổng lồ che phủ phía trên mình, và cô mới hiểu được thế nào là sự kinh hoàng tột độ. Lông bờm nó dựng đứng dậy, sấm chớp gầm thét trên da thịt nó. Những vết sẹo phát sáng. Tia lửa điện phóng ra từ miệng nó, như thế nó sẽ phát nổ. Và Sejuani cảm thấy nỗi sợ hãi dữ dội nhất mà cô từng trải qua; cô gần như đã muốn bản thân, và cả bộ tộc phục tùng bọn Ursine.
Đó là sức mạnh thực sự của Volibear.
Cô ngoái nhìn người thầy cũ của mình trong sự kính phục. Bằng một cách nào đó, gã ta có thể với lấy một sức mạnh nào đó, và chống lại thứ quyền năng này.
“Ngươi có sợ cuộc chiến tranh của bọn ta, hỡi linh hồn gấu vĩ đại!?” Udyr thét vào mặt con quái vật.
Con quái vật khổng lồ gầm lên một tiếng nữa, càng ngày càng chẳng còn vẻ gì là một con gấu da thịt nó như đang trôi dạt cơ bắp, lông và da thịt tách rời ra, chỉ còn được kết nối với nhau bằng những tia sét vĩnh cửu nhảy múa bên trong. Volibear di chuyển để tấn công. Nhưng trước khi nó kịp giáng đòn, Sejuani đã lao thẳng về phía nó, đứng chặn giữa nó và Udyr.
“Ngươi sẽ chiến đấu cạnh bọn ta, tinh linh gấu bão tố và hoang dại? Udyr thét lên “Hay ngươi đang sợ hãi về cuộc chiến tranh của bọn ta?”
Sau một hồi lâu, con quái vật trả lời
“Bọn ta chẳng sợ gì cả”
Udyr bước qua cánh cổng đổ nát của thành phố. Với những gì còn lại của thành phố ven sông đó, tìm đâu thấy nữa một lò sưởi ấm áp để xóa tan cái lạnh khi đêm về. Những công trình quanh gã chỉ còn là những bộ khung đen. Chỉ còn những khúc gỗ đang cháy tàn, hay những chiếc chuông gió bằng đá là còn sót lại trong đống hoang tàn đổ nát.
Khi tiến về phía trung tâm thành phố, những bước chân của Udyr in dấu xám xịt lên nền đất phủ tro tàn. Những bức tường khói bốc lên xung quanh gã, bao phủ lấy mọi nẻo đường và những ngôi nhà đã sụp đổ. Khi đám khói đen tan biến trong một khoảnh khắc, nó hé lộ một đám chiến binh Móng Vuốt Mùa Đông. Họ đứng thành hàng xung quanh một tháp canh đang bốc cháy, bao vây những kẻ sống sót ít ỏi và thúc họ về phía ngọn lửa. Những người lính canh tuyệt vọng, bất lực cố tìm con đường sống, nhưng rồi cũng chỉ gặp một kết thúc bởi lưỡi rìu và cái chết.
Gần đó, một Ursine đang lóc thịt thứ còn lại của một người chủ hàng. Nó quay khuôn mặt dã thú sang nhìn Udyr. Máu đã nhuốm khắp bộ lông của nó, khi nó điên cuồng bổ cặp rìu vào xác gã đàn ông đã mất mạng tự bao giờ. Chẳng hề dừng tay, tên Ursine gầm lên, và những người chiến binh gần đó siết chặt vòng vây lên những người lính gác còn sống sót, đẩy họ vào ngọn lửa một cách bất dung.
Đó là những kẻ sống sót đầu tiên Udyr nhìn thấy. Đầu tiên, bọn Ursine giày xéo lực lượng phòng thủ của thành phố. Đoàn quân của Sejuani sau đó mới tiếp bước, nhưng sự hung tợn của họ cũng chẳng khác gì của những Kẻ Lãng Quên. Thậm chí đến lúc này, Udyr vẫn còn cảm thấy sự hung tàn, sự phục tùng không thắc mắc mà tinh linh gấu đã để lại trong tâm trí mọi sinh vật xung quanh gã. Bọn Ursine đang dần mạnh lên.
Udyr leo lên đống đổ nát của một cầu thang dẫn đến một quảng trường hoang tàn. Bị bao bọc bởi những bức tường đá cao vút, gã thấy con quái vật đã chờ sẵn ở đó. Cô độc ngay giữa lòng thành phố, hiện thân của tinh linh gấu đang găm những xác chết lên những chiếc cọc được xếp theo một hình dạng không thể hiểu. Những cành cây, rễ cây hắc ám mọc ra từ những cái xác xung quanh con quái vật, như lũ giòi bọ từ từ bò lên dưới mặt đất. Da thịt và bộ lông trên khuôn mặt của Volibear đã lành lại, cơ bắp của nó trông dày hơn, mạnh hơn lúc trước.
Ánh mắt Volibear hướng về phía Udyr khi người thuật sư tiến đến gần. Dọc khuôn mặt nó, hàng chục đôi mắt mới mọc ra, mỗi cái đều đen đặc và lạnh lùng như cặp mắt của lũ nhện. Có lẽ nó đã đánh hơi thấy nguồn ma pháp lạ kỳ bên trong người thuật sư của tộc Móng Vuốt Mùa Đông, và hiểu rằng gã xứng đáng được để mắt đến. Udyr biết, bằng một cách nào đó, rằng lần này nó chỉ nói riêng với mỗi gã thôi.
“Ta sẽ tái sinh. Ngươi chẳng thể cản điều đó đâu, đứa con của nhân loại,” con quái vật nói.
Udyr cởi áo choàng. Và rồi, nhờ chuẩn bị trước bằng một buổi chiều thiền định, gã chuyển dần qua các dạng của mình: loài Đại Bàng Bất Tử, loài Linh Miêu Khôn Ngoan, loài Lợn Rừng Cứng Cáp, và hàng tá loài linh thú khác nhau. Gã dừng lại với hình dạng của tinh linh loài gấu. Với sự kiểm soát hoàn hảo, gã biến mình thành tương xứng với con quái vật khổng lồ phía trước. Và rồi, cuối cùng, Udyr thay đổi hình dạng từ loài gấu thành kẻ tử thù của nó, tinh linh của lửa, của hơi ấm, và của lò rèn loài Hỏa Dương
Udyr không hề e sợ trước trận chiến mà gã chẳng thể tránh khỏi, khi đối mặt con quái vật này. Gã chẳng sợ gì cả. Tâm trí gã đã được thanh tẩy. Và chắc chắn rằng… gã biết đó là những điềm báo xấu. Volibear sẽ nuốt chửng gã, cũng như là Sejuani. Nhưng sự kiên định đó chẳng hề tan biến. Gã cũng có một lời thề nguyền, rằng gã sẽ bảo vệ Sejuani, như một người cha. Bất kể phải trả cái giá nào.
“Người sẽ không chiếm được con bé,” Udyr nhổ toẹt.
Sự im lặng là câu trả lời duy nhất của con quái thú, khi nó quay trở lại công việc ghê tởm của riêng mình.
Nguồn:
[1]Lặng thinh cho kẻ bị nguyền rủa – Tác giả Odin Austin Shafer. Vũ trụ Liên Minh Huyền Thoại.